Chương 25: Vãn hồi

Có lẽ ngay cả Thẩm Dữ Dương cũng không nghĩ được là cô lại quyết tâm đến vậy.

Trốn hơn nửa tháng không nói, khi hắn về nhà, phòng cô đã dọn trống không, trên bàn sách sạch sẽ đặt một tấm thẻ đen mới tinh.

Đó là cái thẻ hắn tùy tay đưa cho cô khi kết hôn, nhưng cô lại không hề động vào một chút.

Dường như ngay từ đầu, cô cố ý hoặc vô tình kháng cự mọi thứ từ hắn, hắn nghĩ có thể là một ngày nào đó cô rời đi sẽ rời đi một cách tự do không chút luyến tiếc, giống như bây giờ.

Nếu cô không tới và hắn không tìm, hai người sẽ trở thành hai người xa lạ như chưa từng quen nhau.

Tính tình Thẩm Dữ Dương vui buồn bất thường, có đôi khi ở văn phòng một lúc, ngọn lửa trong lòng không biết từ đâu “bốc” lên đầu, lúc đập bàn một cái, các giám đốc điều hành đều tự giác xếp hàng đi vào để bị mắng.

Trong cuộc họp vẻ mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó, đáy mắt trống rỗng, như là bị yêu tinh hút hồn đoạt phách, lý trí đã bị chặt đứt.

Trên dưới Thẩm thị đều đang suy đoán Thẩm tổng bị điều gì kí©h thí©ɧ, nhưng chỉ có Lương Trạch biết, chuyện này chắc chắn có liên quan tới cô gái nhỏ yếu đuối kia.

Tuy rằng hắn ngoài miệng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng chỉ cần có người khác ở trong văn phòng, mặc kệ họ nói gì hay làm gì, lực chú ý đều lơ đãng dừng ở bàn làm việc nhỏ kia, như đi theo ma, càng nhìn lại càng luyến tiếc không nỡ rời mắt.

Thỉnh thoảng vài lần hắn tức giận, lớn tiếng kêu Lương Trạch nhanh chóng ném bàn ghế ra ngoài, nhưng khi phái người tới dọn thì hắn lại đột nhiên thay đổi, lúng túng tìm cái cớ vớ vẩn để lại.

Lương Trạch nhiều lần bị chọc cười, nhưng lại không dám vạch trần.

Sống nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói bàn ghế màu nâu đỏ sẽ tăng vận khí, mấu chốt là người ta nói nghiêm túc bạn không thể không tin.

Hắn vốn nghĩ rằng những ngày tàn nhẫn sẽ ngắn ngủi, nhưng từ khi ở cạnh Thẩm thiếu gia không ngủ không nghỉ làm thêm giờ, làm một chú chó độc thân chất lượng cao, Lương Trạch cảm thấy mình cần phải làm gì đó, bằng không nếu cứ lãng phí thời gian với hắn như vậy, thì con đường thoát khỏi cuộc sống độc thân sẽ còn xa vời, và sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời.

Buổi tối, cổng chính đại học B.

Ở phố ăn vặt bên trái, một chiếc xe màu trắng bạc đang đậu.

Người đàn ông ngồi ghế sau đang lười biếng dựa vào lưng ghế, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng đôi mắt đào hoa mê người đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài miệng không ngừng trách móc Lương Trạch.

“Rốt cuộc là tại sao cậu lại lái xe được vậy? Một đoạn đường như vậy cũng có thể đi nhầm?”

“Xin lỗi.”

Lương Trạch biết rõ tính tình nóng nảy của hắn, lười so đo, cúi đầu giả vờ mở bản đồ hướng dẫn, thuận miệng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Hứa tiểu thư học ở trường đại học B phải không?”

Mặt hắn cứng đờ, giọng điệu rõ ràng không kiên nhẫn, “Cậu có thời gian nói nhảm như thế thì chi bằng sớm rời khỏi nơi quỷ quái này đi.”

Lương Trạch cười khẽ không trả lời.

Khi hai người nói chuyện, ngoài cửa sổ xe chợt xuất hiện bóng dáng một nam một nữ, hai người vừa đi vừa trò chuyện, bước chân không nhanh không chậm, nam sinh khua tay múa chân nói gì đó, nữ sinh bị đùa giỡn cười “khanh khách”, đầu vai nhẹ nhàng rung động.

Bóng dáng mảnh khảnh tóc ngắn mang tai, Thẩm Dữ Dương hô hấp căng thẳng, cảm thấy có chút quen mắt, hắn theo phản xạ hạ kính cửa sổ xe.

Tầm nhìn trước mắt dần rõ ràng, lúc này, nữ sinh vừa lúc nghiêng đầu nói chuyện cùng nam sinh, mặt nghiêng tinh xảo, môi khẽ nhếch, hàng mi dài cong vυ"t vẽ một đường cong duyên dáng trong không trung.

Thân ảnh một cao một thấp càng lúc càng xa cho đến khi rẽ vào phố ăn vặt ồn ào.

Người đàn ông bên trong xe chậm rãi thu hồi tầm mắt, ánh sáng đáy mắt từng chút một bị màu đen nuốt chửng, cho đến khi hoàn toàn chìm vào vực sâu vô biên.

A.

Hắn rũ mắt, lạnh lùng cười ra tiếng.

Trong đầu hắn hiện tại đều là tiếng cười thanh thúy của cô gái nhỏ.

Trong trí nhớ, hình như chưa bao giờ cô cười thoải mái như vậy trước mặt hắn, khi bọn họ ở chung, cô luôn cẩn thận, trước khi nói gì đều sẽ suy nghĩ thật kỹ, nếu như không cẩn thận trái với hắn, còn không đợi hắn phản ứng lại, cô đã khom lưng chân thành xin lỗi hắn.

Một năm này, cô đã từng nói nhiều lần lời xin lỗi và cảm ơn, nhưng chưa bao giờ để hắn thấy nụ cười ngọt ngào của cô.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn bỗng chốc u ám, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lại, không khí toàn bộ đổ mắc kẹt ở trong cổ họng, dù vuốt thế nào cũng không xuôi.

Hứa Y Hàm, đây là nguyên nhân em muốn ly hôn sao?

Bởi vì ở cùng với hắn không vui vẻ, hay là đã gặp người có thể làm cô hạnh phúc.

Cho nên cô mới muốn rời đi, chạy trốn đến nơi hắn không thể nhìn thấy hay chạm vào, cách càng xa càng tốt.

Lương Trạch ngồi ở ghế lái nhìn qua kính chiếu hậu, không khỏi than thầm một tiếng, một màn vừa rồi hắn cũng thấy rõ ràng.

Hắn cố ý chọn thời điểm tan học để lừa người đàn ông này tới đây, nghĩ nếu có thể tình cờ gặp đúng lúc, hắn lại nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, nói không chừng sẽ có kết thúc tốt đẹp cho mọi người, ai ngờ này lại đυ.ng phải đinh giữa đường, hắn nhất thời buồn bực không biết nói gì.

Thật lâu sau, hắn mới nhẹ giọng dò hỏi, “Thẩm tổng?”

“Đi thôi.”

Giọng nam nặng nề, ngay cả hắn cũng không nhận thấy được sự cô đơn ẩn chứa trong đó.

Tâm trạng buồn chán bỗng chốc rơi xuống đáy thung lũng.

Buổi tối, Thẩm Dữ Dương trở về Thẩm gia ăn tối.

Mẹ Thẩm không thuộc mẫu người mẹ hiền, đặc biệt khi thấy hắn trở về một mình thì lại càng không có sắc mặt tốt cho hắn.

Trong bữa cơm người đàn ông ăn uống thất thần, đồ ăn cũng chưa thấy gắp nổi hai miếng mà bát cơm đã hết sạch.

Mẹ Thẩm cũng là người từng trải, bà nhìn chằm chằm con trai thất hồn lạc phách, biết rõ còn cố hỏi, “Y Hàm đâu?”

“Không biết.”

Giọng hắn cứng nhắc, có thể nghe ra sự tức giận đang cố gắng che giấu.

“Không biết?”

Mẹ Thẩm không vui nhíu mày, hắng giọng, “Y Hàm dù sao cũng là con dâu của nhà họ Thẩm chúng ta, con làm chồng mà không hỏi han mặc kệ, trách nhiệm của con đâu? Bị chó tha rồi sao?”

“Mẹ.”

Sắc mặt hắn biến đổi, cắn chặt răng, trầm giọng nói: “Hôm nay con không muốn tranh cãi với mẹ.”

“Chẳng lẽ là mẹ muốn cãi nhau sao?”

Mẹ Thẩm một tay vỗ ngực, trước ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên là đang kích động.

“Thẩm Dữ Dương, lúc trước là con thề ở trước mặt mẹ, con nói sau khi kết hôn tuyệt đối không dây dưa với phụ nữ, sẽ chăm sóc tốt cho Y Hàm, kết quả thì sao? Đây gọi là chăm sóc tốt sao?”

Hai mắt màu hổ phách của bà hừng hực ngọn lửa, lời nói ngày càng dồn dập, như đang cố gắng chống lại sự bất công cho cô gái nhỏ.

“Y Hàm lương thiện như vậy, năng lực của con cao từng nào mới có thể bức con bé chủ động ly hôn với con, không nghĩ cách vãn hồi* thì thôi, lại còn bày ra một bộ mặt không biết hối cải, con... con thật sự làm mẹ thất vọng!”

“Vãn hồi?”

Thẩm Dữ Dương hừ một tiếng, hắn đột nhiên đứng lên, thần sắc có chút thiếu tập trung, “Mẹ muốn con vãn hồi như nào? Là quỳ xuống nhận lỗi với cô ấy hay là dập đầu sám hối?”

“Con...”

Mẹ Thẩm nghẹn giọng, ngọn lửa hừng hực nghẹn ở trong cổ họng khiến bà hô hấp khó khăn.

Bà cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, năm ngón tay hung hăng nắm lấy mép bàn, thở hổn hển.

Người đàn ông vừa bị lửa giận che mắt lập tức tỉnh táo lại, hắn nhanh chóng đi đến trước mặt bà, nhẹ nhàng vỗ lưng, cúi đầu vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ thấy sao rồi? Muốn gọi bác sĩ Lâm đến không?”

Bà liên tục xua tay, đều đặn hít sâu mấy lần, cuối cùng nuốt xuống sự khó chịu phiền lòng kia, sau khi choáng vãng lắc lắc đầu, bà trực tiếp đánh ba phát không hề thương xót vào ngực hắn.

“Tiểu tử thúi, con thật sự muốn tức chết mẹ!”

Thẩm thiếu gia khẽ thở dài, yên tâm lại, “Mẹ…”

Mẹ Thẩm lười nghe hắn giải thích, trở tay lại đánh một cái khác, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, đau đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Bà mặt mày nghiêm túc ra tối hậu thư của mình, “Cuối tuần này nếu con không mang Y Hàm về nhà ăn cơm, thì về sau con cũng đừng về nữa, tới đây chỉ làm chướng mắt mẹ.”

Thẩm thiếu gia: “...”

Này vẫn là mẹ của hắn sao?

*Vãn hồi: làm cho mọi thứ trở lại bình thường như trước