Chương 31: Kinh Trập (15)

"Con thích đao à?"

"Thích."

"Tại sao lại thích?"

"Vì con thấy đao…rất đẹp."

"Rất đẹp?"

"Dạ. Thân đao có độ cong rất đẹp, đường đao khi vung ra cũng rất đẹp."

"Cầm lấy, cho ta xem dáng vẻ của con khi dùng đao."

Lúc bảy tuổi, Tạ Bất Tạ gặp được người có đao pháp mạnh mẽ nhất Tạ gia, Tạ Thất Đao. Tuy rằng Tạ Thất Đao có vị trí cao nhưng trước giờ chưa từng tham gia công việc trong tộc, chỉ một lòng nghiên cứu đao pháp, mà Tạ Bất Tạ lúc sáu tuổi đã mất đi cha mẹ của mình, hai người ở trong Tạ gia là sự tồn tại bị bỏ quên.

Là đao khiến họ quen biết nhau.

"Trước giờ con chưa từng đυ.ng vào đao, sao có tư cách nói đao đẹp hay không đẹp." Tạ Thất Đao đưa thanh trường đao trong tay cho Tạ Bất Tạ. Lúc đó, chiều cao của Tạ Bất Tạ cũng chỉ cao hơn thanh đao đó một chút, nhưng hắn không chút sợ hãi cầm lấy, sau đó nhẹ vung lên.

Ánh mắt Tạ Thất Đao trong nháy mắt sáng lên.

Bởi vì, đao này thật sự rất đẹp.

Nhìn một mảnh rừng kiếm phía dưới, trong đầu Tạ Bất Tạ nhanh chóng nhớ lại ngày hắn và sư phụ Tạ Thất Đao gặp nhau, đó là lần đầu tiên hắn thực sự vung một thanh đao. Đao đó không có bất cứ chiêu thức nào, cũng không có bất cứ suy nghĩ gì, chỉ là đơn thuần vung một đao.

Bởi vì thuần túy, nên mới đẹp.

Khoảnh khắc này, Tạ Bất Tạ đột nhiên hiểu ra rồi, hắn luyện đao mười năm, học được đao pháp Thất Võ Tuyệt Thế mà sư phụ truyền thụ, nhưng cứ giống sư phụ không sao ngộ ra được đao thứ tám, bởi vì vốn dĩ nó không hề tồn tại. Quay đầu nhìn lại, chiêu đao tốt nhất vẫn là chiêu thuần túy nhất năm đó.

"Để ta nhớ lại cái ngày mà lần đầu tiên ta được nắm đao đó đi…" Tạ Bất Tạ nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi vung đao.

Rừng kiếm trong nháy mắt đổ sụp.

Mười tám thanh kiếm văng ra tứ phía.

Đến Mộ Tuyết Vi đang đứng ở xa cũng bị chấn động liên tiếp lùi về sau ba bước, nàng kinh hãi hô lên: "Một đao này…"

"Đáng kính nể!" Tay trái Tô Mộ Vũ đột nhiên kéo lại, mười tám thanh kiếm bay trên không trung sau đó lại nghiêng xuống, giống như một trận mưa kiếm, đánh úp Tạ Bất Tạ. Nhưng lúc này Tạ Bất Tạ đã không còn nhìn thấy trận mưa kiếm nữa rồi, sau khi vung ra đao thứ tám, thế đao phía sau hắn cứ thuận tay mà đánh tới, không có chút ràng buộc nào, thanh trường đao kia được đánh ra rất nhanh, mười tám thanh kiếm của Tô Mộ Vũ cứ một thanh nối tiếp một thanh bị đánh văng ra ngoài.

Tô Mộ Vũ nắm chặt chuôi dù đã được cắm xuống đất ban nãy, rút từ trong đó ra một thanh kiếm dài và mảnh, điểm chân nhảy lên, cầm lấy kiếm xông về phía Tạ Bất Tạ.

Mưa kiếm đã ngừng, Tạ Bất Tạ xoay đầu, nhìn thấy một tia hàn quang, hắn cười lạnh. Vốn nên là như thế, nếu Thập Bát Kiếm Trận chỉ giống như ban nãy, vậy thì có hơi không đủ tận hứng. Hắn vung đao, đón lấy đạo hàn quang đó. Trường đao xẹt qua tóc mai của Tô Mộ Vũ, một sợi tóc bị đứt rơi xuống.

Trường kiếm của Tô Mộ Vũ xuyên qua bả vai của Tạ Bất Tạ, máu tươi trong nháy mắt phun ra.

Thắng thua đã rõ.

Thần sắc của Tạ Bất Tạ có hơi đờ đẫn, sự vui vẻ cùng với hưng phấn khi vừa rồi đột phá được đao pháp ngưng kết trên gương mặt, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Vũ, rất nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"

Tô Mộ Vũ rút trường kiếm ra, lùi về sau ba bước: "Đao pháp của ngươi không có vấn đề gì cả, nếu bàn về quyết đấu trên mặt đao kiếm, hôm nay ngươi không hề thua ta."

"Nhưng ngươi thắng rồi. Sư phụ nói nếu ta ngộ được đao thứ tám, vậy thì ta sẽ là người mạnh nhất Ám Hà thế hệ này, xem ra là ông ấy lừa ta." Tạ Bất Tạ mặt không có cảm xúc trả lời.

"Bởi vì ngươi mê đao, say đao, ngươi chiến đấu tất cả cũng vì đao. Nhưng đao là vật chết. Ngươi cần phải tìm kiếm một lý do thực sự xứng đáng để ngươi liều chết vì nó." Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

Tạ Bất Tạ suy nghĩ một lát rồi vẫn lắc đầu: "Ta không hiểu."

"Ta cần phải thắng ngươi, bởi vì ta không thể thua, nếu như ta thua thì những người sau lưng ta đều phải chết, người đuổi theo ta cũng phải chết." Tô Mộ Vũ nói được một nửa, sau đó vẫn lắc đầu, "Ý nghĩa mà mỗi người tìm kiếm không giống nhau, ý nghĩa của ngươi cần ngươi tự mình đi tìm."

"Tạ không hiểu ngươi nói gì, nhưng ta vì để thắng được ngươi sẽ thử đi tìm thứ mà ngươi nói." Tạ Bất Tạ đột nhiên xoay người.

Mộ Tuyết Vi sững sờ: "Ngươi muốn đi à."

"Ta nói lâu rồi, ta đến đây không để gϊếŧ ai cả." Tạ Bất Tạ điểm chân, hướng về con đường ban nãy rời đi, "Tô Mộ Vũ, hy vọng còn có cơ hội chiến đấu cùng ngươi."

Bắt đầu từ ngày hôm nay, trong Ám Hà mất đi một đệ tử Tạ gia kỳ quái, tuy rằng chỉ có một vài người biết tên đệ tử họ Tạ này, đao pháp của hắn đã mạnh mẽ hơn tất thảy người của Tạ gia, thậm chí còn mạnh mẽ hơn sư phụ hắn là Tạ Thất Đao. Nhưng tên đao khách kỳ quái này rất lâu về sau nổi danh trên giang hồ, thậm chí ở Nam Quyết xa xôi, có một trận chiến truyền kỳ với Đao Tiên.

Tô Mộ Vũ xoay người, lau đi vết máu trên mặt trái, lúc nãy thanh đao cuối cùng của Tạ Bất Tạ, vẫn đánh hắn bị thương. Hắn nhìn Mộ Tuyết Vi, nhàn nhạt cười: "Tuyết Vi, tiếp theo là trận chiến giữa ta và muội sao?"

"Chiến cái đầu huynh, huynh chảy máu rồi kìa." Mộ Tuyết Vi lấy một bình thuốc trong lòng ra, vứt vào tay Tô Mộ Vũ, "Mau bôi lên."

"Thuốc của muội, ta không dám dùng." Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ nhìn bình thuốc trong tay, "Bên cạnh ta có một tiểu thần y, không dám dùng thuốc có thể độc chết một con trâu của muội nữa."

"Tiểu thần y?" Mộ Tuyết Vi nhướng mày.

Lúc này tiểu thần y đang nằm trên giường trong phòng, lâm vào trong mộng cảnh của Ám Hà đại gia trưởng, chau mày, thần sắc thống khổ. Nàng ở bên trong mộng cảnh, đang bước đi ở tu la chiến trường, nhìn thi thể đầy đất cùng với máu tươi, đã hoàn toàn tê dại.

Ông lão lâu lâu nhìn vào mặt mũi có chút hiền lành kia, rốt cuộc có quá khứ thế nào vậy? Bạch Hạc Hoài thầm nghĩ, chỉ là khi nàng quay đầu, liền nhìn thấy ông lão đang đứng sau lưng nàng. Trên ngực của ông lão đã thấm đầy máu tươi, Miên Long Kiếm trên tay chống xuống đất mới có thể miễn cưỡng đứng vững, ông lão cười khổ nói: "Đêm nay, sợ là phải chết ở đây rồi."

Chết ở đây? Bạch Hạc Hoài ngây người, không phải bên ngoài còn có Tô Mộ Vũ sao?

"Đừng có lắm lời cái gì mà chết với không chết. Hút xong điếu thuốc này, lão tử ra ngoài gϊếŧ hết bọn chúng cho ngài nhé?" Một giọng nói bằng tiếng phổ thông không được lưu loát từ phía sau lưng truyền đến.

Bạch Hạc Hoài bừng tỉnh đại ngộ, trong mộng cảnh đại gia trưởng không nhìn thấy nàng, đang nói chuyện với người bên trong mộng cảnh. Xem ra trước lần đại chiến này, đại gia nhiều năm trước đã từng gặp phải tình cảnh giống như vậy, cũng đã từng rơi vào cảnh tuyệt vọng. Bạch Hạc Hoài xoay đầu, nhìn thấy một nam nhân cao gầy ngồi một góc, chậm rãi hút thuốc, bên cạnh ông là một cây phật trượng, phía trên phật trượng treo đầy vòng vàng, reo lên tinh tang.