Chương 29: Không biết xấu hổ

Từ khi lên xe, cô gái nhỏ ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn chằm chằm cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ.

Cô không nói lời nào, hắn cũng im lặng, bầu không khí trong xe đột nhiên lạnh lẽo, phảng phất như rơi vào băng tuyết khiến cả người không được tự nhiên.

Rẽ qua một ngã tư, nhận thấy được đường đi không đúng Hứa Y Hàm nghi hoặc quay đầu hỏi, “Anh đi đâu?”

Sắc mặt Thẩm Dữ Dương cực kém, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, trực tiếp ấn loa ngoài.

Sau khi kết nối, đầu bên kia phát ra giọng nói khiến Hứa Y Hàm hô hấp đình trệ, trợn tròn mắt.

“Dữ Dương à, con tới rồi sao?”

Sao cô có thể không nhận ra giọng nói của mẹ cô, đặc biệt là giọng điệu nịnh nọt lại lấy lòng ghê tởm kia.

“Bữa tối đã chuẩn bị xong, đang chờ con.”

Thẩm Dữ Dương lãnh đạm “Vâng” một tiếng, ngay sau đó cắt đứt.

Hắn ghé mắt nhìn cô gái nhỏ đang khϊếp sợ, trầm giọng nói: “Đường về nhà mình cũng không nhớ sao?”

Cả người Hứa Y Hàm đều rối loạn.

Mẹ Hứa mời hắn tới ăn cơm, nhưng lại không có nói cho cô biết, giọng điệu rất tự nhiên rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lần này quái dị vô cùng.

Cô rất muốn hỏi hắn, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, đang rối rắm do dự thì xe đã vững vàng lái vào Hứa gia.

Ba mẹ Hứa cùng với người anh trai tai to mặt lớn, mặt đầy dầu mỡ đã sớm đứng chờ ở bên ngoài, trên mặt nở nụ cười giả tạo, nhưng khi nhìn thấy Hứa Y Hàm đi xuống từ ghế phụ, ba người nhìn nhau, rõ ràng là ngoài dự kiến của họ.

“Y Hàm, sao con lại...”

Thẩm Dữ Dương đi tới, thân mật ôm vai cô, ôn nhu, “Cô ấy muốn đi theo, nói là nhớ mọi người.”

Hứa Y Hàm ngẩng đầu, nhìn góc nghiêng hoãn mỹ của hắn, trong lòng cân nhắc một chút rồi mới chậm rãi gật đầu.

Mấy người ngồi cùng bàn ăn cơm, mỗi người một suy nghĩ riêng, Hứa Y Hàm ăn không ngon miệng, miễn cưỡng uống hết bát canh, ba người kia còn chưa động đũa, chỉ có Thẩm Dữ Dương bình tĩnh ăn xong một bát cơm, buông đũa xuống, rút khăn giấy lau khô miệng.

“Bây giờ có thể nói chuyện.”

Mẹ Hứa nhìn ba Hứa, cẩn thận hỏi, “Bây giờ?”

Thẩm Dữ Dương đặt tay lên phía sau lưng ghế Hứa Y Hàm, người tiến lại gần, lời nói là hướng về phía bọn họ, nhưng giọng nói lại ở bên tai cô, “Sao vậy, có Y Hàm ở đây không tiện nói sao?”

Ba Hứa lập tức nói, “Đương nhiên không phải.”

Ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua, thanh âm trầm thấp không thấy sự tôn trọng của tiểu bối nên có, “Con nghĩ mọi người biết rõ ràng con không có nhiều thời gian rảnh, cho nên, tốt nhất không nên lãng phí thời gian của mọi người.”

Hai vợ chồng nhìn nhau, mặt lộ vẻ khó xử, nhưng người con trai trưởng vẫn luôn không hé răng đã mở miệng.

“Em rể, chúng ta là người một nhà, anh sẽ không nói lời khách sáo, việc này đều trách anh, tuần trước ở Las Vegas nhất thời không nhịn được, nợ cờ bạc 500 vạn, hiện tại bên kia thú giục, anh cũng là đường cùng, bằng không cũng sẽ không tới tìm em...”

Vợ chồng Hứa gia nghe vậy cúi đầu, bày ra vẻ mặt áy náy không nuôi dạy con tốt, mẹ Hứa còn đúng lúc lau lau nước mắt khóe mắt, có thể nói toàn bộ là diễn trò.

Cuối cùng cũng hiểu “Hồng Môn Yến” này, Hứa Y Hàm trong lúc nhất thời xấu hổ, mặt đỏ đến tận cổ, tính tình luôn dịu ngoan nhưng đã tức giận đến mức muốn đập bàn.

Khi cô giơ tay lại bị bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy, cô ngước mắt, ánh mắt hắn trầm tĩnh khiến cô bình tĩnh lại.

Hắn nhẹ xoa bàn tay nhỏ, thưởng thức những ngón tay mềm mại.

“Có chút lời, tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng tháng này đã là lần thứ hai.”

Ánh mắt Thẩm Dữ Dương cực kỳ lạnh lùng khiến tim người đập nhanh, “Gia sản Thẩm thị lớn, nhưng đó cũng là tôi vất vả mới có được, mấy người chỉ cần mở miệng, tôi liền phải đưa tiền, sao, coi tôi là cái cây ATM à?”

Ba người đồng thời há hốc, mẹ Hứa xấu hổ cười làm lành, “Dữ Dương, lời này của con thật nghiêm trọng, người một nhà vốn chính là giúp đỡ lẫn nhau.”

Hứa Y Hàm ở một bên hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

Thật sự không biết xấu hổ!

Nếu không phải chính tai nghe được, cô tuyệt đối không tin những người thân của mình lại có bộ dáng ghê tởm như vậy.

“Mấy người...”

Lời nói còn chưa hết, tay nhỏ căng thẳng, lòng bàn tay của hắn hoàn toàn bao bọc lấy tay cô, đồng thời siết đau ý bảo cô không cần ra tiếng.

“Hứa phu nhân, người một nhà đúng là phải trợ giúp nhau, nhưng muốn con chi tiền, cũng không thể đưa một cách không rõ ràng, tiền con có thể đưa, nhưng con có một điều kiện.”

Ba Hứa nghe vậy, thở ra một hơi, “Con nói đi, chúng ta nhất định đáp ứng.”

Thẩm Dữ Dương nhìn cô gái nhỏ hơi dựa vào lòng mình, ánh mắt mềm chút, “Theo con được biết, con trai người một mình chiếm 60% cổ phần của Hứa gia, 40% còn lại chia đều cho ba mẹ.”

Hắn gằn từng chữ: “Điều kiện của con rất đơn giản, tất cả cổ phần mà Hứa thiếu đang nắm giữ đều chuyển sang tên của Y Hàm.”

Mẹ Hứa mở lời trước, cao giọng cự tuyệt, “Không được.”

Ba Hứa cũng không vui nhíu mày, “Khẩu vị của con cũng nặng quá đi.”

“Phải không?”

Thẩm Dữ Dương ánh mắt sắc bén lên, “Theo luật pháp, Y Hàm tuyệt đối có quyền kế thừa, phận con là chồng, vì cô ấy tranh giành quyền lợi hợp pháp thì có gì sai?”

Hứa thiếu gia cũng là có tiếng thô bạo, nổi giận cũng không để ý gì, hắn đập mạnh xuống bàn, hung hăng chỉ vào mũi Hứa Y Hàm mắng, “Mày ăn cây táo rào cây sung, bây giờ có người chống lưng lá gan cũng lớn, liên kết với người ngoài để muốn cướp những thứ của tao, tao nói cho mày biết không có cửa đâu.”

Cô gái nhỏ bị mắng cực kỳ tủi thân, cái mũi đau xót, vành mắt cũng đỏ.

Thẩm Dữ Dương lập tức đứng dậy, nhân tiện kéo cô gái nhỏ đến bên cạnh người, hắn không giận mà cười, nụ cười kia so với gϊếŧ người uống máu còn khϊếp sợ hơn.

“Mấy người suy nghĩ cho kỹ, dù sao người một nhà mà xé mặt nhau thì sẽ rất khó coi.”

Hắn quay người, lại nhàn nhạt nói, “Đúng rồi, Hứa thiếu gia để lại cho tôi không ít giấy nợ, nếu tôi muốn truy hồi, Hứa thị chắc chắn phá sản.”

“Chỉ là lần này, sợ là không có cơ hội trở mình.”

Ba người phía sau sửng sốt, trực tiếp cứng đờ tại chỗ.