Chương 3: Em không muốn

Hắn kết hôn với Hứa Y Hàm đã được một năm, cô rất ít khi chủ động gọi điện cho hắn, cho dù có gọi, thì nội dung cuộc trò chuyện cũng ít như vậy.

“Mẹ Thẩm nói, tối nay muốn chúng ta về nhà ăn cơm.”

“Ừm.” Hắn nhẹ giọng đáp, “Cô ở đâu, tối đến đón.”

“Không cần, em có thể tự đi.”

Hắn nhíu mày, cũng lười nói nhiều với cô, không kiên nhẫn, “Địa chỉ.”

Đầu kia im lặng vài giây, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói địa chỉ như là đang thỏa hiệp.

Cuộc đối thoại này hơi nhiều, khiến cho Thẩm Dữ Dương nhận được điện thoại theo phản xạ hỏi, “Mẹ tôi lại gọi cho cô à?”

Bên kia lại sửng sốt, chần chừ nói: “Không phải...”

Thẩm Dữ Dương hoài nghi, suy nghĩ một chút, nuốt xuống câu nói “Vậy cô tìm tôi làm gì?”

“Cái kia, tối nay anh có thời gian không?” Đầu kia run rẩy hỏi.

“Hửm?”

Không khí im lặng trong chốc lát, chỉ có tiếng gió thổi qua bên tai, cô dường như lấy hết can đảm, hít một hơi rồi lại chậm rãi thở ra.

“Có thể về…ừm…nhà ăn tối được không?”

Có lẽ là cảm thấy từ “nhà” khá khó xử, vì vậy mới nói ngắt quãng.

Ngực Thẩm Dữ Dương run lên, có lẽ anh cũng bị lời này làm chấn động, đầu óc mơ hồ, ma xui quỷ khiến hắn đáp ứng, “Được.”

Bên kia rõ ràng không có quá nhiều hy vọng, nhưng khi nghe hắn đáp ứng, nhất thời không biết nên nói cái gì, nửa ngày mới trả lời lại: “Em chờ anh.”

Hôm nay hiệu suất công việc của Thẩm Dữ Dương bằng không, ba chữ “Em chờ anh” thình thoảng lại hiện ra trong đầu, chói tai làm hắn muốn phát hỏa, lại ôn nhu khiến hắn muốn tới gần, những cảm xúc phức tạp đan xen lại chao đảo, làm hắn mệt mỏi không thể tập trung vào công việc được nữa.

“Thẩm tổng?” Trợ lý thấy hắn thất thần không khỏi kêu lên.

Người nào đó lập tức tỉnh lại, quay mặt đi và nói “Ừ” như không có việc gì xảy ra.

Lương Trạch vẻ mặt nghi hoặc, “Hiếm khi thấy anh mất tập trung, xảy ra chuyện gì sao?”

Loại tình huống này đối với Thẩm Dữ Dương quả thực hiếm thấy, mặc dù trong lòng hắn rất điên cuồng, nhưng cũng có thể coi hắn là một kẻ cuồng công việc. Khác với sự tùy tiện thường ngày, trong công việc hắn thật sự nghiêm túc, chuyên chú, chưa bao giờ sẽ mang cảm xúc bản thân vào trong công việc.

Cũng chính vì điều này mà người trợ lý nổi tiếng trong và ngoài nước sẵn sàng về Trung Quốc và ở bên cạnh hắn 4 năm.

“Không sao.” Thẩm Dữ Dương giả vờ lật giở văn kiện, chuyển đề tài, “Cậu vừa rồi nói gì?”

“Tối nay có bữa tiệc... Là...”

“Hủy đi.” Hắn dứt khoát chặn lời.

Lương Trạch sửng sốt, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt anh ta, vẫn không quên nhắc nhở hắn, “Là Lâm tổng của Tinh Thần, chúng ta đã hẹn thật lâu.”

“Tối nay có việc rồi.” Thẩm Dữ Dương đứng dậy, từ chối ngắn gọn, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, khi đi qua Lương Trạch, mất tự nhiên nói, “Tôi đi trước đây.”

Lương Trạch đang ôm đống văn kiện phía sau theo bản năng nhìn đồng hồ, 4 giờ chiều?

Anh ngước mắt lên, chắc chắn có gì đó không ổn.

Sau khi lên xe, Thẩm Dữ Dương còn chưa ngồi yên liền vội vàng báo địa chỉ, “Đi Tây Viên.”

Tài xế suy nghĩ ở trong đầu mấy lần, mới mơ hồ tìm được nơi này, trong nháy mắt rõ ràng.

Người đàn ông ưu nhã bắt chéo chân, cúi đầu nhìn biểu đồ đường cong đầu tư trên tài liệu, tâm trạng của hắn cũng giống như những đường xanh đỏ kia, lúc lên lúc xuống, thay đổi nhanh chóng.

Căn hộ này có thể xem là phòng tân hôn của họ, mẹ Thẩm bảo Hứa Y Hàm có thể chọn bất cứ thứ gì cô muốn, chỉ cần mở miệng lập tức sẽ mua cho cô, ai ngờ cô gái nhỏ cuối cùng chọn một căn hộ không lớn không nhỏ như vậy, vô cùng đơn giản một phòng khách hai phòng ngủ, điều này làm cho Thẩm thiếu gia quen sống trong biệt thự cao cấp khá bất mãn, nhưng không muốn làm cô mất mặt, cô gắng ở đó hai ngày, sau liền tìm đủ lý do từ chối về nhà.

Hứa Y Hàm cũng không khó chịu khi đêm chồng không về, thậm chí mỗi lần hắn đều nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, “Không sao đâu, chúc ngài ngủ ngon.”

Thẩm Dữ Dương hiếm khi đen mặt, ngủ ngon cái rắm, còn một câu ngài, trong lòng nghe thấy tiếng “Lộp bộp”, cảm giác thấy mình đã bước nửa cái chân già lên thiên đường.

Lúc gặp lại, hắn nghiêm túc sửa lại xưng hô này, Hứa Y Hàm có chút ủy khuất, nhưng bị hắn ép buộc không thể không gật đầu, chân thành tỏ vẻ mình sẽ từ từ sửa lại.

Nhưng có lẽ lâu rồi bọn họ không gặp, thế nên sau khi Thẩm Dữ Dương vào cửa, vừa mới vừa thay giày xong, phòng bếp liền xuất hiên cái đầu nhỏ, vừa thấy hắn, đôi mắt to trừng lớn giống như khẩu pháo cỡ nhỏ, tròn xoe.

“Sao…ngài về sớm như vậy?”

Động tác ném áo khoác dừng lại, hắn quay người nhìn cô chằm chằm, cũng không nói gì, ánh mắt sắc bén như xoáy hút, gắt gao khóa chặt trên người cô, đột nhiên cô cảm thấy không khí xung quanh bị hút cạn, thiếu oxy nghiêm trọng.

Hắn đột nhiên đi về phía bên này, trong đầu Hứa Y Hàm vang đầy tiếng còi báo động, theo phản xạ đóng cửa trong suốt ngăn giữa nhà bếp và phòng ăn lại, vội vàng chốt khóa.

Vì vậy mà Thẩm thiếu gia đẹp trai quyến rũ bị chính cô vợ nhỏ của mình nhốt ở ngoài cửa, đôi mắt nhỏ hoảng sợ cùng bộ ngực phập phồng kia, thật giống coi hắn như một con thú mà phòng bị.

“Mở cửa.” Khóe miệng hắn cười cười, nhưng lại khiến người khác phát run.

Cô lắc đầu, “Em không muốn.”

Hắn mất kiên nhẫn, gọi cô từng chữ một, “Hứa, Y, Hàm.”

Cô nuốt nước bọt, run rẩy nói, “Ngài muốn... làm gì?”

Thẩm Dữ Dương cười lạnh một tiếng, hắn còn chưa bắt đầu đã bị chặn lại, còn có thể làm gì sao?

Hứa Y Hàm nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy mình dường như quá nhạy cảm, xoay người đặt cà rốt trong tay lên trên cái thớt, sau đó mở khóa cửa.

Phòng bếp không lớn, chỉ đủ cho một cô gái nhỏ ra vào, dáng người Thẩm Dữ Dương cao lớn, vừa bước vào, hô hấp đột nhiên trở lên khó khăn.

Tầm mắt hắn đảo qua nguyên liệu xanh đỏ trên bàn nấu ăn, nhẹ giọng hỏi: “Nấu món gì?”

Cô đứng thẳng người, hơi cúi đầu, chân thành trả lời hắn: “Em không biết ngài sẽ về sớm như vậy, cho nên mới vừa xử lý xong nguyên liệu nấu ăn.”

“Ngài có thể ra phòng khách nghỉ ngơi trước, đợi làm xong... em... ừm...”

Giọng cô càng lúc càng nhỏ, thân hình Thẩm Dữ Dương lại càng dựa gần hơn, gần như muốn vây cô giữa người và bàn ăn.