Chương 42: Xuân Phân (9)

Mộ Bạch đứng lên, phẫn nộ quát: "Tô Triết, rốt cuộc ông muốn làm gì?"

Tô Triết không để ý hắn, xoay người nhìn Bạch Hạc Hoài: "Mẫu thân ngươi có phải họ Ôn không? Có phải tên là Ôn Lạc Cẩm không?"

Bạch Hạc Hoài bị khí thế của Tô Triết chấn nhϊếp, do dự một lát: "Phải."

"Vậy con là…" Tô Triết suy nghĩ một lát, sau đó cười nói, "Ta quên mất, ta vẫn chưa đặt tên cho con."

"Mẫu thân đặt tên cho con là Hạc Hoài." Bạch Hạc Hoài thấp giọng, "Bạch hạc bay về hướng nam, mong được nhìn ngắm sông Hoài."

"Là một cái tên hay, mẫu thân của con trước giờ rất có thiên phú về khoảng đặt tên." Tô Triết cười nói.

"Ví dụ như đồ chó?" Bạch Hạc Hoài cũng cười.

Tô Triết gãi đầu: "Đúng vậy, ví dụ như đồ chó."

"Tô Triết!" Mộ Bạch trực tiếp phóng một thanh chủy thủ về phía sau lưng của Tô Triết.

"Thật là một cuộc trùng phùng ngoài ý muốn, nếu người đứng ở đây là mẫu thân của con thì tốt rồi." Tô Triết xoay người, nắm lấy thanh chuỷ thủ, sau đó khẽ vung tay lên, thanh chủy thủ vỡ làm bảy đoạn, rơi xuống trên đất.

Bạch Hạc Hoài bĩu môi: "Con gái không được sao?"

"Con gái cũng tốt, nhưng vẫn là vợ tốt hơn một chút." Tô Triết trả lời rất thành khẩn.

"Vợ có tốt hơn nữa, thì cha cũng có về lần nào đâu." Bạch Hạc Hoài hừ lạnh.

"Cha không trở về, là vì muốn tốt cho hai người thôi." Tô Triết sâu kín nói.

Bạch Hạc Hoài trầm mặc hồi lâu, thấp giọng mắng một câu: "Đúng là đồ chó."

"Đúng vậy, nói tới nói lui, bản chất vẫn là đồ chó." Tô Triết gật đầu.

Nghe hai người đối thoại, người có mặt ở đó đều không hiểu gì cả, còn Tô Mộ Vũ thì càng nghe càng kinh ngạc, lúc nãy ở trong mật đạo, Bạch Hạc Hoài từng nhắc đến chuyện Tô Triết là phụ thân của nàng, hắn vẫn nghĩ đó là một câu nói đùa, nhưng xem tình hình hiện tại, hình như đều là thật? Mộ Bạch đứng bên cạnh cũng hiểu rồi, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: "Tô Triết, ông vậy mà lại kết hôn với người ngoài tộc."

Tô Triết nhướng mày: "Thì thế nào?"

Mộ Bạch cười lạnh nói: "Làm trái tộc quy, ông và cái thứ nghiệt chủng này đều đáng chết."

"Nói thừa!" Tô Triết nổi giận, "Cả cái Ám Hà đều rút đao truy sát đại gia trưởng rồi, còn tộc quy cái rắm. Ta ở bên ngoài tìm một nữ nhân xinh đẹp kết hôn, sinh một đứa con gái bảo bối, ngươi liền lớn tiếng nói ta không giữ tộc quy. Ngươi rút đao muốn gϊếŧ đại gia trưởng, ngươi còn không xứng bị lăng trì xử tử kìa!"

Tô Mộ Vũ đứng một bên nghe đến trợn mắt há mồm, một Tô Triết nói tiếng phổ thông không lưu loát lúc mắng người lại nói tốt đến vậy.

Bạch Hạc Hoài vỗ tay: "Đồ chó, mắng hay lắm."

"Con gái ngoan, đồ chó là mẹ con gọi, con vẫn nên gọi là ta là phụ thân đi." Tô Triết dịu dàng nói.

"Chó phụ thân?" Bạch Hạc Hoài nhếch miệng.

"Được thôi, chó phụ thân cũng là phụ thân." Tô Triết lớn tiếng nói, "Tô Mộ Vũ, bảo vệ con gái ta cho tốt."

Tô Mộ Vũ điểm chân, lùi về bên cạnh Tô Triết và Bạch Hạc Hoài: "Triết thúc, tốc độ thay mặt của thúc cũng nhanh thật."

"Ài ài." Tô Triết vỗ vai Tô Mộ Vũ, "Đều là huynh đệ nhà mình cả, không cần nói mấy lời khách khí."

Mộ Thanh Dương thu kiếm lại, lui về bên cạnh Mộ Bạch: "Thiếu chủ, bây giờ phải làm sao?" Bảy tên sát thủ Mộ gia bị đánh ngã ra đất cũng quay về bên trong Tam Lý Đình, tuy rằng họ bị Tô Triết một chiêu đánh bại, nhưng cũng không bị thương gì nghiêm trọng.

"Nếu Tô gia bọn họ đã muốn đánh, thì chúng ta cứ đánh, còn tưởng chúng ta thật sự sợ Tô gia không bằng." Mộ Bạch hừ lạnh.

Mộ Thanh Dương có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: "Tô Triết, đó là đệ nhất cao thủ của Tô gia năm xưa đấy."

"Con gái, mấy tên này muốn gϊếŧ con, cha thay con dạy dỗ bọn chúng." Tô Triết cười nói.

Bạch Hạc Hoài thè lưỡi: "Xì, lúc nãy không phải cha cũng muốn gϊếŧ con đó sao."

Tô Triết nắm chặt phật trượng, khẽ xoay, trực tiếp đổi chủ đề khác: "Tên đạo sĩ Mộ gia, lúc nãy có một câu ngươi nói sai rồi."

Mộ Thanh Dương ngây người: "Ồ, câu nào?"

Phật trượng trong tay Tô Triết nặng nề cắm trên mặt đất, một luồng gió táp thổi tới, trực tiếp đập nát Tam Lý Đình: "Bây giờ ta vẫn là người mạnh nhất Tô gia."

Người Mộ gia bên trong Tam Lý Đình lập tức tản ra, thân ảnh như quỷ mị, bỗng nhiên biến mất ở đó.

Bạch Hạc Hoài sững sờ: "Đây là tà thuật gì vậy?"

"Quỷ Hư Trận Pháp của Mộ gia, cẩn thận đấy." Tô Mộ Vũ nhắc nhở, lúc này một làn sương mù bỗng nhiên nổi lên, bao vây ba người bên trong.

"Yêu ma quỷ quái cũng dám làm càn trước Hàng Ma Pháp Trượng của ta." Tô Triết khinh thường cười, phật trượng trong tay nhẹ vung, ba cái vòng vàng được đánh ra, chỉ nghe thấy tiếng hét từ bên trong sương mù truyền đến. Sau đó Tô Triết lại một lần nữa nặng nề cắm phật trượng xuống đất, liền nghe thấy tiếng kêu thảm phát ra từ dưới đất.

"Không chịu nổi một kích!" Sau đó Tô Triết đánh một quyền lên phật trượng, vòng vàng trên đó toàn bộ đều bay ra ngoài, nhập vào bên trong sương mù, chỉ nghe tiếng kim loại đυ.ng vào nhau kêu tinh tang, Tô Triết làm bộ dáng như không có gì, thậm chí còn lôi tẩu thuốc ra, chậm rãi hút một hơi. Sau cùng ông gõ lên tẩu thuốc, những cái vòng vàng đó lại bay về phật trượng.

Sương mù vậy mà cứ thế tản đi hết.

"Trận còn chưa khởi động, đã bị ta phá rồi." Tô Triết mang theo mấy phần khinh thường mà nói.

Tô Mộ Vũ quay đầu lại, nhìn thấy mấy thi thể trên đất: "Triết thúc à, lúc chúng ta cùng nhau chống lại Ma giáo, sau lại không phát hiện thúc lợi hại như vậy."

Tô Triết ngại ngùng ho vài cái: "Trước mặt con gái, tất nhiên phải ra chút sức. Đối kháng với Ma giáo gì đó, cũng không có thêm tiền, sương sương là được rồi."

Tô Mộ Vũ cười, bước lên trước vài bước, đếm trên mặt đất tổng cộng có bảy thi thể, lại không có Mộ Bạch và Mộ Thanh Dương.

"Gϊếŧ hai tên nhóc đó cần chút sức lực, không đáng, còn sẽ ép tên điên Mộ Tử Trập gấp gáp." Tô Triết nói với Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ gật đầu: "Vậy, tiếp theo Triết thúc có dự tính gì?"

Tô Triết nhìn Bạch Hạc Hoài, Bạch Hạc Hoài ngẩng đầu nhìn trời, hững hờ huýt sáo.

Một nơi không xa, Mộ Bạch vừa ôm ngực vừa liều mạng chạy về trước: "Thực lực của Tô Triết đúng là khủng bố mà."

"Dù sao cũng là người đã từng sắp ngồi vào vị trí đại gia trưởng." Mộ Thanh Dương bị thương rõ ràng nhẹ hơn nhiều, hắn không nhanh không chậm đi bên cạnh Mộ Bạch.

"Quay về báo cáo chuyện này cho phụ thân, lần này không chỉ phải gϊếŧ đại gia trưởng, mà đến Tô gia cũng phải diệt trừ tận gốc." Mộ Bạch hung tợn nói.

"Không sai không sai, nhưng muốn gia chủ hạ quyết tâm đối địch với Tô gia đến cùng, vẫn còn thiếu một bước ngoặt." Mộ Thanh Dương chậm rãi nói.

"Bước ngoặt gì?" Mộ Bạch nghi hoặc.

"Cái chết của ngươi." Giọng nói của Mộ Thanh Dương bỗng nhiên tăng thêm một phần sát khí.

Mộ Bạch kinh hãi, xoay người lại, nhưng bỗng nhiên cảm thấy dưới chân trống rỗng, thân thể nhanh chóng rơi xuống. Hoá ra lúc nãy hắn giẫm lên nhành cây bị Mộ Thanh Dương dùng đồng tiền hoa đào đánh gãy, mà Mộ Thanh Dương thì đứng trên cành cây phía trên, hắn thu đồng tiền hoa đào về, lại thả người nhảy một cái, đuổi theo xuống dưới.