Chương 16: Ba Tên Đại Hùng

Vết thương rướm máu của tôi thật ra chẳng có gì to tát. Trên mông bị cắt một đường nhỏ, trên tay bị mảnh vụn đâm thành cái lỗ nhỏ, tối hôm qua bôi thuốc bây giờ đã tốt lên rồi.

Tôi chạy ra đứng trước trạm xe bus ở cửa thôn, cũng không biết tiểu tử này có đi học hay không, nếu có nhất định phải đợi xe.

Bây giờ nghĩ lại thấy tôi thật ngốc, đêm qua mới trải qua một trận kinh hồn như vậy, hôm nay cha mẹ của hắn làm sao có thể để cho hắn đi học. Nhưng khi tôi chạy đến trạm chờ, lại thấy bóng Đại Hùng đeo cặp sách lên xe.

Là hắn, không sai. Hắn lúc lên xe lúc còn nghiêng đầu nhìn tôi một cái, hình như đang cười.

Chính là hắn, tiểu tử này tôi quá quen thuộc, bộ quân phục hải quân kẻ sọc đó hắn ăn mặc muốn lủng lỗ rồi, vẫn thích mặc. Tên nhóc này không việc gì, còn có thể đi học!

Tôi hô to tên Đại Hùng, chạy như điên đuổi theo xe bus. Đáng tiếc xe chạy cách cửa thôn một đoạn quá xa, tôi chỉ có thể mệt mỏi đỡ đầu gối thở dốc, trong lòng không ngừng mắng Cam Thành Hùng khốn kiếp dám không đợi tôi. Chờ cậu tan học, tôi nhất định sẽ hung hăng cho một trận.

Tất nhiên nếu hắn không việc gì, tôi cũng yên lòng, quay đầu trở lại.

Thoáng cái vừa quay đầu, tôi lại kinh ngạc đến ngây người. Bởi vì trong tầm mắt tôi lại xuất hiện một tên Đại Hùng. Quân phục hải quân hắn mặc tôi không thể quen hơn, đeo cặp sách đứng ở bên đường nhìn tôi cười. Hàm răng thiếu mất một chiếc răng cửa như thể mang theo ý trào phúng.

"Khốn kiếp, cậu không lên xe?" Tôi lầm bầm một câu, hướng Đại Hùng chạy đến. Nhưng Đại Hùng lại lắc thân một cái, chạy vào trong hẻm nhỏ.

"Muốn chạy đua với tôi? Tiểu tử cậu bị ấm đầu rồi? Bên kia là đường cụt mà!"

Tôi cười khẽ một chút, sau đó liền chạy theo bóng lưng Đại Hùng. Kỳ quái ở chỗ, khi tôi chạy vào hẻm nhỏ lại không thấy Đại Hùng nữa.

Đúng là hoàn toàn biến mất, bởi con hẻm này là ngõ cụt, xung quanh đều là tường rào che chắn. Không có thang, Cam Thành Hùng có đánh chết cũng không thể leo tường chạy mất. Hắn cũng không đến nỗi mọc cánh mà bay đi?

Về phần liệu có phải hay không tôi nhận sai đường, tôi có thể nói tuyệt đối sẽ không nhận sai. Tôi cùng Đại Hùng ở Xà Sơn thôn từ nhỏ đến lớn, nhà nào nuôi chó đen, nhà nào có chó trắng, nhà nào tường cao tường thấp chúng tôi đều biết, làm sao có thể nhận sai đường?

Tôi trong lòng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ tôi lại nhìn lầm? Hai ngày nay trải qua những chuyện kì quái, không phải là xuất hiện ảo giác rồi chứ? Không tìm được Đại Hùng, tôi chỉ có thể tìm nguyên nhân từ chính mình.

Tôi ủ rũ cúi đầu đi khỏi ngõ nhỏ, đột nhiên trước mắt lại hiện ra thân ảnh quen thuộc, ngẩng đầu nhìn một cái, vừa vặn là Đại Hùng!

Thằng nhóc này vẫn y như khi nãy, quân phục hải quân, đeo cặp sách, vừa chạy vừa quay đầu nhìn tôi cười. Cái nụ cười này làm tôi nổi trận lôi đình, khốn kiếp. Cậu một đến hai, hai đến ba xuất hiện trước mặt tôi, lại không nói chuyện với tôi. Rốt cuộc là đang muốn trêu chọc gì tôi?

Tôi nhanh chân đuổi theo Đại Hùng. Lần này nói gì thì nói cũng không thể lại để cho cậu chạy mất. Bắt được rồi, tôi khẳng định sẽ hung hăng đánh cậu một hồi cho hả giận.

Tên Đại Hùng đi cũng không nhanh lắm, tôi tại sao lại không đuổi kịp được? Hắn từ bao giờ lại đi nhanh như vậy?

Tôi bất giác sinh ra một dự cảm không lành, nắm chặt lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Mặc kệ, phải đuổi kịp hắn đã rồi nói. Lúc này tôi nóng rồi, buồn bực cắm đầu đuổi theo.

Không nghĩ tiểu tử này chạy đâu tôi theo đó, một mực đuổi theo ra khỏi thôn, chạy tới Đông Sơn bên cạnh. Sau đó tôi nhìn thấy bóng dáng hắn chìm dần vào rừng cây, lặng lẽ biến mất.

"Đại Hùng, Đại Hùng?"

Tôi chạy đến cây đại thụ nơi hắn mới vừa biến mất, không thở được kêu lên, nhưng không ai đáp lại, chỉ có vài tiếng quạ kêu.

"Chẳng lẽ muốn cùng tôi chơi cút bắt? Chết tiệt, đừng để tôi tìm ra cậu."

Tôi phẫn hận nói một câu, chui vào trong rừng cây. Trong chốc lát không biết mình rốt cuộc đuổi theo tới chỗ nào, cứ rẽ trái rồi lại rẽ phải, không biết chạy bao lâu. Mệt mỏi không còn chạy nổi, tôi không thể làm gì khác hơn là tìm tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này tôi mới phát hiện, tôi lạị chạy trên con đường mòn đêm đó cùng với Đại Hùng.

Chính là chỗ này, không sai.

Tôi nhớ đêm đó tôi cùng Đại Hùng lưng tựa lưng ngồi chung một chỗ bên trên tảng đá lớn ngủ, chính là khối đá tôi đang ngồi bây giờ. Nhìn cảnh này quen thuộc, tôi không khỏi rùng mình một cái.

Hôm đó, tôi cùng Đại Hùng sau khi ngủ, không biết làm sao lại chạy đến phần đất chôn người chết, sau đó phát hiện tòa nhà rộng lớn, cũng chính là cổ mộ lớn. Bây giờ, tôi lại một lần nữa đi tới nơi này, ở trên tảng đá lớn lại chỉ có một mình.

Nghĩ đến chuyện đêm đó, nghĩ đến hồng y lão đầu cổ quái cùng cái móng quỷ tàn bạo, tôi thật có chút sợ hãi. Chẳng lẽ, là lão đầu kia đem Đại Hùng bắt đi? Tôi cảm giác trán mình đã đổ ra một tầng mồ hôi, tại sao có thể như vậy, tôi tại sao lại chạy đến nơi này?

Mặc dù đây là ban ngày nhưng nơi này rừng núi hoang vắng, tôi vẫn đặc biệt sợ. Cảm giác chung quanh âm u tĩnh mịch, yên ắng làm cho người ta cảm thấy kinh khủng.

Tôi thề, không phải chỉ có buổi tối mới có cảm giác sợ hãi, một thân một mình đứng ở mảnh rừng núi hoang vắng, bên cạnh chẳng có ai cũng sẽ cảm thấy u ám đáng sợ.

Nhất là khi tôi biết có một nấm mồ lẩn khuất bên cạnh nhưng chẳng biết rõ ở nơi nào, cái cảm giác này con mẹ nó còn gớm hơn. Một nỗi ám ảnh kinh hoàng dâng lên khiến tôi nổi hết da gà.

Từng trận gió lạnh thổi qua, thổi bay tán lá nghe xào xạc. Âm vang giống như một đám quỷ đang vỗ tay, tôi bị dọa sợ đến bàn tay bên trong bên ngoài đều đổ mồ hôi lạnh. Tôi nghĩ muốn khóc, lại không dám khóc.

Tôi không dừng cổ vũ bản thân, "Âu Ninh, ngươi là con cháu Âu gia, ông nội của ngươi là Âm quan, là lão đại cai quản trên mảnh địa giới này, ngươi sợ cái gì?"

Trong cơn hoảng hốt, người trong mộng kia dường như lại xuất hiện. Hắn không ngừng mắng tôi là tên quỷ nhát gan, đồ hèn nhát!

Không. Tôi không phải là quỷ nhát gan, tôi không hèn nhát!

Trên ngực tôi, khối Dương chi ngọc tựa hồ có chút lạnh. Trong nháy mắt, tôi chợt bừng tỉnh, cảnh giác quan sát bốn phía. Tôi không có tìm được bãi tha ma, cũng không có thấy mấy nấm mồ giống như núi nhỏ. Tôi cố trấn tĩnh lại, tay siết lấy miếng ngọc Dương chi, bắt đầu tìm đường ra.

Tôi vừa đi, vừa tạo đủ loại ký hiệu trên đất. Khi tôi đi tới một ngọn núi khác liền thở phào, bởi vì cái cảm giác âm u đã giảm bớt không ít. Tôi đứng ở sườn đồi phía trên, nhìn xa xa xuống phía dưới, tựa hồ thấy vài bóng người.

Tôi không giấu được sự hưng phấn, lập tức chui vào rừng cây, hướng về phía đám người mà chạy.

Có người sẽ không sợ, có một thôn cách Xà Sơn Thôn chỉ vài dặm. Những người này nhất định là ở thôn chúng tôi, nếu là thôn chúng tôi, tôi còn sợ gì chứ?

Tôi ở trong rừng cây chạy như điên, một mực chạy rất xa, khoảng cách với những người này cũng dần ngắn lại, tôi đã có thể nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.

"Chôn ở đây, trước tiên cho nổ tấm bia vỡ kia."

"Cái gì, các người muốn đánh nổ nơi này? Nơi này không thể!"

"Nói nhảm gì đó, tiền cậu cũng bỏ vào túi rồi, đất cũng là của chúng tôi, chúng tôi muốn làm gì thì làm!"

"Vậy không được, đất này không thể bán, tôi không bán."

"Đem hắn ném sang một bên, hợp đồng đã ký, lắm miệng nữa liền tát hắn."

"Không được, không thể nổ, các người khốn kiếp, nơi này là mộ phần tổ tiên Lưu gia, không thể nổ..."

Phá bia mộ?

Tôi dừng lại bước chân, tìm đến một cây đại thụ, trốn ở xa xa nhìn chằm chằm những người đó. Lúc này tôi mới phát hiện, tiếng những người này nói chuyện có chút xa lạ, tựa hồ không phải thôn chúng tôi...

Bọn họ ở đây là đang làm gì?