Chương 27: . Anh đi chết đi

Không gian trên sô pha thật sự nhỏ, da thịt hai người dán vào nhau, một nóng một lạnh, nóng cùng lạnh giao hòa, trong không khí đều bốc cháy lên ngọn lửa nhỏ.

Một tay hắn gối sau đầu, đáy mắt thoảng qua nụ cười quỷ dị.

Hứa Y Hàm mềm mại ghé vào trên người hắn, eo bị tóm không thể động đậy, vặn vẹo vài cái, cánh tay mạnh mẽ như muốn làm cô tắt thở.

Cô thở phì phò, “Buông em ra.”

Hắn nhếch môi cười, “Không buông.”

Nếu là trước đây, cô gái ngây thơ xấu hổ có lẽ đã sớm đỏ mặt không biết làm sao, nhưng đêm nay thì khác, Hứa Y Hàm thấy bộ dáng đắc ý của hắn liền tức giận, cúi đầu nhìn ngực hắn, ánh mắt như muốn bốc cháy.

“Lại muốn sao?”

Ngực Thẩm Dữ Dương nóng lên, nhăn mi, “Lần trước bị em đâm bây giờ vẫn còn dấu vết.”

Xứng đáng.

Hứa Y Hàm thầm mắng trong lòng, ngoài miệng lại oán trách, “Ai bảo anh lưu manh.”

“Cô bé, em cũng thật có ý tứ.”

Đôi mắt đào hoa híp lại, hắn khẽ cười, “Bát canh đó là em muốn tôi uống, tôi không nghi ngờ em chủ mưu từ trước thì thôi, ngược lại em còn buộc tội tôi.”

Một vài hình ảnh ái muội mơ hồ đêm đó lại lướt qua trong đầu cô, mặt lại đỏ lên, nhỏ giọng nói, “Em không biết, cái kia là... ưʍ...”

Hắn cười xấu xa truy vấn, “Là cái gì?”

Trong lòng Hứa Y Hàm “nức nở” một tiếng, ảo não khó chịu, dù có làm tốt như thế nào cũng bị hắn dẫn xuống hố.

Thật vất vả đầu óc tỉnh táo một chút, buộc bản thân phải chống lại dụ hoặc của hắn, nhưng chỉ cần hắn tới gần, đầu óc lại không nghe theo bản thân.

Thật không có tiền đồ.

Hắn hứng thú nhìn hai má cô đỏ bừng, buông tay, đại phát từ bi buông tha cô.

Cô vội vàng từ trên người hắn bò dậy, trừng hắn một cái, sau đó chui vào trong phòng ngủ, đóng cửa, khóa lại, nhanh chóng liền mạch.

Thẩm Dữ Dương nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, nghĩ lại vừa rồi cô gái nhỏ ngầm chọc vào mình, hắn vô thức sờ sờ môi, thay đổi khoảng thời gian mơ hồ trước đây, tâm tình tốt rối tinh rối mù.

Một giờ sau, cửa phòng ngủ hé mở, cô chậm rãi ló đầu ra, người đàn ông trên ghế sô pha hiển nhiên đang ngủ say.

Hai chân dài tùy ý tách ra, thân mình lật trái lật phải, tóc mềm rũ xuống trán, ngũ quan yêu diễm nhu hòa hơn chút.

Hai tay cô chống nạnh nhìn người đàn ồn đang ngủ say, bài học trước đó nói cho cô biết không thể hành động thiếu suy nghĩ, miễn cho lại sa vào cái bẫy do hắn thiết kế rồi mất hết lý trí một lần nữa.

Đêm đã khuya.

Đã hơn 12 điểm, hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Hứa Y Hàm buồn bực thở dài một tiếng, lấy một cái chăn từ trong tủ quần áo, một bên nghiến răng mắng chính mình làm chuyện ngu xuẩn, một bên lại cẩn thận đắp chăn đàng hoàng cho hắn.

Tắt đèn xong, phòng khách tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên mặt đất, người đàn ông trên sô pha cử động thân mình, thay đổi tư thế ngủ thoải mái hơn.

Nụ cười trên miệng như chạm đến gáy, ẩn trong bóng tối không cách nào che được.

Sau đêm đó, chung cư nhỏ của Hứa Y Hàm thay đổi nhân vật chính một cách bi thảm.

Hôm sau khi trở về, ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động bên trong, tưởng trộm vào nhà, kết quả mở cửa đúng lúc chạm phải Lương Trạch đang chỉ đạo người thu dọn.

Không gian không lớn nhét đầy đồ vật, tất cả đều là đồ dùng của đàn ông.

Hứa Y Hàm ngây ngốc, “Anh Lương?”

Lương Trạch cảm thông vỗ nhẹ vai cô như an ủi, “Vất vả cho cô.”

Khi nói chuyện, người đàn ông trong phòng ngủ nghênh ngang đi ra, mặt không kiên nhẫn đuổi người, “Còn chưa đi?”

Lương Trạch dang tay, trong lòng còn tặng hắn một ngón giữa, ngoài mặt thì vẫn thuận theo, nhanh chóng ra lệnh cho người trong nhà sơ tán.

Mọi người đi hết Hứa Y Hàm mới chậm rãi khôi phục tinh thần, cô tức giận đi tới trước mặt hắn biểu đạt sự bất mãn của mình.

“Thẩm Dữ Dương, đây là nhà của em.”

Hắn ngồi xuống ghế sô pha, lười nhác nhướng mi, “Tôi biết.”

“Chưa có sự đồng ý của em, sao anh lại tùy ý ra vào không gian riêng tư như vậy?”

Áo ngủ trắng tinh bị mở rộng, lộ ra ngực cường tráng, trên đó còn mơ hồ thấy vết bầm xanh tím.

“Tôi chưa từng nghe nói có không gian riêng giữa vợ và chồng.”

Cô lập tức bùng nổ, “Chúng ta rõ ràng sẽ ly hôn.”

“Tôi không đồng ý.”

Cô cố cãi lại, “Trước đó em đã gửi văn kiện luật sư rồi.”

“Bị tôi xé rồi.”

“Tôi sẽ gửi một bản khác.”

Hắn chậm rãi nói, “Tôi đây lại xé một bản.”

Hứa Y Hàm tức muốn hộc máu, “Anh...”

“Không còn gì để nói?”

Thẩm Dữ Dương tùy tay mở cuốn sổ trên bàn trà, giọng điệu ra lệnh, “Tôi đói bụng, nấu chút gì cho tôi ăn.”

Cô gái trước nay luôn dịu dàng ngoan ngoãn lại đứng lặng một chỗ, cảm giác như toàn bộ tế bào trong cơ thể đang bị thiêu đốt trong ngọn lửa hừng hực, đầu óc nóng lên, xoay người chạy vào trong phòng lấy hai chiếc gối lớn, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn mỗi tay một cái hung hăng nện lên người hắn.

Cô nhìn hắn từ trên cao xuống, trước ngực phập phồng, lần đầu tiên mắng ra câu thô tục, “Anh đi chết đi!”

Hắn sửng sốt một lúc, chờ khi cô gái nhỏ mặt mày xanh mét vọt vào trong phòng ngủ, bên tai còn vang tiếng mắng rung lộng lòng người kia.

Thẩm Dữ Dương cười cong mắt.

Nha, cô gái nhỏ tức giận.