Chương 8: Cô là ốc sên sao?

Bên trong xe.

Cô gái nhỏ thấy được ánh mắt nhìn chăm chú quá rõ ràng của hắn, đột nhiên quay đầu liền chạm vào đáy mắt đen láy, khi bốn mắt nhìn nhau cô không tự nhiên thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay theo trái tim hoảng loạn không khỏi run rẩy.

“Hứa Y Hàm.” Hắn đột nhiên mở miệng gọi cô.

Cô không quay đầu lại, nhỏ giọng đáp lại.

“Cô có người thích sao?”

Trái tim người nào đó thắt lại, như là bị đoán trúng tâm tư, hơi thở bỗng chốc nặng nề, vành tai đỏ ửng, nhưng hồng phấn non mềm kia khiến Thẩm Dữ Dương tự dưng khó chịu.

Hắn nới lỏng cà vạt, còn chưa đủ lại cởi thêm hai cúc áo, lộ ra làn da màu đồng, lúc này mới thấy dễ chịu chút.

“Đoán đúng không?” Hắn cười hỏi, nhưng ngữ khí lạnh lùng.

Hứa Y Hàm cắn chặt môi, lâu sau mới đáp lại, “Không liên quan đến anh.”

Một câu đơn giản lại làm Thẩm thiếu gia thấy lạnh lẽo trong lòng.

A.

Đúng là không có liên quan tới hắn.

Ngay từ đầu bọn họ kết hôn không phải bởi vì yêu nhau, hắn là vì ứng phó với mẹ Thẩm còn cô là vì cứu vớt Hứa gia, vốn là chỉ đạt được thứ họ cần thôi.

Nhưng hắn chính là tức giận vô cớ, khó chịu tích tụ toàn bộ dồn vào trong ngực, mỗi hơi thở đều thành một sự tra tấn biếи ŧɦái.

Tất cả mọi người đều nói hắn đối xử không tốt với Hứa Y Hàm, Tần Mặc nói, mẹ Thẩm nói, thậm chí đến Lương Trạch cũng nói.

Nhưng hắn nghĩ là đã đến giới hạn của hắn.

Cho tới nay, hắn cho rằng quan hệ nam nữ chính là anh tình tôi nguyện, chỉ có tiền tài và tình là bình đẳng, cũng là mối quan hệ trong sáng và an toàn nhất.

Không liên lụy cảm tình, cũng sẽ không có rắc rối phát sinh.

Mà hắn lại cực kỳ chán ghét phiền toái.

Nhưng đối với Hứa Y Hàm, hắn thật sự đã đủ sự khoan dung cùng kiên nhẫn, không phải ai đều có thể giống cô, một câu có thể bóp chết hắn mà hắn còn phải kìm nén cơn giận của mình.

Hắn bận rộn công việc, không thể thường xuyên về nhà, nhưng trước khi đi ngủ hắn đều sẽ gọi điện thoại cho cô, đi công tác cũng sẽ báo trước, cho dù cuộc trờ chuyện giữa họ chỉ ngắn ngủi vài cầu, nhưng một khi đã hình thành một số thói quen nhiều chuyện lại trở thành chuyện đương nhiên.

Nhưng cô thì sao?

Cũng không biết là ngoan ngoãn là không quan tâm, cô sẽ không chủ động hỏi về cuộc sống của hắn, cho dù tin tức tình ái của hắn rải khắp nơi, tất cả mọi người đều hỏi hắn, nhưng cô lại giống như không có chuyện gì, không đề cập tới, hắn rất nhiều lần muốn giải thích nhưng đều không mở miệng được.

Sợ cô đáp trả một câu, không liên quan gì tới tôi.

Đúng vậy.

Giống như bây giờ, một câu lãnh đạm, không liên quan tới anh.

Nó làm bạn cảm thấy bất lực như bị một cú đấm nặng nề giáng vào bông, bạn đang cố gắng bước vào trạng thái một cách tuyệt vọng.

Nhưng người ta lại chỉ muốn thoát đi.

Xe dừng lại.

Hứa Y Hàm thấy khuôn mặt xanh mét của hắn, nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh đưa em về nhà, ưʍ... Còn tài liệu em sẽ dịch toàn bộ, anh yên tâm.”

Hắn không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái.

Cô mím môi, cửa vừa đóng lại bị người bên trong đẩy ra, thiếu chút nữa mất thăng bằng lui về phía sau vài bước.

Thẩm thiếu gia thu một chân dài, đứng yên, đóng sầm cửa xe.

“Anh.”

“Tôi về nhà của mình, cô có ý kiến gì không?” Hắn cúi đầu nhìn cô, là giọng khıêυ khí©h.

Hứa Y Hàm cúi đầu, “Không có.”

Đôi chân hắn dài bước đi thật nhanh, Hứa Y Hàm tự biết đuổi không kịp, vì thế chậm rãi đi về phía trước.

Thật vất vả đi đến chỗ thang máy, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Dữ Dương không kiên nhẫn đứng chờ, cô vừa định mở miệng nói lời cảm ơn, lại nghe thấy người đàn ông lạnh lùng nói: “Cô là ốc sên sao?”

Lời nói đến bên miệng bị cô nuốt trở lại, tâm tình càng thêm buồn bực, ngay cả tâm tư cãi nhau với hắn cũng không có.

Cô rốt cuộc nhận ra một khi Thẩm Dữ Dương lạnh nhạt, mỗi câu nói đều được bao trong sự công kích mạnh mẽ khiến người khác không thể phản bác.

Trời sinh tính tình hắn cũng không phải tốt.

Hắn chỉ không muốn so đo với cô.

Bởi vì hắn không thường xuyên về nhà cho nên đồ dùng của đàn ông cũng không nhiều, mới vừa vào phòng, Thẩm Dữ Dương liền gọi cho Lương Trạch, đưa ra một đống yêu cầu.

Hứa Y Hàm nghĩ, nhìn hắn như vậy, dường như muốn ở lại đây.

Cô có chút khó hiểu, sắp tới sẽ ly hôn, vì sao còn muốn sống cùng nhau?

Trong lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm thật hoang đường, hắn có phải sẽ dẫn phụ nữ về nhà hay không?

Nếu thật sự như vậy, cô phải làm sao bây giờ?

Làm bộ không thèm để ý sao?

Nếu là trước kia thì không sao, nhưng bây giờ cô thật sự không làm được.

Cô sẽ đau lòng, giống như một con dao nhọn hung hăng đâm vào tim, chất lỏng màu đỏ tươi nóng hổi phun ra từ miệng vết thương, để lại trên cơ thể cô những vết máu đỏ thẫm, hơi thở cũng rối loạn.

Thật ra cô cũng chỉ là một người nhát gan, cô tự hỏi bản thân mình không có khả năng sẽ yêu Thẩm Dữ Dương.

Vậy dứt khoát lựa chọn không yêu.

Tránh xa là cách duy nhất và hiệu quả.

Trong nhà đột nhiên có thêm một người, Hứa Y Hàm có chút không quen, thế nên khi tắm gội xong cũng như bình thường chỉ quấn một cái khăn tắm rồi đi ra ngoài.

Vừa đi đến phòng khách liền đυ.ng phải Thẩm thiếu gia đang dùng máy tính gửi và nhận email, hai người nhìn nhau vài giây.

“A!!!”

Hứa Y Hàm thét chói tai, chạy vào phòng như đang chạy trốn, khóa cửa lại như có con sói.

Thẩm Dữ Dương thấy phản ứng của cô, không khỏi cười nhạo một tiếng, với bộ dáng này của cô có gì nguy hiểm chứ?

Nhưng một màn vừa rồi lại nhanh chóng hiện lên trong đầu.

Đôi chân thon dài trắng nõn thẳng tắp, khe ngực hơi sâu, xương quai xanh thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm thuần khiết sạch sẽ.

Thẩm Dữ Dương miệng đắng lưỡi khô, bụng dưới chợt căng thẳng.

Hắn có chút xấu hổ nhìn hạ thân nổi lên, nghĩ thầm có phải hắn cấm dục lâu rồi không mà lại sinh ra tà niệm đối với nha đầu còn chưa mọc đủ lông đủ cánh.

Phía dưới cứng thật sự có chút khó chịu, một hồi lâu vẫn không thấy giảm bớt, Thẩm thiếu gia bất đắc dĩ đứng dậy, đi về phía toilet bằng những bước chân kỳ lạ.