Chương 5: Sao cô lại tới đây?

Lời nói khách sáo như vậy Thẩm Dữ Dương đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng lúc này đặc biệt khó nghe, 32 tuổi lại bị một cô gái 20 tuổi ly hôn, cảm giác thất bại đó trước nay chưa từng có, thật mạnh nện lên người, buồn bực tức giận, nhưng quan trọng là hắn không thể hiện ra bên ngoài.

Người kiêu ngạo như hắn, tuyệt đối không thể hỏi “Vì sao?” Lời nói tự tôn như này, bất kể là quan hệ hay là sự nghiệp, chỉ có hắn mới có thể buông tay.

Bây giờ thì sao? Bị một cô gái nhỏ còn non nớt chà đạp trên mặt đất?

A, thật thú vị.

Hắn lạnh mặt không muốn nói chuyện với cô, cũng không cầm văn kiện kia, xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước lại không hiểu nên dừng lại ở giữa phòng khách, xoay người nhìn cô.

“Hứa Y Hàm, nói với tôi, vì sao cô muốn ly hôn?”

Chậc, khuôn mặt này bị vả mỗi phút.

Ánh mắt cô thuần túy nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Vậy tại sao anh không muốn ly hôn?”

Lời này giống như một cái nút chai, khiến lục phủ ngũ tạng của Thẩm Dữ Dương đau nhói, sự kiêu ngạo và ấu trĩ trong xương cốt đã lấn át lý trí của hắn, hắn biết cô gái này luôn có thể khiến hắn bị nội thương.

“Lúc trước chúng ta kết hôn là vì gia đình hai bên, hiện tại mọi thứ đã ổn, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian nữa, anh có thể tìm người mà anh thích, em cũng có thể có cuộc sống mới.”

Cô nghiêm túc trả lời, có lẽ là sợ mặt hắn còn chưa đủ đen, nên còn nói thêm, “Em thật lòng chúc phúc cho anh.”

Muốn cô chúc phúc cái rắm, Thẩm Dữ Dương gần như là chạy đi, hắn đi tới, dừng ở trước mặt cô, nhíu mày thật chặt.

“Ý của cô là, sau khi Hứa gia vượt qua khó khăn, tôi liền không có giá trị lợi dụng? Cho nên muốn đá tôi đi? Để tôi đi càng xa càng tốt?”

Những lời hung hăng dọa người và bất bình như vậy, chỉ cần có một chút lý trí, Thẩm Dữ Dương sẽ không thể nào thốt ra khỏi miệng, nhưng hắn đã nói như vậy, nói hết những suy nghĩ trong lòng.

Hứa Y Hàm bị hỏi mà mặt đỏ bừng, giải thích: “Nhưng khi đó anh cũng đang lợi dụng em, chúng ta rất công bằng, nên anh không thể em nói như vậy.”

“Em sẽ luôn biết ơn sự giúp đỡ của anh đối với Hứa gia, có cơ hội cũng sẽ nhất định báo đáp anh.”

Thẩm Dữ Dương trầm mặt im lặng.

“Anh đã nói, chỉ cần bệnh tình của mẹ Thẩm tốt lên, em có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

Cô mạnh dạn hỏi lại: “Đừng nói là anh nói mà không giữ lời chứ?”

Thẩm Dữ Dương ngẩn người, a, thật đúng là như vậy.

Hôm nay cô gái nhỏ đã khiến hắn mở mang tầm mắt, lời nói sắc bén lại rõ ràng như thế, thật sự là từ một người bình thường đều nói ấp úng sao?

Đầu óc thật sự rối loạn, với kinh nghiệm nhiều năm của hắn, lúc này không thích hợp đưa ra bất kỳ quyết định gì, hắn cười một cái, nói, “Để tôi suy nghĩ đã.”

Xoay người, bước chân không nhanh không chậm, phong thái vẫn cao ngạo như thế.

Nhưng khi cửa đóng lại, một tiếng “Phanh” vang lên, như muốn rơi đổ cánh cửa, khiến lỗ tai cô “ù ù”.

Cô đưa tay xoa xoa lỗ tai, có chút phiền muộn.

Đây là, cô lại bị lừa sao?

Thẩm Dữ Dương biến mất suốt một tuần, không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, như bốc hơi hỏi thế giới.

Trong lòng Hứa Y Hàm càng thêm bất an, cô lo lắng để thời gian càng lâu bố mẹ cô sẽ biết chuyện này.

Nếu mẹ cô biết chuyện, nhất định gia đình sẽ đảo lộn, ngày thường mẹ cô luôn ninh nọt Thẩm Dữ Dương, một câu hai câu gọi “Con rể”, cũng không biết được gì từ hắn, tóm lại khi nhắc tới Thẩm Dữ Dương bà liền vui vẻ ra mặt.

Nếu biết Hứa Y Hàm muốn ly hôn, không nghĩ cũng biết sẽ tức giận mắng một trận, thậm chí còn sẽ dùng tên tuổi trên gia phả uy hϊếp cô, nghĩ lại thấy đau đầu.

Cho nên, chuyện này cô cần giải quyết nhanh chóng, sau đó đi du học nước ngoài hai năm, xa như vậy, bọn họ cũng không làm gì được cô.

Với cái suy nghĩ như này, Hứa Y Hàm xuất hiện ở bên ngoài tòa nhà Thẩm thị.

Đây là lần thứ hai cô tới đây, tuy rằng mục đích khác với lần đầu tiên, nhưng nội tâm lại cảm thấy lo lắng như cũ.

Người phụ nữ ở quầy lễ tân từ chối yêu cầu của cô, cô cũng không giận mà ngồi trên ghế ở sảnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Người ra vào rất nhiều, cô không dám lơ là chút nào, sợ bỏ lỡ bóng dáng của hắn.

“Hứa tiểu thư?” Là giọng của một người đàn ông.

Hứa Y Hàm ngẩng đầu, một người đàn ông nhã nhặn mang theo ánh mắt lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới, cô rụt người lại, “Anh là?”

“Trợ lý của Thẩm tổng.” Anh ta cười cười, “Một năm trước, tôi đã thấy cô một lần, cũng ở tại đây.”

Cô như nhớ tới điều gì, mới chợt nhận ra, “Là anh.” Cô đứng dậy hơi khom lưng, “Lần trước cảm ơn anh.”

Kịch bản vẫn giống vậy, cô tới tìm Thẩm Dữ Dương, không cho vào, cuối cùng lại được người đàn ông này đẫn lên.

“Lần này lại tới tìm Thẩm tổng sao?” Anh ta hỏi.

Cô đỏ mặt, “Ừ.”

“Đi theo tôi.” Hắn nói, “Cô ở đây không đợi được hắn đâu.”

Đi theo hắn, quả nhiên thông qua kiểm tra an ninh một cách thuận lợi, chỉ là mọi ánh mắt nóng cháy từ bốn phía đều dồn lên hai người họ khiến cô thấy không được tự nhiên.

Khi vào thang máy, Lương Trạch thấy cô cúi đầu không nói gì, nhịn một lúc lại thật sự tò mò nên hỏi, “Hai người cãi nhau à?”

“A?” Hứa Y Hàm ngẩng đầu, đôi mắt mơ hồ, quay đầu chột dạ nói: “Không có.”

Huống hồ, bọn họ cũng không thể coi là đang cãi nhau, chỉ là thương lượng.

Lương Trạch nhếch miệng cười, cảm thấy cô gái này thật giỏi, thoạt nhìn người nhỏ bé yếu ớt, thế mà lại có thể tác động đến một người lý trí tốt đến biếи ŧɦái như Thẩm Dữ Dương, thật sự không thể coi thường.

Suốt một tuần, mọi người ở Thẩm thị đều trong trạng thái nước sôi lửa bỏng, đại boss tâm tình không tốt, mọi người đều run sợ, sợ nếu phạm một sai lầm liền sẽ bị đuổi ra ngoài.

Khi đến bên ngoài văn phòng hắn, Lương Trạch nghĩ chút rồi nhắc nhở cô một câu, “Tâm trạng hắn không tốt lắm, cô cẩn thận một chút.”

Cô gật đầu, rón rén đẩy cửa văn phòng, cửa vừa đóng lại, giọng nói hơi khàn khàn của hắn truyền tới, “Đưa tài liệu tới đây?”

Phòng rất lớn, tất cả đồ đạc thậm chí cả vật trang trí đều theo khí chất của hắn, khoa trương, màu sắc sặc sỡ bắt mắt.

Trước mặt cô là một chiếc bàn làm việc thật lớn, người đàn ông mặc âu phục màu đỏ thẫm, cúi đầu nghiêm túc xem tài liệu.

Thấy không ai đáp lại, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu.

Trong nháy mắt, vẻ mặt như nhìn thấy ma, hai giây sau liền nhanh chóng trở về vẻ mặt lãnh đạm, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói:

“Sao cô lại tới đây?”