Chương 15: Tình Thân

"Bịch... bịch "

Tôi bị ông nội một tay nhấc đứng lên ném vào sân nhà mình, mẹ của tôi ở phía sau rụt rè đi theo.

"Tiểu tử thối, nói, ai cho con trèo lên đầu tường?"

Tôi lớn như vậy, lần đầu tiên thấy ông nội nổi giận như thế. Kiếm gỗ đào trong tay giờ phút này không phải vật hàng ma trừ tà mà là vũ khí sắp đánh chết tôi, làm tôi cả người run rẩy.

Tôi đã máu me khắp người, trên mông còn có một mảnh đĩa vỡ đâm vào, mới vừa rồi quá kích động liền không chút cảm giác. Lúc này chuyện đã qua, bất chợt cảm thấy đau đớn. Tôi như vậy, ông nội lại còn quát mắng nửa ngày, nước mắt ủy khuất lập tức trào ra.

"Thằng nhóc con, mấy năm nay lão đầu tử ta quá cưng chiều con. Ông đây không giáo huấn một chút, con lại không biết trời cao đất rộng?"

Ông nội đè tôi xuống cái ghế dài, quơ lên kiếm gỗ đào liền muốn đánh. Nhưng khi nhìn thấy cái quần máu me be bét thê thảm không chịu nổi của tôi, dĩ nhiên không xuống tay.

"Ôi!"

Ông nội lập tức cái vứt bỏ kiếm gỗ đào, giận đến ngồi xổm ở một bên, dùng sức cắn rách túi thuốc. Mẹ tôi lúc này mới nắm chặt tay chạy vào, nhẹ nhàng kéo cái quần tôi xuống, hít một hơi lạnh. Tôi không biết mẹ tôi làm thế nào đem cái mảnh vỡ kia dọn sạch, tôi chỉ biết tôi đau đến kêu la om sòm, nước mắt nước mũi giàn giụa chảy ra, có khi đầy được cả cái chậu nhỏ.

Ông nội thở phì phò đứng ở một bên, nhìn mẹ tôi lau rửa vết thương, móc ra từ trong cái hòm thuốc một chai thuốc bột nhỏ, vẩy chút chút vào vết thương.

Tổ truyền thuốc bột nhà chúng tôi quả thật có tác dụng, vẩy vào trên vết thương lúc đầu nóng bỏng, đau đến vặn vẹo cả mông, sau đó lại trở nên lành lạnh, đặc biệt thoải mái.

Ông nội rắc cho tôi xong, tức giận hỏi: "Thằng nhóc con, ta hỏi con, con mới vừa rồi tại sao lại trèo tường? Có biết quỷ nhập thi nguy hiểm cỡ nào không, con còn dám nhảy xuống? Con thật sự cho rằng dựa vào một tấm bùa vàng của ông con liền có thể hàng yêu trừ ma?"

Tôi nhút nhát cúi đầu, thấp giọng đáp: "Con không nghĩ tới hàng yêu trừ ma."

"Vậy con nhảy xuống làm gì? Con không thấy ông nội con cũng không dám tùy tiện động thủ à? Vạn nhất con xảy chuyện không may, con định để cho ông sống thế nào?"

Ông nội giận đến chòm râu cũng vểnh lên trời, lâu lâu chỉ vào mũi tôi một hồi quở trách. Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, phát hiện mẹ cũng mặt đầy oán trách nhìn tôi.



Tôi không thể làm gì khác hơn là lại cúi đầu xuống, vừa khóc thút thít vừa nói: "Con... không phải là thấy mẹ bị bắt sao? Con nếu không phải cứu mẹ, con có thể nhảy xuống sao? Hai người cho là con không sợ à? Cái thi thể Lưu mỗ gia kinh khủng như vậy, nhìn đã thấy gớm... huhu..."

Có lẽ là ông nội của tôi cùng mẹ cũng chỉ vì lo lắng cho tôi, bọn họ chỉ truy cứu chuyện tôi trèo qua đầu tường, lại tùy tiện nhảy xuống cùng Lưu Quyền vật lộn, cũng không nghĩ tới trong lòng tôi chân thật như vậy. Tôi vừa nói như thế liền nhìn thấy mẹ thân thể run lên, nước mắt cũng không ngừng rớt xuống.

Ông nội tôi cũng ngẩn ra, yên lặng đem ánh mắt dừng lại ở thắt lưng, kéo tay tôi hỏi: "Ninh Oa Tử, ông hỏi con, hôm nay nếu là đổi thành một người khác bị bắt, con còn dám nhảy xuống không?"

Tôi ngẩng đầu lên, không biết nên trả lời như thế nào cái vấn đề này, cúi đầu xuống im lặng không lên tiếng. Ông nội tôi cười cười: "Ta thế mà lại quên, con mới bảy tuổi, vấn đề này hỏi con quả thật có chút làm khó rồi."

Ông nội nói xong, nhặt lên kiếm gỗ đào đi ra ngoài. Mẹ tôi lập tức khóc lên từng tiếng ôm tôi vào trong lòng, nước mắt tuôn tựa như mưa không ngừng chảy xuống.

"Đứa bé ngoan, con chịu khổ rồi. Mẹ không cần con cứu, con phải nhớ, mẹ dù nguy hiểm như thế nào đi nữa cũng không muốn con ra tay cứu trợ. Con xem mình đã làm gì, cả người đều bị thương. Mẹ cho dù chết, cũng không muốn thấy con bị thương!"

"Sau này con cũng không được như vậy. Mẹ của con đã sống đến từng tuổi này, có cái gì chưa thấy qua, một người chết có là cái gì! Thứ khủng khϊếp hơn mẹ cũng đã thấy rồi, con sau này dù gặp phải tình huống như vậy cũng không được dính vào."

Mẹ tôi ôm tôi vừa khóc vừa nói.

Tôi ngoan ngoãn núp ở trong lòng mẹ, mặc cho mẹ nước mắt đầm đìa làm ướt một mảnh y phục. Có lẽ là tôi quá mệt mỏi đi, chuyện vừa trải qua khiến tinh thần tôi căng thẳng quá mức, lúc này mơ mơ màng màng ngủ.

Trong giấc mộng, cái người đàn ông thân hình cao lớn đó lại xuất hiện, hắn dùng giọng hết sức giễu cợt nói tôi ngu ngốc, ngay cả một quỷ nhập thi cũng đối phó không được, còn tự xưng cái gì nam tử hán, hắn ta xem tôi mãi mãi cũng là tên quỷ nhát gan, tiểu tử thối hèn nhát.

Bị người chỉ mặt mắng quỷ nhát gan, tôi làm sao có thể không tức. Tôi giương nanh múa vuốt quyết tâm liều mạng với hắn, kết quả lại một lần nữa bị hắn đè xuống đất, ăn một cái tát.

"Aaaaa..."

Tôi la một tiếng, bật dậy trên giường, cảm giác dưới mông đau nhức như thể vừa mới bị đánh. Tôi duỗi tay sờ mới nhớ tới chỗ đó bị thương còn chưa có lành. Lại là người kia, mỗi lần mơ đều sẽ bị hắn đánh. Người này rốt cuộc là ai? Tại sao cứ mãi xuất hiện trong giấc mơ của tôi?

Mẹ tôi lúc này vén rèm cửa đi tới, ân cần hỏi: "Tiểu Ninh, con sao thế? Lại gặp ác mộng?"

"A! không, không có."



Tôi hết mực che giấu, liếc mắt nhìn giờ. Chết tiệt, 6h50, lại bị muộn rồi.

Tôi vội vàng mặc quần áo liền bị mẹ ngăn lại. "Mẹ nhờ Anh Tử nhắn lời đến thầy rồi. Xin phép con bệnh, nghỉ ngơi mấy ngày lại đi học. Hôm nay ở nhà dưỡng thương cho tốt đi."

Tôi nghe không cần đi học dĩ nhiên cao hứng vô cùng, ôm mặt mẹ hôn một cái, tiếp đó lại tay chân lanh lẹ mặc quần áo tử tế, chạy ra sân. Phát hiện ông nội không có ở đó ăn điểm tâm, tôi không khỏi nghi ngờ nhìn về phía tường bên kia. Mặc dù tôi không thấy được những chuyện ở bên sân phía sau cái tường cao nhưng cũng có thể đoán được.

Thi thể lão Lưu ngày hôm qua chạng vạng tối vùng dậy, sau đó bị ông tôi chế phục, sáng nay nhất định phải hạ táng sớm một chút.

Chuyện bị quỷ nhập thi phải nhanh chóng xử lý. Bởi vì thi thể vốn là đã lạnh lẽo, lại bị âm khí của quỷ nhập thân tích tụ vào khiến âm khí nặng càng thêm nặng, để ở nhà quá lâu sẽ không tốt. Cho nên lúc này, ông nội hẳn đang lo chính sự, chuẩn bị chôn cất lão Lưu.

Bây giờ suy nghĩ một chút, lão Lưu bị Lưu Quyền hù chết, ông nội tôi hẳn đã nhìn ra Lưu Quyền đang ẩn nấp đâu đó. Cho nên mới cùng lão thôn trưởng sớm thương lượng xong sẽ hạ táng lão Lưu trước thời hạn, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị Lưu Quyền nhập thân, còn suýt nữa hại mẹ tôi.

Lưu Quyền khốn kiếp, ngày hôm qua còn uy hϊếp nói muốn gϊếŧ tôi. Anh tốt nhất đừng đến chọc đến ông đây, nếu không thì, hừ hừ...

Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Hôm qua sau khi hồn quỷ Lưu Quyền trốn thoát, Cam Vân Sơn tựa hồ cũng tìm tới Lưu gia, bởi vì lão nghe mấy con ma men la ó "trá thi". Nghĩ đến con của lão ở nhà tôi liệu sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên chạy tới.

Không thể tưởng tượng được thật sự xảy ra chuyện.

Cam Thành Hùng lại cùng thi thể lão Lưu hôn môi, thiếu chút nữa ngã vỡ đầu. Nếu không phải tôi cuối cùng tận lực kéo hắn một cái, có khi hắn lúc này đã thành anh em kết bái với Lưu Quyền kia rồi.

Phải nói Cam Thành Hùng này cũng quá xui xẻo, mỗi lần ở chung với tôi đều xảy ra chuyện. Chẳng lẽ tôi đúng là sao quả tạ? Khỉ gió, tên khốn Lưu Quyền kia mới là sao quả tạ.

Tôi nhớ Cam Vân Sơn lúc ấy tóm lấy Cam Thành Hùng tát hai cái, đánh cam Thành Hùng thiếu chút nữa ngất đi. Vốn từ trên tường té xuống liền bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, lại hôn môi với lão Lưu thi thể, còn chưa kịp phản ứng lại hứng thêm hai cái bạt tai, chưa bị quỷ hù chết đã suýt bị cha hắn đánh chết.

Không được, tôi phải đi xem một chút. Dù gì hắn cũng đem khoai lang sợi qua cho tôi.

"Mẹ, con đi ra ngoài một chút." Tôi hướng về phía mẹ đang trong phòng xếp chăn kêu một tiếng, cầm một cái bánh bao thịt rồi chạy biến.

Mẹ tôi đuổi theo phía sau, la lớn: "Này, vết thương còn chưa lành, ông con nói không được chạy loạn. Đứa nhỏ này..."