Chương 26: Cháu gái nhỏ

Kết phúc phần thi nhóm nghiên cứu phát minh, thời gian đã hơn 10 giờ tối.

Gió đêm lạnh căm quét qua làn da, Hứa Y Hàm ôm mấy quyển sách, từng bước đi đến ký túc xá bên ngoài trường học.

Cô là một sinh viên xuất sắc mà trường rất tự hào, từng đại diện cho trường tham gia mấy cuộc thi quốc tế và dành được nhiều danh hiệu cho trường.

Trường học không chỉ đặc biệt phê duyệt dự án nghiên cứu phát minh do cô đứng đầu, còn sắp xếp cho cô một phòng không lớn ở khu ký túc xá, để khi cô mệt mỏi còn có chỗ nghỉ ngơi.

Cô không mặc áo khoác, chỉ mặc áo hoodie vàng nhạt, mắt to tròn, môi phấn hồng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm thanh thuần đáng yêu, nói là học sinh cấp ba cũng không sai.

Tóc ngắn bị gió lạnh thổi lung tung rối loạn, cô lấy điện thoại ra, vẫn là giao điện trống không, một cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn cũng không có.

Cô lạnh đến mức rụt cổ, một luồng không khí quái dị nhanh chóng thổi qua trái tim.

Không ai tìm cô là chuyện tốt, không phải sao?

Nhưng đáy lòng không hiểu sao cảm thấy mất mát, vừa chờ mong, lại sợ hãi chờ mong.

Vào giờ này thì bên ngoài trường học đã ít người qua lại, rẽ trái là một con đường trải đầy bóng cây loang lổ, đèn đường có chút cổ xưa, ánh đèn ám vàng, dưới mặt đất đổ ra một bóng người nho nhỏ.

Chờ cô chậm rãi đi tới cửa ký túc xá, lực chú ý đều bị bóng đen dưới chân hấp dẫn, hồn nhiên không chú ý đến chiếc xe thể thao màu hồng nhạt đậu cách đó không xa.

Cô cúi đầu nhanh chóng đi qua, chợt nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc lại xa lạ, “Hứa Y Hàm.”

Cô dừng bước, nghi hoặc xoay người, kính cửa sổ xe ở ghế lái từ từ hạ xuống, người đàn ông kiêu ngạo đang nhìn cô với đôi mắt đẹp kia.

Cô đứng im tại chỗ, hai tay không tự giác ôm chặt sách vở, cô có thể cảm nhận được cơn gió lạnh gào rít bên tai khiến cô lập tức đóng băng, như những viên đá đập vào mặt cô.

“Khụ khụ...”

Hắn giả vờ ho khụ vài tiếng, cằm hơi nâng lên, hắng giọng, giọng điệu lạnh lùng vừa đúng chỗ, “Em...”

Những lời tiếp theo còn chưa kịp thốt ra, cô lấy lại tinh thần liền quay đầu bỏ chạy, đầu hắn còn đang cố gắng sắp xếp câu chữ sắc bén đã sửng sốt vài giây, sau đó nhanh chóng mở cửa xe, vô cùng lo lắng đuổi theo.

Hứa Y Hàm tuy nói là học sinh xuất sắc, nhưng năng khiếu thể thao lại vô cùng kém, từ nhỏ đến lớn chưa từng vượt qua môn chạy đường dài, cho nên chạy được mấy chục mét đã bị chân dài phía sau đuổi kịp.

“Em chạy đi đâu?”

Hắn nhíu mày khẽ mắng, túm chặt cánh tay cô, trong miệng còn thở “hổn hển”.

Cô gái vặn vẹo mấy cái không tránh được, khó thở nện sách lên người hắn, Thẩm thiếu gia yên lặng chịu hai cái đánh, động tác lưu loát kìm chặt tay kia của cô, cúi đầu nhìn cô, môi cong lên thành một nụ cười.

“Anh buông tay!” Cô thì thầm.

Thẩm Dữ Dương càng không theo ý cô, hứng thú nhìn gương mặt cô dần dần ửng đỏ, mắt to tràn đầy sự tức giận, càng nhìn càng thú vị, nhịn không được trêu đùa, “Nhìn năng lực của em, hãy thể hiện bản lĩnh của em cho tôi xem, bạch tuộc nhỏ.”

Hứa Y Hàm thở dốc, bị hắn giữ chặt hai tay, trong lúc nhất thời quẫn bách lại xấu hổ bực bội, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý kia lại càng tức giận.

Hắn chợt cúi đầu tiến gần lại, trong lòng Hứa Y Hàm nhảy dựng, theo bản năng ngửa người ra sau, lại bị hắn túm lấy gáy trước, không thể động đậy.

“Tôi đợi em hơn ba tiếng...”

Hắn hơi thở từng chút tới gần, môi dừng lại ở chóp mũi cô, thấp giọng: “Em nói, em nên làm gì cho tôi đây?”

Hứa Y Hàm nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em có nói anh chờ đâu.”

“Nhưng người tôi chờ là em.”

Cô không cam lòng yếu thế, “Đó là anh tự nguyện chờ.”

“Tôi tự nguyện?”

Hắn bỗng chốc nâng cao âm lượng, đang muốn biểu diễn tiết mục bùng nổ tại chỗ thì thấy một đôi học sinh xem náo nhiệt chậm rãi đi qua mình, mỗi bước đi đều trộm nhìn bọn họ.

Thẩm Dữ Dương hơi nheo mắt, đè xuống lửa giận, đây không phải chỗ thích hợp nói chuyện, hắn bá đạo kéo tay cô đi hướng ngược lại, nói câu: “Vào trong xe nói chuyện.”

“Em không đi.”

Hắn không kiên nhẫn, “Tôi không hỏi ý kiến em.”

Cô liều mạng trốn tránh, cái miệng ồn ào không ngừng, hắn ngoảnh mặt làm ngơ lôi kéo cô đi được vài mét, sau đó bị một giọng nam ôn hậu kêu dừng bước.

“Y Hàm.”

Hai người quay đầu lại, thấy một ông chú tóc bạc trắng mộc mạc chậm rãi đi tới.

Hứa Y Hàm rốt cuộc cũng thoát khỏi tay hắn nhẹ nhàng lên tiếng, “Chú Lý.”

Ông lão sáu mươi tuổi này là quản lý kiêm bảo vệ khu ký túc xá, ngày thường ít nói, nhưng lại có ấn tượng tốt đối với Hứa Y Hàm lễ phép, ra vào đều sẽ tán gẫu vài chuyện về gia đình.

Ông lão làm tư thế một bộ bao che cho con kéo Hứa Y Hàm ra sau người, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Dữ Dương từ đầu đến chân, cuối cùng trong lòng kết luận là người xấu.

Ông quay đầu hỏi tiểu cô nương, “Vị này chính là?”

Cô gái sửng sốt, lại liếc người đàn ông nhướng mày, bộ dáng khoe khoang kia tựa như đang nói, nói cho ông ấy biết... Chúng ta là quan hệ gì.

Hứa Y Hàm trầm tư hồi lâu, thẳng đến hắn hơi hơi câu môi, muốn nói sự thật cho mọi người biết, cô mới nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Là chú nhỏ của cháu.”

Chú nhỏ?

Thẩm Dữ Dương bày ra bộ mặt như muốn ăn thịt người, cố nén không nói ra lời thô tục, hắn sao lại biến thành một lão già rồi, vẫn còn kém xa a.

Chú Lý hoài nghi nhìn sắc mặt không thân thiện của hắn, lại quay đầu nhìn cô gái trong bộ dáng đà điểu, ông vỗ nhẹ lưng Hứa Y Hàm, “Không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi sớm chút đi.”

“Vâng...” Tiếng muỗi nhỏ vang lên.

Hứa Y Hàm trộm nhìn “chú nhỏ” nhà mình, bị hắn hung tợn nhìn chằm chằm khiến người run lên, xoay người muốn chạy trốn lại bị người nào đó gọi lại.

Cô xoay người, tên ác nhân tươi cười “hiền từ”, “Cứ rời đi như vậy sao? Không mời tôi đi lên ngồi một lát sao? Cháu, gái, nhỏ.”

Ba chữ kia cố ý nói đầy nhịp điệu, cô ngứa răng, hắn chắc chắn là cô không dám biểu hiện quan hệ trước mặt người ngoài.

Hứa Y Hàm hừ nhẹ, xoay người nhanh rời đi, Thẩm Dữ Dương lười biếng đuổi kịp, khi rời đi còn không quên lễ phép chào chú Lý.

Hai người một trước một sau đi trên con đường nhỏ tối om, đèn đường ảm đạm lập lòe, thật giống nỗi bát an thấp thỏm của cô lúc này.

Đi đến dưới ký túc xá, cô đột nhiên xoay người, khiến người đàn ông theo sau bị dọa nhảy dựng.

“Em tới rồi, mời anh trở về.”

Thẩm Dữ Dương ngẩng đầu nhìn ký túc xá cũ kỹ không chịu được, thấp giọng nói: “Khu tàn phá này mà người ta có thể ở sao?”

Hắn lướt qua cô đi vào hành lang, “Tầng mấy?”

Hứa Y Hàm không trả lời.

Thẩm thiếu gia xoay người, thần sắc nhàn nhạt nhìn cô đứng thẳng tắp trong gió lạnh.

Dường như có gì đó không giống cô.

Thẩm Dữ Dương cũng không nói ra được, đại khái là khi đối diện với hắn, không nhìn ra sự cẩn thận cùng rụt rè trước đây, trong mắt cô là sự xa cách cùng lãnh đạm tựa như một bức tường thành chắc chắn, ngăn cách hắn một cách hoàn hảo.

Không hiểu sao hắn nhớ tới cảnh tượng một năm trước cô một mình tới Thẩm thị để thương lượng với hắn.

Cô mặc quần yếm ngắn chữ T non nớt xách chiếc túi màu hồng nhỏ, tóc đen ngắn mang tai, con ngươi linh động như yêu tinh nhỏ.

Khi đó Hứa thị lâm vào khủng hoảng tài chính, con trai trưởng nhà họ Hứa lại ăn chơi phá hoại, không những làm thiếu hụt tài chính công ty mà còn vay nợ chồng chất bên ngoài.

Cô đứng ở trước bàn làm việc, như học sinh tiểu học nghiêm túc nói chuyện.

“Lần trước ngài nói, ngài có thể giúp Hứa thị vượt qua khó khăn, hiện tại còn giữ lời không?”

Thẩm Dữ Dương nhìn cô một lát, sau đó ném bút, hai tay đặt lên vai, khẽ nâng mặt, “Cô lấy cái gì để đổi?”

“Tôi có thể kết hôn với ngài, nếu như ngài vẫn cần.”

Hắn nhếch môi cười, đứng dậy đi tới chỗ cô, thân mình ngồi lên bàn sách trước mặt cô, cúi đầu sát vào, “Nghĩ kỹ rồi mới đến?”

“Đúng vậy.”

“Việc kia, thành giao.”

Hắn từ từ xoay người, cô nhẹ nhàng gọi hắn.

“Tôi... Tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?”

Thẩm Dữ Dương nhìn cô trốn tránh mắt, cảm thấy thú vị, “Nói đi.”

“Quan hệ hôn nhân của chúng ta không liên quan đến tình cảm, cho nên, tôi hy vọng chuyện này có thể giữ bí mật, tốt nhất là không ai biết.”

Hắn cười nhạo, “Cô cảm thấy, tôi sẽ nguyện ý công khai sao?”

Cô sửng sốt.

“Thu hồi lại những suy nghĩ không thực tế đi, Thẩm Dữ Dương tôi dù có đói khát đến đâu cũng sẽ không chạm vào một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh.”

“Vậy thì tốt.”

Trong lòng Hứa Y Hàm trầm xuống, thở ra một hơi, vỗ nhẹ ngực, “Vậy thì tốt.”

Người đàn ông kiêu ngạo nghẹn giọng đến mức lửa giận dâng lên cuồn cuộn trong ngực.

Lời này nói, có khác mắng chửi người không?

Sau một năm, cô gái trước mắt sớm đã không còn là người hoảng sợ khi hắn tức giận, hay đỏ mặt khi hắn trêu chọc.

Trong lòng Thẩm Dữ Dương lướt qua một cảm giác vi diệu.

A, trưởng thành rồi.

“Anh tìm em có việc sao?”

Hắn nhướng mày, “Nói ở đây sao?”

Hứa Y Hàm một bước cũng không nhường, “Nói tại đây.”

“Hứa Y Hàm, ai dạy cho em đạo đãi khách vậy, nào có ai tiếp khách mà không cho vào nhà?”

Cô lời nói chuẩn xác, “Em không mời anh.”

Hắn đáp: “Người tới tức là khách, em không hiểu sao?”

Lại nói: “Đợi cả tối, tôi bây giờ vừa mệt vừa đói, sợ lát nữa tinh thần lơ đãng làm loạn, gọi một cuộc điện thoại cho ba mẹ vợ, khó tránh nói lung tung gì đó.”

Hứa Y Hàm trong lòng run rẩy, rõ ràng khẩn trương, giọng nói nhẹ nhàng dịu xuống, “Nói cái gì?”

Thẩm Dữ Dương cười nhẹ, “Em đoán xem tôi sẽ nói gì?”

Cô cúi đầu, nghiêm túc cân nhắc độ xác thực trong lời nói của hắn, thật lâu sau, mặt cô khó chịu móc chìa khóa ra, đi đến trước cửa bên trái lầu một, không cam tâm tình nguyện mở cửa.

Phòng nhỏ đơn giản, bài trí đơn sơ, đồ đạc cũ kỹ, nếu không phải có một chiếc đệm màu hồng phấn trên giường ngủ kia, nhìn thế nào cũng không giống phòng của một cô gái.

Thẩm Dữ Dương nghênh ngang đi vào, ngồi ở trên ghế sô pha nhỏ, không gian nhỏ hẹp chỉ đủ nửa người anh.

Bàn tay to che mắt, hô hấp dần dần chậm lại, cả người hoàn toàn thả lỏng.

Đêm nay hắn có một bữa tiệc rất quan trọng, khách mời đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị thành phố, đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần không say không về, nhưng sau khi Lương Trạch gửi địa chỉ của cô gái nhỏ, hắn đột nhiên cảm thấy mình không thể ở lại một giây nào nữa, tìm lý do chính đáng kêu Lương Trạch ứng phó đám hổ lang kia, tự mình lái xe tới đây rồi đợi ba tiếng.

Khi trạng thái của hắn đang trên bờ vực muốn nổ mạnh thì rốt cuộc cũng nhìn thấy cô gái đang đi ngược chiều gió trong gương chiếu hậu.

Trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ, sao lại gầy như vậy rồi?

Vốn người gầy mảnh khảnh, nửa tháng không gặp, mỏng như tờ giấy, một cơn gió cũng có thể làm ngã gục.

Trong lòng hắn không khỏi hừ lạnh, cũng không biết lại muốn làm chuyện gì, cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn thì ít nhất sẽ không giống như bị ngược đãi, nhìn mà phiền lòng.

Khi cô mang cốc nước từ trong phòng bếp đi ra, người đàn ông trên ghế sô pha đã nằm xiêu vẹo, im lặng, yên tĩnh tựa như ngủ rồi.

Cô đặt cốc nước ở trên bàn trà, dùng ngón trỏ chọc nhẹ cánh tay hắn.

“Thẩm Dữ Dương?”

Không phản ứng.

Cô dùng chút lực đẩy hắn, ôn nhu lẩm bẩm, “Anh không thể ngủ ở đây...”

Người hắn nặng như núi Thái Sơn, dù cô đẩy như thế nào cũng không xê dịch, ngược lại khi dùng hết sức lực mũi chân vừa trượt, cả người vô tình nhào lên người hắn, cái trán đυ.ng phải ngực rắn chắc.

Khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, người nào đó không khỏi đỏ mặt, chật vật muốn đẩy hắn ra, phía sau lưng nóng lên, cánh tay hắn quấn chặt, mạnh mẽ giam cầm.

Hắn hơi ngước mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ hồng gần trong gang tấc, đáy mắt thoảng qua một tia ngây thơ vô tội.

“Tự mình đυ.ng vào người lớn như vậy, chú nhỏ nên làm thế nào đây, hửm?”

Hứa Y Hàm xấu hổ cắn chặt môi, mặt đỏ hoàn toàn.