Chương 29: Kinh Trập (13)

"Nghe nói mười hai tiêu của Chu Ảnh đại diện cho sức chiến đấu cao nhất của Ám Hà, nhưng bây giờ đã khác xưa, mỗi nhà đều bồi dưỡng cho mình người có thể chiến thắng các ngươi." Tạ Khiên Cơ đứng trên mái hiên, cười nói với những người đang chiến đấu bên dưới.

Một thanh Long Nha Đao của Tạ Bất Tạ độc chiến với hai người, nhưng càng ngày càng dữ dội, chiếm thế thượng phong. Mộ Bạch thao túng bốn con rối, cũng độc chiến với ba người. Mà Mộ Tuyết Vi cả thân mang độc chặn lại hai người nhóm Chu Ảnh.

Đạo sĩ giả Mộ Thanh Dương rút thanh kiếm gỗ đào, cười nói với ba người còn lại: "Nếu trận đã bị phá rồi, vậy Tạ huynh xuống đây đánh một trận đi?"

"Chẳng qua chỉ là phá một trận Vô Thanh, trong phủ này cơ quan tinh xảo rất nhiều, ta lúc nào cũng phải quan sát, vẫn là Thanh Dương huynh tự mình đánh đi." Tạ Khiên Cơ cười.

"Tạ gia các ngươi chỉ đánh hai người, Mộ gia bọn ta phải đánh tám người?" Mộ Thanh Dương tay cầm kiếm gỗ đào đi về phía trước, "Đúng là không trung thực mà."

Bên còn lại, Long Nha Đao trong tay Tạ Bất Tạ vung mạnh, lúc vào vỏ, trường đao của Thìn Long và Dần Hổ đã rơi xuống đất, phía trên cổ tay lưu lại vết máu.

"Ngươi làm gì đó, nhanh gϊếŧ bọn họ! Đây không phải tỉ võ, đây là cuộc chiến sinh tử!" Tạ Khiên Cơ hét lớn.

"Ta đến đây không phải để gϊếŧ người, ta chỉ đến tìm Tô Mộ Vũ." Tạ Bất Tạ không để ý hắn, "Huống chi, họ cũng là người của Tạ gia, chúng ta quen biết nhau."

"Cái ngày trở thành Chu Ảnh, họ đã không còn là người của Tạ gia rồi." Một thân hình cao gầy bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Tạ Bất Tạ, hai thanh đao màu đen dài mảnh đánh về phía Thìn Long và Dần Hổ, trong tay hai người không còn đao, chỉ có thể né tránh, nhưng đã không còn kịp.

"Trở thành Chu Ảnh, là vinh dự của mỗi một người trong Ám Hà." Một giọng nói già nua truyền đến, bỗng nhiên có một cây côn sắt chắn trước người Thìn Long và Dần Hổ, đánh hai thanh hắc đao trở về.

"Côn pháp thế này…" Tạ Phồn Hoa thu trường đao lại, ngẩng đầu nhìn ông lão lưng gù bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, thấp giọng nói, "Quả nhiên là người, Khắc thúc."

Ông lão lưng gù cười lạnh: "Bọn họ của quá khứ là niềm tự hào của gia tộc, bởi vì chỉ có nhận được sự công nhận của đại gia trưởng mới có thể gia nhập Chu Ảnh, và chỉ có người đứng đầu Chu Ảnh mới có thể đeo mặt nạ trở thành mười hai tiêu. Nhưng ngày hôm nay, gia tộc lại không chấp nhận bọn họ, còn hy vọng xoá sạch bọn họ."

Dần Hổ nhẹ cảm thán, tiếng cảm thán này lộ rõ vẻ bi thương, cùng lúc đó, trong lòng những người khác đang có mặt ở đó cũng dâng lên một cảm xúc bi thương y hệt, nhiều năm trước, bọn họ đều là niềm tự hào của gia tộc, mang theo vinh quang trở thành Chu Ảnh. Nhưng ngày hôm nay lại trở thành đối tượng truy sát của gia tộc, người cùng tộc khi xưa lại muốn dồn họ vào chỗ chết.

"Vậy thì bọn họ có thể lựa chọn, trở về gia tộc." Tạ Phồn Hoa cười, nhìn Thìn Long và Dần Hổ, "Thật ra năm đó đã cho các ngươi chọn lựa, các ngươi lại không làm theo ý của gia chủ. Bản thân gia chủ vốn dĩ không muốn các ngươi rời đi, nhưng các ngươi vẫn chọn rời đi cùng Tô Mộ Vũ."

Thìn Long cắn chặt răng: "Bọn ta sai rồi sao?"

"Sai rồi. Có lẽ Chu Ảnh đã từng là niềm vinh dự của Ám Hà, nhưng từ khoảnh khắc đại gia trưởng đem vị trí Khôi giao cho Tô Mộ Vũ, tất cả đều thay đổi rồi." Tạ Phồn Hoa trầm giọng nói.

"Tạ Phồn Hoa." Dần Hổ kìm nén nỗi đau đớn nhặt thanh trường đao từ dưới đất lên, "Người như ngươi mãi mãi cũng không thể hiểu đâu."

"Hiểu cái gì?" Tạ Phồn Hoa hỏi.

"Hiểu tại sao Tô Mộ Vũ đáng để bọn ta tin tưởng mà đi theo hắn!" Dần Hổ nhấc đao muốn xông lên, nhưng bị trường côn của ông lão lưng gù chặn lại, ông lão trầm giọng nói: "Không cần vội nộp mạng."

"Khắc thúc, năm đó người vì đại gia trưởng xém chút mất đi nửa cái mạng." Tạ Phồn Hoa sâu kín nói, "Mà sau chuyện đó, đáng lẽ người nên lùi về sau, nhưng lại bị đại gia trưởng phái đến đây, bảo vệ ngôi viện trống trải này bấy nhiêu năm."

"Nhưng không phải năm đó ta vẫn sống lại đó sao!" Ông lão lưng gù thả người nhảy lên, côn sắt trong tay vung mạnh, rất khó tưởng tượng với tuổi tác này của ông ấy, lúc cầm côn sắt đánh ra vẫn có uy lực lớn như thế. Hai thanh quỷ đao màu đen của Tạ Phồn Hoa lấp loé, nhưng không cách nào chặn được trường côn, bị đánh phải liên tục lùi về sau.

Nhưng Tạ Bất Tạ lại tìm được một cơ hội mà hắn tìm đã lâu, hắn nhân lúc ông lão lưng gù đánh Tạ Phồn Hoa, thả người trực tiếp lướt qua hai người Thìn Long và Dần Hổ.

"Đừng cho hắn qua đó!" Có người hét lớn, nhưng Thìn Long và Dần Hổ xoay người muốn đuổi theo lại lập tức bị một đạo đao quang đánh về. Đao pháp của Tạ Bất Tạ, thật sự cao hơn hai người họ rất nhiều, có lẽ thật sự có thể đánh với Tô Mộ Vũ một trận.

"Đừng để người của Tạ gia giành trước, không phải ngươi rất muốn gặp Tô Mộ Vũ sao? Khẩn trương lên!" Mộ Bạch vung tay, dẫn thuật khôi lỗi gϊếŧ người đến cực hạn, cứu Mộ Tuyết Vi khỏi sự kìm kẹp của hai người, Mộ Tuyết Vi thả người nhảy lên, đuổi theo Tạ Bất Tạ.

"Không có Tạ Khiên Cơ giúp phá trận, tùy tiện xông lên trước, thật sự có thể sao?" Mộ Tuyết Vi hỏi Tạ Bất Tạ trước mặt.

"Phá trận thôi mà, thấy thì chém, không phải là được sao?" Vừa dứt lời, liền thấy Tạ Bất Tạ đạp trúng cơ quan, mười mấy cây thương thép từ dưới đất xông lên, Tạ Bất Tạ xoay người nhảy vọt lên không trung, sau đó bổ đao xuống đất, mười mấy cây thương thép trong nháy mắt đều bị gãy.

"Không tồi." Mộ Tuyết Vi nhàn nhạt cười, không ngờ thân thủ của Tạ Bất Tạ lại tốt như vậy, nếu vậy nàng muốn đi qua thì dễ rồi, cứ đi sau lưng Tạ Bất Tạ là được.

Tô Mộ Vũ đứng dậy, tay nhẹ xoay cán dù: "Cơn mưa này, hôm nay có thể tạnh không đây?"

Trong phòng, Bạch Hạc Hoài rút cây ngân châm cuối cùng ra, điểm lên mi tâm của đại gia trưởng.

Đại gia trưởng mở mắt, mang theo một cổ lệ khí cực mạnh, tuy biết rằng đại gia trưởng đã mất đi ý thức của bản thân, nhưng trong lòng Bạch Hạc Hoài vô thức giật mình, nàng nặng nề thở dài, sau đó nhìn đại gia trưởng, chầm chậm nói ra bốn chữ.

"Di Hồn Đại Pháp."

Ánh mắt Bạch Hạc Hoài loé lên chút ánh sáng đỏ, sau đó thân thể của nàng ngã về sau, mà đại gia trưởng cũng nhắm mắt lại.

Sau đó Bạch Hạc Hoài thấy mình đang ở một nơi tăm tối, như đang không ngừng ngã xuống vực sâu vạn trượng, trong cả quá trình nàng không ngừng nghe thấy âm thanh gào thét, tiếng sát phạt, tiếng kêu thảm, cho đến khi nàng cảm giác mình đã ngã xuống đáy vực, mới nhìn thấy chút màu sắc, nàng cúi đầu nhìn, phát hiện đó lại là máu.

Không còn là một mảnh đen tối, Bạch Hạc Hoài xoay đầu nhìn, phát hiện bản thân đang đứng trong bể máu, trong bể máu toàn là thi thể, những thi thể đó có cái đã hoá thành xương khô, có cái vẫn còn đang mở mắt, mang theo vẻ mặt không cam lòng, mà trong đống thi thể nam có nữ có, người già bảy mươi có, trẻ con còn nằm trong tã cũng có.

"Đây là nội tâm của đại gia trưởng mà, nói là địa ngục cũng không quá." Mặc dù biết bản thân đang ở huyễn cảnh, nhưng tay Bạch Hạc Hoài không nhịn được mà run lẩy bẩy.