Chương 28: Kinh Trập (12)

Chu Sào.

Tô Mộ Vũ đứng ở trong viện, sau lưng hắn là mười người, trừ Sửu Ngưu và Mão Thỏ, thì Tí Thử, Dần Hổ, Thìn Long, Tị Xà, Ngọ Mã, Mùi Dương, Thân Hầu, Dậu Kê, Tuất Cẩu, Hợi Trư đều đang cung kính đứng ở đó.

"Lý do thật sự mà Sửu Ngưu rời đi, ta nghĩ các ngươi cũng đoán được rồi." Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

Mười người sau lưng không ai lên tiếng, người nào cũng căng thẳng nắm chặt binh khí trong tay.

"Nhưng cũng không cần thiết phải nói ra, tất cả mọi chuyện, sau khi việc này hoàn thành, đều sẽ có đáp án." Tô Mộ Vũ bỗng nhiên đè giọng xuống, "Nhưng ta biết, Sửu Ngưu không phải là người duy nhất phản bội."

"Thủ lĩnh…" Dần Hổ không nhịn được hô lên.

"Không cần nhiều lời, cho dù như thế nào." Tô Mộ Vũ xoay người, cắm dù trong tay xuống đất, "Ít nhất hôm nay, xin mọi người bảo vệ cho tốt Chu Sào này."

"Vâng!" Mọi người đồng loạt hô to.

Bên trong phòng, một trăm cây nến đỏ đã được thắp lên, dưới sự phản xạ của mười tám chiếc gương, cả căn phòng đều đang được phát sáng bởi đầy ánh nến. Bạch Hạc Hoài hít sâu một hơi, ngồi trước mặt đại gia trưởng: "Đại gia trưởng, chuẩn bị xong rồi."

Đại gia trưởng lúc này đang cởi trần lộ ra bắp thịt cuồn cuộn, ngồi trên đất, Miên Long Kiếm đặt ở một bên, vốn luôn nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, nghe Bạch Hạc Hoài nói chuyện mới mở mắt ra, ông gật đầu: "Thần y, bắt đầu đi."

"Được." Bạch Hạc Hoài nhẹ tay kéo một phát, một tấm vải màu đỏ ở dưới đất mở ra, phía trên chứa đầy ngân châm, phát ra ánh sáng lạnh lẽo do ánh nến chiếu xuống, nàng vung tay, ba cây ngân châm ghim vào ngực của đại gia trưởng, đại gia trưởng kêu một tiếng, trực tiếp phun ra một ngụm máu màu trắng.

"Đã đến mức này rồi cơ à…" Bạch Hạc Hoài khẽ cau mày, tay lại vung lên, ba cây ngân châm vọt lên không trung, sau đó rơi xuống ghim vào đỉnh đầu của đại gia trưởng. Toàn thân đại gia trưởng bắt đầu bốc lên hơi nóng, nến đỏ và gương đồng được bố trí trong chốc lát mờ mịt.

Bên ngoài Chu Sào.

Tạ Phồn Hoa cầm hai thanh quỷ đao chém xuống, hầu như không phát ra chút âm thanh nào, cánh cửa trước mặt trực tiếp bị bổ ra. Hắn thả người nhảy lên tiến vào bên trong, năm người còn lại cũng theo vào.

"Vô Thanh Trận, đừng phát ra tiếng động nào." Tạ Khiên Cơ thấp giọng nói.

Tạ Khiên Cơ vừa dứt lời, trong viện bỗng nhiên phát ra một hồi chuông, hắn quay đầu, chỉ thấy trên bốn bức tường treo đầy chuông đồng nhỏ, lúc này đang reo lên, âm thanh ngày càng nhiều và lớn, cùng lúc đó, mấy trăm cây vũ tiễn phóng vào bọn họ, gần như không cho bọn họ cơ hội thở dốc đã bắn vào họ như con nhím.

"Quả nhiên thủ lĩnh đoán không sai, tối nay có người đến." Dần Hổ quỳ xuống đất, đi đến thi thể của sáu người họ, hắn dùng đao lật lại mặt trước của thi thể, kinh ngạc nói: "Con rối!" Hắn vô thức lùi về sau, nhưng cổ thi thể đó nhanh hơn hắn một bước, trực tiếp lấy tay đánh về phía hắn, trường đao trong tay Dần Hổ vung mạnh, chặt cánh tay đó làm ba đoạn.

Cổ thi thể này không phải người sống, mà được chế tạo từ một khúc gỗ.

Năm thi thể chỉ có một người đứng dậy, hắn mặc quần áo trắng, thân thể gầy yếu, sắc mặt trắng bệch khác thường.

"Thuật khôi lỗi gϊếŧ người, ngươi là Mộ Bạch." Dần Hổ thấp giọng nói.

"Tạ gia Tạ Hổ Khiếu, ngươi không còn nhạy bén như trước rồi." Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ sau lưng của Dần Hổ.

Dần Hổ giật mình, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, tốc độ của người này nhanh đến mức hắn không nhận ra, hắn vội vã xoay người, vô thức vung đao, dựa vào huấn luyện sát thủ nhiều năm của bản thân chặn được một đao, nhưng vẫn bị đánh đến lùi về sau mười bước, phải dựa vào Thìn Long đang trợ trận đưa tay ra đỡ mới ngừng được thế lùi.

"Người kế thừa Long Nha Đao à." Thìn Long cảm khái, "A Hổ, xem ra Tạ gia phái đến một thanh đao tốt hơn chúng ta."

"Tạ Long Ngâm, Tạ Hổ Khiếu." Mộ Bạch cười, "Cho ngươi đối phó cùng lúc với hai thanh đao, ngươi hài lòng không? Bất Tạ."

"Ngươi là Bất Tạ à." Dần Hổ kinh ngạc, "Ngươi đã lớn thế này rồi."

"Năm đó người đầu tiên dạy đao pháp cho ta, là ngươi." Tạ Bất Tạ thả người hướng về phía trước, "Ta đợi trận chiến này lâu lắm rồi."

"Cái tên nhóc mê đao kia, trở thành một người mê đao thật sự rồi." Thìn Long rút trường đao, cùng lúc hướng về trước với Dần Hổ, đấu với Tạ Bất Tạ. Thanh Long Nha Đao của Tạ Bất Tạ độc chiến với hai thanh trường đao, nhưng không hề yếu thế.

Tạ Khiên Cơ thật sự đang đứng trên mái hiên, hắn rút một thanh phi đao, chém đứt chuông đồng đang reo ở bốn bức tường: "Có ta phá trận, các ngươi cứ đi tiếp là được."

"Chớ xem thường bọn ta." Tám người đeo mặt nạ cùng lúc xuất hiện ở đó, mười hai tiêu trong phủ không ngờ hiện thân toàn bộ.

"Không tồi không tồi, để ta bói một quẻ xem đánh với các ngươi một trận thế nào." Mộ Thanh Dương mặc một thân đạo bào dửng dưng đi vào, đồng tiền hoa đào trong tay tung lên trời, sau cùng lại rơi xuống tay hắn, hắn cười nói: "Hahaha mặt hoa đào, đại cát."

"Tên đạo sĩ giả của Mộ gia." Tí Thử thả người nhảy lên, đôi song giản trên tay đánh về phía Mộ Thanh Dương.

Mộ Thanh Dương không thay đổi sắc mặt, vẫn nhàn nhạt cười như cũ, chỉ thấy Mộ Tuyết Vi cả người áo bạc lướt qua, trực tiếp nắm chặt cái giản bên phải, một làn sương mù màu trắng lập tức thuận theo cái giản đó đánh về phía Tí Thử.

"Cẩn thận, nàng ta là Độc Hoa!" Phía sau có người nhắc nhở.

Tí Thử vội vàng lùi về sau, phất phất đôi giản trong tay, muốn đem sương mù đánh tan.

"Tô Mộ Vũ ở đâu?" Mộ Tuyết Vi hỏi.

"Đừng có vừa đến đã tìm người tình trong mộng chứ." Mộ Thanh Dương bất lực lắc đầu, "Chúng ta đến là để làm chính sự đó."

"Ngươi muốn thấy Tô Mộ Vũ, rất đơn giản, gϊếŧ sạch người ở đây thì được gặp ngay." Mộ Bạch vung tay, bốn con rối bên cạnh toàn bộ đều đứng lên.

Lúc này Tô Mộ Vũ đang đứng bên ngoài hành lang cạnh phòng của đại gia trưởng, nghe thấy tiếng đánh nhau từ tiền viện truyền đến, chậm rãi xoay tròn cán dù trong tay.

"Ngươi nghĩ bọn họ có thể đánh tới đây không?" Ông lão lưng gù xuất hiện bên cạnh Tô Mộ Vũ.

"Họ đã lấy được bản đồ của Chu Sào, còn sắp xếp cao thủ phá trận đến đây, sự tồn tại của Chu Sào đã mất đi ý nghĩa rồi." Tô Mộ Vũ sâu kín nói.

"Người có được bản đồ Chu Sào không nhiều." Ông lão lưng gù cười, lộ ra chút dữ tợn, "Lão đây chính là một trong số đó."

"Ta tin tưởng tiền bối." Tô Mộ Vũ nói.

"Ồ? Vậy mà ta nghĩ Khôi đại nhân sớm đã bỏ ta vào danh sách số người cần gϊếŧ rồi chứ." Ông lão lưng gù chậm rãi nói.

"Thân ở cảnh tuyệt vọng, có lúc chúng ta cảm thấy bất lực, thứ duy nhất còn lại chỉ có niềm tin thôi, ví dụ như ta tin bọn họ đang ở tiền viện cho dù trong bọn họ có người đã phản bội ta, hoặc ví dụ như ta tin tưởng tiền bối, người như tiền bối, cho dù ta có phản bội Chu Ảnh, thì tiền bối vẫn là người bên cạnh bảo vệ đại gia trưởng." Tô Mộ Vũ ngừng xoay cán dù.

"Đúng là lời nói khiến người cảm động mà." Ông lão lưng gù chậm rãi bước về phía tiền viện, "Cảm động đến mức khiến ta phải đi nộp mạng đây."