Chương 30: Kinh Trập (14)

"Tô Mộ Vũ." Đi qua một đường đầy trận pháp, lúc bước vào hành lang trên người Tạ Bất Tạ đã nhiễm không ít máu, nhưng ánh mắt lại toát ra mấy phần hưng phấn hiếm thấy.

"Ta chưa từng gặp ngươi, xem ra Tạ gia đã giấu một thanh đao rất tốt." Tô Mộ Vũ nhìn Tạ Bất Tạ, nhàn nhạt nói.

Tạ Bất Tạ chậm rãi bước về phía trước: "Bình thường ta hỏi sư phụ xem đao pháp của ta thế nào rồi, lúc nào sư phụ cũng nói với ta, đao pháp của ta là đệ nhất Ám Hà thế hệ này, nhưng nếu so với đệ nhất kiếm thuật Tô Mộ Vũ thì còn cách một khoảng rất xa."

"Sư phụ của ngươi là ai?" Tô Mộ Vũ hỏi.

"Tạ gia, Tạ Thất Đao." Tạ Bất Tạ trầm giọng nói.

"Thất Đao thúc là một sư phụ rất tốt, ngươi là đệ tử của thúc ấy, chẳng trách có thể vào được đây." Tô Mộ Vũ gật đầu tán thưởng.

"Ta cần không phải lời tán thưởng trên miệng ngươi, mà tán thưởng cao nhất của ngươi dành cho ta chính là cùng ta đánh một trận." Tạ Bất Tạ khẽ vung Long Nha Đao trong tay.

Lúc này Mộ Tuyết Vi cũng đuổi theo đến, nhìn thấy Tô Mộ Vũ, ánh mắt vốn nhàn nhạt nay sáng lên, nhưng trong giọng nói vẫn duy trì được sự bình tĩnh: "Tô Mộ Vũ, các huynh đã không còn cơ hội rồi, buông tay ở đây đi."

"Tuyết Vi đến rồi đấy à." Tô Mộ Vũ cười.

Tạ Bất Tạ khẽ nghiêng đầu: "Các ngươi quen biết nhau à?"

"Năm đó cùng nhau chấp hành nhiệm vụ." Mộ Tuyết Vi trả lời.

"Rất nhiều năm về trước rồi." Tô Mộ Vũ sâu kín nói.

"Cho dù như thế nào, ngươi cũng đừng làm phiền bọn ta quyết đấu, không được giúp hắn hay là giúp ta, nếu như ngươi động thủ, ta sẽ gϊếŧ ngươi." Tạ Bất Tạ lạnh lùng nói.

"Ngươi uy hϊếp ta đấy à?" Găng tay của Mộ Tuyết Vi hiện ra một đạo huỳnh quang.

"Vậy cứ theo ý ngươi đi." Tô Mộ Vũ điểm chân, đã đến bên cạnh Tạ Bất Tạ, dù giấy trong tay trực tiếp đánh về phía Tạ Bất Tạ.

Long Nha Đao trong tay Tạ Bất Tạ vung một vòng, đánh dù giấy sang một bên, hắn quát khẽ: "Ta muốn quyết đấu với kiếm của ngươi, chứ không phải cây dù rách này."

"Dù này chính là kiếm của ta." Dù giấy của Tô Mộ Vũ lượn một vòng, chỉ thấy một đạo kiếm khí hoà với nước mưa đánh về phía Tạ Bất Tạ, Tạ Bất Tạ dùng đao chặn lại, bị chấn động lùi về sau mười bước.

"Ngươi biết ta muốn xem cái gì, ta không có tư cách xem ngươi sử dụng Thập Bát Kiếm Trận sao?" Tạ Bất Tạ trầm giọng.

"Đúng thật là vẫn chưa đủ." Tô Mộ Vũ trả lời rất thành thật.

"Được." Tạ Bất Tạ nặng nề thở một hơi, sau đó thả lỏng người, hắn lùi về sau một bước, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mộ Tuyết Vi ngây người: "Binh Tức Chi Thuật." Nàng có nghe nói đây là môn bí học của Tạ gia, chỉ có người có đao pháp được luyện đến cao thủ mới có tư cách nghiên cứu kỹ nghệ này, người vận khởi môn bí học này, trong thời gian ngắn sẽ không bị bất cứ gì bên ngoài quấy nhiễu, trong mắt chỉ nhìn thấy đao và đối thủ của mình. Binh Tức Chi Thuật cộng thêm đao pháp tuyệt diệu, thì trong trận đấu đôi có thể coi như vô địch.

"Trảm." Tạ Bất Tạ bỗng nhiên mở mắt, sau đó thân hình di chuyển với tốc độ không nhìn được bằng mắt thường đi tới trước mặt Tô Mộ Vũ, trường đao từ trên bổ xuống, vung ra một đường tròn hoàn mỹ.

Tô Mộ Vũ khẽ cau mày, lấy dù chặn lại, nhưng bị đao chém đến lùi lại một thước.

"Tô Mộ Vũ!" Mộ Tuyết Vi kinh hãi hô lên, hoàn toàn quên mất hôm nay bản thân và Tô Mộ Vũ đang đứng ở hai phe đối lập.

"Về!" Trường đao của Tạ Bất Tạ đánh về phía trước, lại mạnh mẽ thu về, Tô Mộ Vũ hành động bất tiện, đối với một đao đó không thể né tránh, bị đánh rách tay áo.

"Đi!" Trường đao của Tạ Bất Tạ từ bên dưới vung lên, nếu đao này đắc thủ vậy thì Tô Mộ Vũ chắc chắn bại. Mộ Tuyết Vi kìm nén không được, làn khói đen giữa hai tay chậm rãi dâng lên.

"Thập Bát Kiếm Trận, đi!" Tô Mộ Vũ bỗng nhiên nhàn nhạt nói một câu, sau đó dù giấy trong tay hắn giống như một bông hoa nở rộ, mười tám thanh kiếm dưới nan dù phi ra, Tạ Bất Tạ vội vàng thu đao lui về sau, mấy thanh kiếm sắc bén đánh về phía hắn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để tránh né, đao pháp trong tay vận dụng đến cực hạn, đến Mộ Tuyết Vi đứng bên cạnh cũng không nhìn rõ thế đao của hắn, chỉ cảm thấy đao khí lạnh thấu xương, nàng đứng xa như vậy, trên mặt vẫn thấy đau như bị đao cắt.

Sau đó Tạ Bất Tạ đánh bay thanh kiếm cuối cùng, vung đao dừng lại, thở dài một hơi, hắn lau mồ hôi trên trán: "Đây là Thập Bát Kiếm Trận?" Hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy trên mắt đất cắm đầy kiếm loé sáng, trên kiếm có quấn một sợi tơ rất nhỏ, đầu của sợi tơ đó được quấn trên tay trái của Tô Mộ Vũ. Một người vậy mà có thể chỉ dựa vào tay trái mà cùng lúc điều khiển mười tám thanh kiếm? Tạ Bất Tạ nuốt một ngụm nước miếng, lần đầu tiên trong đời hắn biết cái gì gọi là sợ hãi.

"Ngươi đã nhìn thấy Thập Bát Kiếm Trận rồi." Tô Mộ Vũ nhàn nhạt nói, "Vậy, ngươi nghĩ mình có thể phá trận không?"

Tạ Bất Tạ bỗng nhiên bật cười: "Ta nghĩ mình không phá được trận. Nhưng chỉ có không phá được thì khi phá được mới có ý nghĩa, đúng không? Chỉ có thắng rồi lại bại, thì chiến thắng mới có ý nghĩa."

"Ngươi là một người si mê đao." Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

"Có lẽ là vậy, rất nhiều người nói như thế." Tạ Bất Tạ vắt ngang đao ở phía trước, "Vậy Khôi đại nhân thì sao, ngươi là người si mê kiếm sao?"

"Ta không phải." Tô Mộ Vũ lắc đầu.

"Nếu không phải, sao có thể học được kiếm pháp thần kỳ đến vậy, tuy rằng ta chưa từng xem qua tàn phổ của Thập Bát Kiếm Trận, nhưng có thể thông qua một bản tàn phổ, hoàn nguyên ra một kiếm trận siêu việt lạ thường thế này, ta nghĩa nếu như bàn về si mê, ta nghĩ ngươi không kém ta." Tạ Bất Tạ nói.

Mộ Tuyết Vi đứng một bên thầm kinh ngạc, nàng và cái tên Tạ Bất Tạ này cũng xem như quen biết đã lâu, nhưng chưa từng nghe hắn nói nhiều thế này, sao mà đến lúc sống chết cận kề lại trở nên dài dòng vậy. Mà tại sao tay cầm đao của hắn vẫn cứ khẽ run lên.

Là do sợ hãi sao?

Không, là do hưng phấn.

Tô Mộ Vũ khẽ kéo sợi tơ trong tay: "Nếu cứ đánh tiếp, vậy phải đối mặt với sinh tử rồi."

"Sư phụ hay nói, đối mặt với sinh tử mới có thể đối mặt với thiên địa, nếu thật sự có cơ hội, vậy cảm ơn Khôi đại nhân." Tạ Bất Tạ bỗng nhiên hét lên, vung trường đao hướng về Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ cũng hất tay trái lên, mười tám thanh kiếm đều được rút ra khỏi đất, đánh về phía Tạ Bất Tạ, thân pháp của Tạ Bất Tạ quỷ mị, nhanh chóng né tránh những thanh kiếm đó, đồng thời vung ra một đoá đao hoa, va chạm với mười tám thanh kiếm, phát ra tiếng vang thanh thúy, cứ lên rồi xuống, giống như một khúc nhạc có khí thế dữ dội.

"Sư phụ thường nói, ta vẫn thiếu một đao, là có thể vượt qua ông ấy rồi. Đây là sư phụ vẫn muốn ngộ ra đao thứ tám, hôm nay, chính là cơ hội để xuất đao này." Tạ Bất Tạ thả người nhảy lên.

Tô Mộ Vũ khẽ cau mày, tay trái cũng nhanh chóng hành động, mười tám thanh kiếm lập thành một mảnh rừng kiếm ở phía dưới Tạ Bất Tạ.