Chương 28: Quản miệng cho tốt

Hứa Y Hàm đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh bắt đầu.

Nhưng với tính tình của cô nào có kinh nghiệm chiến tranh lạnh với người khác, nhưng lại thật tức giận đến mức không muốn nói gì với hắn.

Buổi sáng vừa mở cửa, người đàn ông có thói quen tắm buổi sáng mặc áo tắm rộng thùng thình, khăn lông đang tùy ý lau trên đầu, thấy cô ngơ ngác nhìn, hắn hài hước nói, “Em còn muốn nhìn tôi bao lâu nữa?”

Hứa Y Hàm lạnh nhạt lướt qua hắn đi vào phòng tắm, ba giây sau, tiếng rống giận vang trời, “Thẩm! Dữ! Dương!”

Trong sọt quần áo, một chiếc qυầи ɭóŧ nam hoa văn da báo gợi cảm nhàn nhã nằm ở đó.

Kia sự quyến rũ như đang hỏi, yêu tôi, em có sợ không?

Cô nổi giận đùng đùng đi ra, lại thấy được người đàn ông đang cởi đồ như không có ai ở đó, hắn nghe thấy tiếng quay đầu lại, cơ bắp săn chắc xứng với bộ mặt cười như không cười kia, khiến Hứa Y Hàm mơ hồ say đắm, hơn nửa ngày không nói được câu gì, đầu óc nháy mắt đóng băng.

Hắn vẻ mặt vô tội, “Không nỡ rời đi?”

Cô chớp chớp mắt, không hiểu.

Thẩm Dữ Dương cũng không giải thích, thong thả cởϊ áσ ngủ trước mặt cô, lộ ra bờ vai rắn chắc, xương quai xanh gợi cảm, rồi đến cơ ngực...

“A!!!”

Hứa Y Hàm kinh hoảng che lại đôi mắt, chạy trốn về phòng ngủ.

Vì không muốn đυ.ng độ trực tiếp với hắn, Hứa Y Hàm dứt khoát vừa tan học liền trốn ở nhà chị họ cách trường học không xa, đến tận đêm khuya mới dám về nhà.

Bạn bè của Hứa Y Hàm rất ít, chỉ có chị họ này mới có quan hệ thân thiết với cô, sau khi ly hôn ở nước ngoài chị cô về nước mở nhà hàng, cũng không thường xuyên ở nhà, cho nên Hứa Y Hàm có thể yên tâm thoải mái làm tổ trong phòng chị ấy.

Chị họ từ nhỏ yêu quý Y Hàm, đặc biệt không thích cách ứng xử trọng nam kinh nữ, thỉnh thoảng nhìn thấy thằng em họ hư hỏng đương nhiên cũng không có sắc mặt tốt, lời nói thái độ làm hắn ta nổi trận lôi đình.

Trong một lần, từ trong miệng dì cô biết được Hứa Y Hàm bị họ “bán cho” Thẩm thiếu gia khét tiếng, cô tức giận chửi ầm lên, tận tình khuyên bảo Hứa Y Hàm tìm cách thoát khỏi đau khổ càng sớm càng tốt.

Ba ngày liên tục, Hứa Y Hàm đều sáng sớm ra cửa, đêm muộn mới về, cô cố ý trốn tránh hắn, tự nhiên cũng không nói được mấy câu.

Tới ngày thứ tư, chị họ không đến nhà hàng nên tự mình xuống bếp nấu bữa tối cho cô, Hứa Y Hàm ngồi ở trên ghế sô pha chơi Soduko rất nhập tâm, tiếng chuông cửa vang lên vài lần cũng không nghe thấy, cuối cùng vẫn là chị họ trong phòng bếp gọi cô, cô mới vội vàng chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra.

Ngoài cửa cùng bên trong, mắt to trừng mắt nhỏ, sau khi phản ứng lại Hứa Y Hàm muốn đóng cửa lại bị hắn chặn lại.

Cô bực mình, “Anh tới đây làm gì?”

Thẩm Dữ Dương nhướng mi, miệng lưỡi cảnh cáo, “Tránh ra.”

“Không tránh.”

Trong lòng Hứa Y Hàm buồn bực, sao hắn lại biết nơi này?

Hai người cứ giằng co như vậy trong chốc lát, chị họ nhận thấy có điều gì đó không đúng liền đi tới, nhìn thấy Thẩm Dữ Dương tức giận, kinh ngạc đến mức khoai tây trong tay suýt rơi xuống.

Cô đứng ở trước Hứa Y Hàm như đang che chở, không kiêu ngạo không hống hách mở miệng, “Thẩm thiếu gia tới đây có gì chỉ giáo sao?”

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cùng âu phục đen mang khí chất lạnh băng, là loại áp bức có thể hạ gục người khác ngay trên bàn đám phán.

Hắn từ từ nhìn qua, trong mắt chỉ có cô gái nhỏ đang tránh ở phía sau kia.

Thấp giọng nói, “Đón cô ấy về nhà.”

Đơn giản mấy chứ, làm chị họ bỗng dưng mất tiếng.

Lời này vừa nói ra, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều là việc của nhà họ, cô đến một câu cũng không có tư cách nói.

Dù sao chị họ từ nhỏ cũng ở sống trong sự danh giá, rất đúng mực đắn đo, cô ôn nhu nói: “Thẩm thiếu gia làm phiền anh rồi.”

Sau đó cô thấp giọng bảo em họ nhà mình thu dọn đồ, Hứa Y Hàm thuận theo gật đầu, không tình nguyện đi vào phòng khách.

Người không ở trước mặt, chị họ mới dám nói thêm vài câu.

“Y Hàm nhà tôi tuổi còn nhỏ, nếu có gì không đúng, mong Thẩm thiếu gia chiếu cố.”

Thẩm Dữ Dương cụp mắt, không nóng không lạnh, “Y Hàm là vợ của tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

“Hứa thị có thể trụ tới bây giờ, nghe nói Thẩm thiếu gia giúp đỡ không ít.”

Chị họ ngoài cười nhưng bên trong không cười, “Nhưng trước nay tôi đều cho rằng hôn nhân cùng lợi ích không nên nhầm lẫn . Y Hàm tính tình mềm mại, con bé sẽ hy sinh vì lợi ích gia đình, sẽ bỏ qua cảm nhận của bản thân.”

Ánh mắt Thẩm Dữ Dương trầm xuống, “Cô đang trách tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy sao?”

“Sao có thể.”

Cô nở nụ cười thương mại, “Tôi chỉ là chị họ, lo lắng con bé sẽ tự làm tổn thương mình.”

Hắn hừ cười, không đáp hỏi lại, “Nghe nói cô mở một nhà hàng Pháp ở Trung Quốc?”

Cô hít một hơi lạnh, sắc mặt rõ ràng cứng đờ.

Thẩm Dữ Dương tiếp tục nói: “Kinh doanh ba năm, giá thị trường không vượt quá 5000 vạn, nếu Thẩm thị muốn mua lại chỉ cần vài giây là được.”

Vẻ mặt cô không thể tin được, “Anh uy hϊếp tôi?”

“Tôi không rảnh như vậy.”

Thẩm Dữ Dương nhìn về phía cô gái nhỏ uể oải đi tới bên này, trầm giọng nói: “Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu tôi muốn phá hủy thứ gì đó, thì nó không thể tồn tại.”

“Ngược lại...”

Hắn lộ ra sự tàn nhẫn chỉ có trên thương trường, “Nếu tôi muốn thứ gì, tôi nhất định sẽ không buông tay.”

“Cho nên, cô quản miệng cho tốt.”

Giọng nói như phát ra từ kẽ răng, “Chị họ.”