Chương 17: Phá Mộ

Tôi lặng lẽ núp ở phía sau cây, từ xa nhìn thấy một bia đá màu đỏ. Màu đỏ loang lổ trên bia đá kia mang theo một sức hấp dẫn quỷ dị làm cho người ta không nhịn được liền muốn đi xem. Cái này, không phải là bia mộ đêm đó tôi đã nhìn thấy sao?

Tôi hóa ra quanh đi quẩn lại đi một vòng lại chạy tới đây. Thế mà tôi còn tràn đầy hoan hỉ cho là mình đã thoát khỏi vòng vây, lăn lộn nửa ngày lại bị quỷ tử đuổi theo. Mới vừa rồi người kia nói cái gì? Mộ phần Lưu gia? Thanh âm này nghe có chút quen tai, rốt cuộc là nhà lão Lưu nào?

Tổ tông người này cũng thật biết xem phong thủy nha, đem mộ phần tổ tiên chôn ở đây rồi làm hàng xóm với cái thứ đó. Cũng không biết thứ kia với tổ tông Lưu gia có quan hệ thế nào... Kkkkkk.

Tôi vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy tò mò về mấy người kì quái này. Bọn họ mới vừa nói cái gì, nổ banh tấm bia đá này? Bọn họ muốn làm gì?

Lần trước xả ra chuyện kia, ông nội liền đã nói với tôi tấm bia đá này và bên dưới cổ mộ phong ấn một vật gì rất nguy hiểm, một khi nó thoát ra, sợ rằng toàn bộ Xà Sơn Thôn đều phải gặp nạn. Nhưng vật kia cụ thể là cái gì, ông tôi cũng không biết, dù sao cũng không tùy tiện trêu chọc đến là được.

Bí mật này chỉ có ông tôi biết. Không đúng, có thể nói chỉ có Âu gia chúng tôi biết đến.

Ông nội nói tính từ đời cụ tôi, miệng truyền miệng, truyền đến tận đời tôi, nếu thứ vật kia ra ngoài tới tuyệt đối không thể tùy tiện trêu chọc. Một khi vật kia thoát ra gây sự, có thể dùng Dẫn Hồn kết để áp chế. Thứ đó cùng tổ tiên chúng tôi sống chung trên trăm năm, cũng sẽ cho nhau ít mặt mũi, không dễ dàng xuất thế.

Tôi cùng Đại Hùng ngày đó là mạng lớn, vừa vặn lúc muốn vào cửa liền bị ông nội của tôi ngăn lại. Nếu thật sự đi vào cánh cổng phiến đỏ kia, ông tôi bản lãnh bằng trời cũng cứu không nổi. Về phần hồn phách Đại Hùng bị khóa ở mộ bia bên trong, ông nội tôi dùng Dẫn Hồn kết thêm chút áp chế dẫn ra Đại Hùng hồn phách, vật kia nghĩ đến cũng hơi cảm thấy khó chịu mới ở thời khắc cuối cùng ra tay, kết quả lại bị ông nội của ta dùng trúc đả thương.

Đối phương nhận ra đây là cách làm của Âu gia, chuyện này mới như vậy kết thúc.

Sau lần đó, ông nội tôi liền đem chuyện này nói với tôi, hơn nữa còn dặn dò tôi nhất định phải bảo vệ tốt khối Dương chi ngọc trước ngực, bởi vì vật kia tựa hồ sợ khối ngọc này. Âu gia đem theo viên ngọc đời đời kiếp kiếp hàng yêu trừ ma thế nên khối ngọc đã sớm có linh tính, giá trị của nó đã không còn có thể dùng tiền mà nói đến.

Lại nói hơi xa, trước mắt những người này muốn nổ mộ phần, này không phải là muốn đem cái đó thả ra làm hại tứ phương sao? Không được, tôi phải nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ, vạn nhất vật kia đi ra, cái này chẳng phải gieo họa cho bao nhiêu người à?

Nhưng không phải tôi cứ nghĩ cách là được, có chút chuyện hết lần này tới lần khác không như mong muốn.

Còn không chờ tôi nghĩ ra biện pháp, đối phương đã làm xong hết thảy công tác chuẩn bị. Bọn họ hành động sạch sẽ gọn gàng, không chút dông dài. Hai bên bia đá đào hai cái hai hố sâu hai thước, hai kíp nổ được ép chặt dưới tấm bia, một khi chôn vào, kíp nổ sẽ vỡ tung, trong chớp mắt đã làm tốt công tác chuẩn bị.

Không riêng gì bia đá kia, ngay cả ngọn núi nhỏ tựa như nấm mồ bên ngoài kia cũng chôn thuốc nổ. Trang bị xong thuốc nổ, vài người nhanh chóng lùi về phía sau, một tên trong đó đầu cao gầy, mắt hí châm lên một điếu thuốc. Con mắt hắn lim dim, giống như là mang theo một loại khao khát, chỉ nhìn chằm chằm khối bia đá đỏ.

Đó là một loại du͙© vọиɠ tham lam, dường như phía dưới bia đá kia có thứ gì mà hắn ta rất muốn có được vậy.

"Đều giấu kỹ rồi, cẩn thận đừng làm người khác bị thương."

Người nam nhân mắt ti hí nói xong câu đó, đem tàn thuốc dí vào kíp nổi, nghiêng đầu mà chạy. Hắn chạy tốc độ cực nhanh, so với vô địch điền kinh thế giới cũng không kém chút nào, trong chớp mắt đã chạy xa một trăm hai trăm mét.

"Ầmmmm..."

Một âm thanh rung trời lở đất, khối bia đá bốn phía nổ tung, vô số cục đá vụn giống như là đạn đại bác khắp nơi bay tán loạn.

Tôi cảm giác dưới chân đất đai đung đưa, thân thể lay động, cả người phảng phất đảo lộn. Tôi vội vàng ôm chặt cây cổ thụ bên người, sử dụng hết sức bình sinh mới có thể đứng vững. Đất rung núi chuyển đại khái mười mấy giây, cuối cùng cũng ổn định lại, cảm giác đầu óc có chút choáng váng.

Mơ mơ màng màng từ trên thân cây leo xuống, thoáng cái tôi liền ngã xuống đất. Không ngờ sau khi núi đất ổn định, mấy người kia đã sớm từ chỗ ẩn thân đi ra, tôi vừa nhảy xuống lập tức bị tên mắt hí kia phát hiện.

Hắn quay đầu liếc tôi một cái. Chỉ một ánh nhìn, tôi liền cảm nhận được bản thân như bị một cỗ sát khí lẫm liệt nhìn trúng. Người này nhất định từng gϊếŧ người, nhất định là cái loại gϊếŧ người không chớp mắt, chỉ nháy mắt cũng có thể hù dọa con nít khóc to.

Tôi lúc ấy bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, nghiêng đầu mà chạy. Lão ta nghiêng người nói với cái tên bên cạnh, hắn ngay lập tức liền đuổi theo tôi.

Vừa mới trải qua một trận động đất kinh hồn, tôi lúc này đi bộ còn ngã trái ngã phải, chạy thế nào nhanh hơn người đàn ông kia được. Chạy không bao xa liền bị hắn bắt trở lại, kéo tôi đến trước mặt tên mắt hí kia.

Tên mắt hí kia nâng mặt tôi lên nhìn, lạnh lùng kêu lên một tiếng: "Ném xuống."

Lúc này tôi mới phát hiện thuốc nổ kia uy lực to lớn, bên cạnh bia đá bị nổ tung, không ít mộ phần bên cạnh cũng bởi vì này trận nổ này mà đổ xuống. Không ít bia mộ bị vỡ nát, thậm chí bị san bằng, chỉ còn 1 bia trơ trụi đứng đó.

Nghĩ đến những thứ chôn trong mộ phần này, đều là tổ tông của người kia...

Bọn họ đã phá vỡ thân bia đá, một nửa chẳng biết ném đi đâu, còn có một nửa chỉ còn lại khối vụn. Khoảng trống giữa bia mộ và nấm mồ lộ ra một cái hố lớn, tối om và sâu thẳm. Cửa hang rất lớn, hai người có thể đồng thời đi xuống. Trong động rất đen, thật giống như có một loại thanh âm rêи ɾỉ từ phía dưới truyền lên, nghe như khóc tỉ tê, lúc kêu gào, lại như kể lể, để cho người nghe sẽ rợn cả tóc gáy. Chẳng khác gì lối đi thông đến địa phủ âm u đáng sợ.

Bụi đất hai bên lã chã rơi xuống, phảng phất như rơi vào vực sâu vô tận, sâu không thấy đáy. Cái hố giống như một cái mõm thú há mồm cắn người, tùy thời chờ đợi thức ăn tiến vào.

Ở một ngôi mộ khác trong bãi tha ma, có một người nằm sấp trên mặt đất giữa đầu những ngôi mộ, chắp hai tay, không ngừng dập đầu bái lạy đầy thống khổ, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa. Tôi dường như hiểu ra gì đó, đám người này, không phải là một nhóm chuyên đi trộm mộ chứ?

Tên đàn ông mắt hí nói ném tôi xuống chính là đem tôi ném vào cái hố đen thui đó. Tên kia không nói hai lời, xách tôi như xách con gà đi về phía hắc động.

"Đừng, ngàn vạn lần đừng làm thế. Cao tiên sinh, tiểu tử này là cháu nội lão Âu đầu thôn chúng tôi. Lão Âu đầu kia lại là mười dặm tám phương nổi danh Âm Dương tiên sinh, động này đen thui trông rất ghê người, ông đem nó ném xuống, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao? Nếu để cho lão Âu đầu biết cháu nội ông ta chết ở trên đỉnh núi nhà tôi, vậy khác gì ông đang hại tôi?"

Lúc này một thanh âm quen thuộc từ trong mồ phát ra, tôi ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra lại là lão tiểu tử Lưu Đại Tráng.

Hóa ra mảnh này lại là núi nhà hắn, mấy cái thứ mộ phần gần đây không cần phải nói cũng biết là mộ phần tổ tông nhà hắn. Lưu Đại Tráng lảo đảo từ bãi tha ma chạy đến, kinh hoảng thất thố kêu lên.

Tôi nhìn một cái tên này,lập tức giận, lạnh rên một tiếng: "Lưu Đại Tráng, anh thật là có tiền đồ đó nha, dẫn người đến phá mộ tổ tiên mình. Anh không sợ bị anh họ anh biết được liền rút da anh à?"

Anh họ Lưu Đại Tráng ở trong thành làm cục trưởng cục lương thực, nghe nói có tiền có thế, ngày lễ ngày tết đều trở về tảo mộ, tế tổ. Lưu Đại Tráng thường thường buôn sản vật núi rừng trong thành toàn dựa vào anh họ hắn chiếu cố.

Nếu anh ta biết Lưu Đại Tráng dẫn người đến nổ mộ tổ tiên Lưu gia, vậy khẳng định sẽ nhảy dựng lên xúc chết hắn.

Đương nhiên, những thứ tin đồn này là tôi nghe được từ mồm mấy lão nương lắm chuyện trong thôn. Tôi vừa nói như vậy, Lưu Đại Tráng mặt liền biến sắc.