Chương 2: Ai muốn cô ta thích?

Không cần xem kỹ, tin tức trên bìa cuốn tạp chí tám chín phần có liên quan đến Thẩm Dữ Dương.

Người phụ nữ xuất hiện trên mặt bìa không lặp lại trong một tháng, ở thành phố A trừ bỏ Thẩm Dữ Dương không thấy người thứ hai.

Hắn lớn lên vốn thu hút, tính tình cao ngạo lại khoa trương, chỉ cần hơi ngon ngọt dụ dỗ, liền có phụ nữ quấn lấy hắn, cam tâm tình nguyện bị hắn gọi thì đến đuổi thì đi.

Thẩm Dữ Dương vô tội buông tay, “Tôi một chút cũng chưa đυ.ng vào.”

“Tôi tin cậu, nhưng Y Hàm có thể tin sao?”

Thẩm Dữ Dương buột miệng thốt ra, “Tôi cũng muốn cô ta hỏi...”

Những lời về sau bị nghẹn lại, người nào đó ý thức được mình lỡ miệng, lập tức im lặng.

Tần Mặc là ai chứ, thấy hắn như vậy liền biết không đơn giản chỉ là cãi nhau, Y Hàm tuổi còn nhỏ, hoạt bát đơn thuần, nhưng bởi vì áp lực của gia đình mà bị Thẩm Dữ Dương bắt vào thuyền tặc này, trở nên tồi tệ hơn, liền nghĩ cách thoát khỏi.

“Nói thật, cậu có chút kiêu ngạo.” Tần Mặc nói: “Tôi không nghĩ cô ấy sẽ thích loại người như cậu.”

Trong lòng Thẩm Dữ Dương run lên, nghiêm mặt gầm lên: “Ai muốn cô ta thích?”

Tần Mặc đứng lên, giơ tay chỉnh lại âu phục xộc xệch của mình, cố ý khıêυ khí©h hắn, “Cậu chiếm giữ cô bé ngây thơ ấy đã một năm, không thể quý trọng cô ấy, thì cần gì phải giữ cô ấy lại. Hơn nữa, với tính tình của cô ấy, cũng không để ý tới việc phân chia tài sản, nói đến cùng, cậu cũng không thiệt chút gì.”

Thẩm Dữ Dương quả thực kinh hãi, Tần Mặc này thật sự quá đáng sợ, một lời trúng đích, còn biết dùng nhiều cách để bóp chết lòng người.

Nhưng dù sao cũng không thể khiến Thẩm thiếu gia mặt mũi cao ngất cúi đầu, vài giây sau hắn chật vật nặn ra hai chữ, “Nhiều chuyện.”

Tần Mặc cười: “Tôi đi trước đây.” Rồi lấy điện thoại ra nhìn, cười tủm tỉm cầm lấy, xoay người đi ra cửa.

“Ừm, xong rồi, anh về bây giờ, chờ anh.”

Thẩm Dữ Dương một mình uống đến say chếch choáng, khi loạng choạng đi ra khỏi câu lạc bộ, nhóm phóng viên đã đợi sẵn bên ngoài chen chúc tới chỗ hắn, tiếng la hét càng ngày càng to.

Trước đây Thẩm Dữ Dương còn sẽ kiên nhẫn ứng phó, nhưng đêm nay tâm trạng thật xấu, mặt mũi đen xì, không nói câu nào, bảo vệ nhanh chóng ngăn đám người lại, khó khăn hộ tống Thẩm Dữ Dương lên xe.

Cửa xe vừa đóng lại, âm thanh ồn ào bị chặn lại, như bước vào một nơi tĩnh lặng, lười biếng cởi cúc áo, đầu ngửa ra sau, nặng nề tựa lưng vào ghế, thở gấp, nước bọt dần dần lắng xuống.

“Thiếu gia, đêm nay đi đâu?” Tài xế quay đầu lại hỏi.

Hơn nửa thân mình người đàn ông ngồi ghế sau ẩn trong bóng tối, hồi lâu cũng không lên tiếng, cũng không biết có phải ngủ rồi không.

Tài xế sờ sờ cằm, lái xe một đoạn đường ngắn, rồi dừng ở ven đường đợi hắn tỉnh rượu và nghỉ ngơi.

Tài xế đã theo Thẩm Dữ Dương 5 năm, nói thật ra Thẩm Dữ Dương là một ông chủ rất dễ gần, hắn có khí chất của thiếu gia, lại không có tính xấu của một công tử, tuy không thể nói là lịch sự nhã nhặn, nhưng tuyệt đối không phải là một người ngang ngạnh.

Nếu phải nói điều gì đó khác hẳn với người bình thường, có lẽ chính là đời sống riêng tư hỗn loạn của hắn.

Trẻ tuổi và giàu có như Thẩm Dữ Dương vẫn luôn là con cưng của giới phóng viên giải trí, đi đến đâu hắn cũng đều có thể trở thành tâm điểm, đi theo hắn chưa bao giờ lo lắng không tìm được tin tức tốt.

Hơn nữa hắn biết chơi, chơi cũng thích, khi điên lên thậm chí sẽ chọn một người thuận mắt trực tiếp kéo vào khách sạn.

Nhưng hắn có thói quen sạch sẽ và cũng không đưa ai về nhà bao giờ, cho tới nay ngoài mẹ của hắn, người phụ nữ duy nhất từng ngồi trên xe hắn là một cô gái nhỏ được hắn giấu kỹ.

Tài xế từng cho rằng cô chỉ là một nữ sinh được bao nuôi, nhưng thái độ của cô đối với Thẩm Dữ Dương lại thực sự không giống như chim hoàng yến, thận trọng tôn kính, ngược lại cô ngoan ngoãn và ít nói như đối xử với người lớn tuổi hơn.

Ghế sau truyền đến tiếng nói nhỏ, “Hừm.”

“Cậu chủ?” Tài xế gọi một tiếng.

Vài giây sau, phía sau hơi động, giọng nói say rượu khàn khàn gợi cảm.

“Trở lại Spyker.”

Tài xế trầm giọng đáp lại, xe cũng khởi động.

Rượu tối nay uống có chút mạnh, rượu mạnh phát tác chậm, lúc này men say dần tăng lên, đầu đau như búa bổ, có chút khó chịu.

Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên trong xe tối tăm, đèn đường màu cam chói mắt, ánh sáng hắt vào, vừa vặn in hình bóng người đàn ông lên kính cửa xe, ngũ quan mơ hồ, trước nay chưa từng cẩu thả lúc này lại hỗn độn khó nhìn.

Hắn cười khẩy.

Chật vật.

Hắn chỉ có thể dùng từ này để diễn tả tình trạng hiện tại của mình.

Không thể hiểu được tức giận cả một đêm, điều quan trọng là hắn tức giận vì không biết tại sao mình lại tức giận, cho nên mới thật buồn phiền muốn gϊếŧ người.

Thẩm Dữ Dương nghĩ hắn 32 năm qua đều thuận lợi, sự nghiệp, cuộc sống, thậm chí là phụ nữ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, hắn cũng biết rõ ưu điểm của bản thân, cũng biết cách lợi dụng chúng để đạt được mục đích, chỉ cần là hắn muốn, hắn có thể làm bất cứ điều gì để nắm lấy.

Nhưng không bao giờ nghĩ rằng khi cảm giác thất bại cùng bất lực quét qua hắn, hắn tự nhiên thấy mất mát không biết làm sao.

Rõ ràng hắn là người rất giỏi kiềm chế cảm xúc, nhưng lại bị kí©h thí©ɧ đến mức suýt nữa tức giận, đóng sầm cửa lao ra ngoài, ngay cả hắn cũng cảm thấy bản thân mình thật buồn cười.