Chương 7: Chúng ta lấy thứ mình cần.

Hứa Y Hàm ôm một đống tài liệu, khó khăn đẩy cửa văn phòng ra, Lương Trạch đã sớm chờ ở bên ngoài ngước mắt kinh ngạc.

“Cô đây là?”

Cái đầu nhỏ bị đống tài liệu che lấp, chỉ có thể nghe thấy giọng nói buồn bực yếu ớt, như nhận lấy thất bại.

“Phiền anh bấm thang máy giúp tôi được không?”

“Đương nhiên.” Lương Trạch lập tức quay đầu nhìn về phía văn phòng, thấy Thẩm thiếu gia khoanh tay đứng ở trước bàn làm việc, miệng cười vui vẻ.

Lúc này hắn thật sự hoài nghi đoạn thời gian vừa rồi bọn họ ở bên trong đã xảy ra chuyện gì...

Hứa Y Hàm có thân hình nhỏ bé, sức lực như mèo, chồng tài liệu khá nặng được cô ôm trái rơi phải rơi, Lương Trạch rất lịch sự thu dọn lại giúp cô.

“Cảm ơn.” Cô nói.

“Chuyện nhỏ.” Hắn tiện tay đóng cửa thang máy, cúi đầu trợn mắt, giây tiếp theo tóc tai dựng lên, đầu ngón tay run run lật lật xem mấy quyển.

Anh hít sâu một hơi, nhịn không được mắng thầm tên điên Thẩm Dữ Dương này.

Tất cả đều là hợp đồng bí mật của công ty, hắn lại để một cô bé ôm trong tay chạy vòng quanh thế này?

Vừa bước ra khỏi cửa Thẩm thị, liếc mắt thấy được chiếc xe sang trọng trị giá hàng triệu đô la của Thẩm thiếu gia khoa trương, hai người sửng sốt, vài giây sau, giọng nói lười biếng của Thẩm thiếu gia vang lên sau lưng họ.

“Hứa Y Hàm, lên xe.”

Người nào đó bị gọi tên tâm run lên, khó khăn trả lời, “Không.”

“A!!!”

Thẩm thiếu gia tự động bỏ qua lời nói của cô, một tay kéo cổ áo cô nhẹ nhàng như xách con vật nhỏ, mở cửa sau nhét cô vào trong.

Tài liệu rơi rải rác, Hứa Y Hàm tóc ngắn rối tung, áo len cũng bị lôi kéo nhăn dúm, cô gái nhỏ trước nay thích sạch sẽ ít khi nổi giận.

“Thẩm, Dữ, Dương.” Một đôi mắt to phiếm hồng tức giận trừng mắt hắn.

Hai mắt Thẩm thiếu gia sáng ngời, thấy bộ dáng cô như vậy không hiểu sao lại thấy hứng thú, một tay đỡ chống trên xe, khom người nhìn cô.

“Chậc, tức giận à?”

Tay nhỏ lưu loát thu thu dọn tài liệu gọn gàng, đặt ngay ngắn trên đùi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến hắn.

Thẩm Dữ Dương nhìn chằm chằm cái ót bướng bỉnh của cô một lúc, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, quay đầu nhìn về phía Lương Trạch.

“Thêm một cái bàn vào trong phòng làm việc của tôi...”

Lương Trạch: “...”

“Về kích cỡ...” Hắn nâng chiếc cằm tinh xảo lên, “Cứ chọn theo dáng người của cô là được...”

Trên mặt Lương Trạch đầy vạch đen, thấp giọng nhắc nhở, “Đây là ở công ty...”

Thẩm Dữ Dương luôn là tâm điểm của dư luận, nếu như bị người khác biết trong văn phòng giấu một cô gái, Lương Trạch khẽ thở dài, về sau sợ Thẩm thị sẽ không được yên ổn.

Thẩm thiếu gia không cho là đúng nhíu mày, “Tôi tự biết.”

Có biết cái rắm, Lương Trạch cúi đầu nhìn xuống hợp đồng mấy trăm triệu ở trong tay cô, tim như muốn rỉ máu, thanh âm phát ra từ kẽ răng, “Đã biết.”

Không gian bên trong khá lớn, hai người ngồi ở cùng một bên, ở giữa là vách ngăn cách, Hứa Y Hàm ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, lông mi khẽ động chậm rãi có trật tự.

Thẩm Dữ Dương nhìn cô, ánh sáng ngoài cửa sổ xe rất nhiều, phản chiếu bóng dáng mềm mại của cô tựa như xuyên qua một tầng kim vàng.

Hắn ngây người vài giây.

Nói thật ra, Hứa Y Hàm cùng với mẫu người mà Thẩm Dữ Dương yêu thích quá khác nhau.

Hắn từ trước đến nay đều thích những người phụ nữ xinh đẹp, thân hình quyến rũ, nhưng Hứa Y Hàm lại có đôi mắt to tròn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc đen ngắn thật giống như trẻ con. Về ngoại hình, luôn mặc áo hoddie cùng quần jean, trông khô khan, khiến người khác chán không muốn ăn.

Nhưng tính cách lại không hợp với khí chất của cô, thậm chí có lúc Thẩm Dữ Dương nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một năm trước, trong một bữa tiệc tối, Hứa Y Hàm vô tình phát hiện mẹ Thẩm bệnh tim đột phát, cũng kịp thời đưa bà đến bệnh viện cứu bà một mạng.

Đối với vị ân nhân này, mẹ Thẩm rất yêu thích, càng không ngần ngại dùng cái chết để yêu cầu Thẩm Dữ Dương kết hôn với Hứa gia.

Nếu là lúc bình thường Thẩm Dữ Dương sẽ không đoái hoài, nhưng mẹ Thẩm lại khinh thường nói: “Con đúng là làm ra vẻ, không chừng cô bé đó còn không thích con...”

Người có lòng tự trọng cao ngất như Thẩm Dữ Dương làm sao chịu được loại công kích như vậy, ngày hôm sau liền lái một chiếc xe thể thao số lượng giới hạn xuất hiện ở bên ngoài trường đại học của Hứa Y Hàm.

Thân hình hắn cao lớn thon dài, dựa vào thân xe, giống như một con công kiêu hãnh xòe đuôi.

Hứa Y Hàm bị gọi tên, hơi sửng sốt, sau đó cảnh giác đi hai bước về phía hắn, hai mắt mơ màng hỏi, “Anh là ai?”

Vào thời khắc đó, Thẩm Dữ Dương cảm nhận sâu sắc tác động đến nội thương.

Hứa gia cũng coi như là gia tộc giàu có ở thành phố A, thiên kim tiểu thư như Hứa Y Hàm từ nhỏ đã ở trong dới danh vọng, theo lý không thể không biết Thẩm Dữ Dương, một người đàn ông độc thân hoàng kim như hắn chính là sự lựa chọn đầu của nhiều người trong giới.

Nhưng sự thật là, trong đó không bao gồm cô.

Thẩm thiếu gia cố gắng che giấu sự xấu hổ, hắng giọng, “Thẩm Dữ Dương.”

Tiểu Y Hàm vẫn là vẻ mặt mờ mịt, lễ phép trả lời: “Thật xin lỗi, tôi không quen anh.”

A.

Lần thứ hai bị tổn thương Thẩm Dữ Dương không nói gì, cuối cùng thật mất tự nhiên nói ra chuyện mẹ của hắn.

Lúc này Hứa Y Hàm rốt cuộc có phản ứng, “Là dì xinh đẹp đó sao?”

Đôi mắt cô rất to, khi cười rộ lên đáy mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, cả người cô trở nên ấm áp.

“Dì đã tốt hơn chưa?”

“Ổn.”

“Vậy là tốt rồi, tôi vốn muốn đến bệnh viện thăm dì.”

Cô nói xong câu này, thấy Thẩm Dữ Dương không nhúc nhích, cũng không nói gì, cô khó hiểu mở miệng hỏi: “Ngài tìm tôi có việc gì?”

Ngài?

Tốt, Thẩm thiếu gia hoàn toàn bị đánh bại, trong lúc nhất thời cảm thấy khó chịu, ra vẻ tao nhã vẫy vẫy tay, “Không có việc gì.”

Hắn lưu loát lên xe, tiếng xe thể thao khởi động êm tai, khi nhấn ga, chỉ còn khói trắng bay lượn ở không trung.

Hứa Y Hàm cảm thấy khó hiểu, nắm chặt cuốn sách trên tay, nhưng mới vừa đi được vài bước, chiếc xe đã quay lại và dừng ở trước mặt cô, Thẩm thiếu gia xuống xe, mang theo chút tức giận, khoanh tay, híp híp mắt.

“Hứa Y Hàm.” Hắn thấp giọng.

“Ừm.”

Mặt hắn tối lại, rõ ràng là hỏi nhưng giọng điệu lại mang chút uy hϊếp.

“Cô muốn kết hôn với tôi không?”

“A?” Cô chớp mắt, phản xạ chậm kinh người, quyển sách trên tay kinh hãi mà rơi xuống đất.

“Vì sao?” Cô hỏi.

Thẩm Dữ Dương cong miệng cười, đưa ra câu trả lời, “Chúng ta lấy thứ mình cần.”