Chương 4: Cô cảm thấy tôi rất rảnh?

Cô không dám nhìn hắn, khó khăn quay mặt đi thở ra, hắn đột nhiên dựa gần như vậy, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người hắn tràn ngập vào mũi, khiến cô da đầu tê dại, cả người lập tức cứng đờ.

Thẩm Dữ Dương cúi đầu, chỉ có thể thấy đỉnh đầu đen nhánh, còn có tai nhỏ hồng hào ẩn giữa những sợi tóc.

Cô thật sự rất nhỏ, gầy đến mức chỉ cần hắn dùng chút lực là có thể nghiền nát cô.

“Không dám nhìn tôi?” Thanh âm của hắn khàn khàn, mang theo một chút mê hoặc.

“Không... Không phải...”

Sau đó, cô nhẹ thở một hơi, chậm rãi quay đầu.

Nhưng vừa chạm vào đôi mắt sâu thẳm cười như không cười kia của hắn, tâm trí cô trở nên trống rỗng, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại, dùng sức véo vào da thịt non mềm, muốn cho mình tỉnh lại.

Người như Thẩm Dữ Dương mà nói, quả thật là sủng ái của trời cao, không nói đến gia thế hiển hách, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, chỉ nói đến khuôn mặt này thôi, thật sự quá đẹp.

Mất đi vẻ ngây ngô của thời thiếu niên, ở độ tuổi 20 Thẩm Dữ Dương liền bắt đầu chậm rãi tiến tới con đường “Yêu nghiệt”, ngũ quan hoàn mỹ, đặc biệt là đôi mắt đào hoa sâu thẳm kia, khóe mắt hơi cong lên, như có như không cười, trong mắt còn nổi lên chút gợn sóng nhu tình.

Phong cách ăn mặc của hắn cũng rất độc đáo, rất ít người mặc quần áo đỏ hồng theo phong cách cao cấp, nhưng hắn có thể, như thể trời sinh là một bảng quần áo tự nhiên, dù mặc gì đều có thể khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

Giống như bây giờ, Thẩm Dữ Dương mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, cả người toát ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, giống như một quân tử khí chất ôn hòa.

“Hứa Y Hàm.” Hắn áp mặt xuống, phả hơi thở ấm nóng lên chóp mũi cô, “Lời tôi nói cô không nghe thấy là sao?”

Cô ngây người chớp mắt vài cái, không hiểu.

“Nói thật đi, tôi già như vậy sao?” Giây phút chóp mũi chạm vào nhau, cô gái liền đỏ mặt, nhưng hắn dựa quá gần, ngay cả chỗ trống để đẩy ra cũng không có, chỉ có thể lo lắng căng thẳng.

“Hửm?” Âm cuối nhẹ nhàng.

Hứa Y Hàm thở dài trong lòng, người đàn ông này thật sự yêu nghiệt.

“Không phải.” Cô nhỏ giọng đáp, lập tức sửa miệng, “Anh, anh còn rất trẻ.”

Thẩm Dữ Dương như bị chọc cười, buông tay ra, lùi ra phía sau một chút, vòng tay qua vai cúi đầu nhìn cô.

Cô gái này có thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, lễ phép lại khiêm tốn, thoạt nhìn không khác gì mấy cô gái nhà giàu.

Nhưng cô lại có một sức mạnh thần kỳ, cũng không biết là giả ngu hay gì, cô luôn có thể khiến hắn tức giận chỉ bằng vài ba câu.

Cho dù như vậy hắn không thể phát hỏa, giọng điệu hơi nặng chút, liền nhìn thấy cô ấy xin lỗi với một vẻ mặt ủy khuất đáng thương.

Chậc, lần này hắn lại trở thành người xấu phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

Khi hắn ra khỏi nhà bếp, Hứa Y Hàm liền mềm nhũn, tay chống lên bàn để không bị trượt xuống.

Tiếng tim đập nhanh mãnh liệt khiến ngực hơi đau, cô cầm củ cà rốt lên, hết lần này tới lần khác tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, không thể phát điên.

Khoảng cách giữa cô và Thẩm Dữ Dương cách biệt một trời một một vực, cô cũng không dám hy vọng điều gì xa vời.

Thật ra hắn cũng không phải ở quá xa, mà là cô không dám đuổi theo, con đường này đã định sẵn gian khổ chông gai, bản thân sẽ bị đâm đầy thương tích, dù vậy, cô cũng không nắm chắc được thắng lợi cuối cùng.

Cô sống trong một gia đình giàu có trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã thiếu đi sự quan tâm chăm sóc, nhưng may mắn cũng không ảnh hưởng đến tính tình vui vẻ rộng lượng của cô.

Cô biết mình không thông minh, cũng không biết nhìn mặt đoán ý, luôn là phiền phức mà không biết. Ưu điểm duy nhất của cô chính là sự quyết đoán trong mọi việc, không vướng mắc hay do dự, một khi quyết định sẽ không quay đầu lại.

Rốt cuộc, không ai đau, cô cũng chỉ có thể làm tổn thương bản thân.

Trên bàn cơm thật yên tĩnh, thật ra mà nói, đây là bữa ăn đầu tiên họ ăn riêng cùng nhau.

Hứa Y Hàm nghĩ tài nấu nướng cũng không tệ, tất nhiên, những món ăn tự nấu này đương nhiên sẽ không ngon bằng những bữa cơm tinh xảo mà đầu bếp nhà hàng chuẩn bị.

Tuy nhiên người đàn ông ngồi đối diện có vẻ ăn rất ngon, không chỉ uống hai bát canh, còn ăn một bát cơm đầy ụ.

Ăn xong, cô đứng dậy thu dọn, Thẩm Dữ Dương đột nhiên nói, “Không nói sao?”

“Cái gì?”

“Muốn tôi trở về, chắc hẳn không chỉ là muốn mời tôi ăn cơm.” Hắn híp mắt, “Có chuyện muốn nói với tôi sao?”

Hứa Y Hàm hít một hơi thật sâu, chiếc đũa nắm trong tay rơi “Cạch” xuống bàn.

Cô cắn cắn môi nói: “Bây giờ sao?”

“Nếu không thì sao?” Thẩm Dữ Dương đứng dậy, lấy áo khoác trên sô pha mặc vào, sau đó quay đầu hỏi cô, “Cô cảm thấy tôi rất rảnh?”

“Không có, em chỉ là...”

Không thể nói là tại sao, chỉ là đột nhiên cạn lời.

Cô uống một cốc nước như là tiếp thêm can đảm, bước chân ngắn chạy về phòng, khi đi ra trên tay cầm theo một văn kiện.

Cô chậm rãi đi tới, nhỏ giọng giải thích, “Em muốn cùng anh ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, nhưng nếu anh đang vội, em sẽ nói ngắn gọn.”

Tay nhỏ đưa qua, Thẩm Dữ Dương cúi đầu nhìn xuống, thiếu chút nữa dùng sức bóp chết cô.

Đơn thỏa thuận ly hôn.

A, bản lĩnh đúng không?

Rất tốt.

Thật sự rất tốt.

Thấy sắc mặt hắn sầm lại, tựa như đang cố nén lửa giận, trong lòng cảm thấy sợ hãi, trực giác nói cho cô nên nói gì, cô ngốc nghếch mở miệng: “Mặt sau đều viết rõ ràng các điều khoản, về tài sản của anh, em không động đến. Nếu anh có yêu cầu gì cứ việc nói ra, nếu có thể làm được, em nhất định sẽ...”

Ánh mắt lạnh lùng quét qua, gió lạnh khiến người cô run lên, thức thời nuốt lời nói tiếp theo, hai tay gãi gãi sau lưng, đứng yên tại chỗ không dám nói tiếp.

Ước chừng nửa phút sau, mặc dù đối với cô mà nói lâu như một thế kỷ, cuối cùng hắn cũng lên tiếng, giống như bình tĩnh lại, giọng nói nhàn nhạt xa cách, “Còn gì nữa không?”

Còn gì? Còn gì nữa không?

Cô cắn chặt môi, lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Cảm ơn, cảm ơn anh đã chăm sóc em một năm nay.”