Chương 22: Nhìn đủ chưa?

Phòng của Thẩm Dữ Dương ở cuối hành lang lầu hai, Hứa Y Hàm bưng đĩa trái cây chậm rãi đi trên sàn nhà gỗ.

Đến trước cửa phòng hắn, vừa định gõ cửa Hứa Y Hàm phát hiện cửa phòng không đóng chặt, để lộ một khe hở nhỏ.

Cô nghĩ vẫn nên lịch sự gõ cửa phòng.

“Tùng tùng.”

Bên trong im lặng, một tiếng động nhỏ cũng không có.

“Thẩm Dữ Dương, anh ở đâu?”

Khi gõ cửa lần nữa cô gọi cả tên, vẫn duy trì gia giáo tốt đẹp.

Qua ba lần gõ cửa, cô cao giọng nói: “Vậy em vào nhé.”

Vừa đẩy cửa vào, Hứa Y Hàm cảm nhận rõ ràng được tiếng tim đập nhanh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô vào phòng hắn.

Trước đây cô được mẹ Thẩm ủy thác, thường xuyên lên đây thúc giục hắn xuống ăn cơm, người đàn ông này vẫn luôn bày ra bộ mặt không kiên nhẫn, cửa phòng đóng chặt, như đang cất giấu bảo bối gì đó, dù thế nào cũng không để cô nhìn một chút.

Cô ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng.

Tôi mới không quan tâm đâu.

Cô nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng lại, đôi mắt trong veo nhanh chóng nhìn quanh phòng.

Cách bài trí trong phòng đều theo phong cách thường ngày của hắn, khoa trương bắt mắt, sắc thái phảng phất khiến bạn cảm thấy mình đang ở trong thế giới cổ tích, nhìn hoa cả mắt.

Không thấy hắn trong phòng, Hứa Y Hàm vốn định quay về, nhưng vừa xoay người liền nhìn thấy phòng tắm phía bên trái phòng, dưới cửa hắt ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hứa Y Hàm thử kêu một tiếng, “Thẩm Dữ Dương?”

Không khí lặng im, không ai đáp lại cô.

Cô dừng tại chỗ rồi nghiêm túc suy nghĩ lại.

Dù mẹ Thẩm không nói rõ, nhưng cơ bản cô cũng đoán được bát canh kia là canh bổ dưỡng thân thể.

Sâu kín nghĩ, chẳng lẽ là hiệu lực quá mạnh nên trực tiếp ngất rồi?

Một khi hình thành suy đoán, cô gái lương thiện lấp tức đặt đĩa trái cây xuống, đi đến trước phòng tắm, gấp gáp gõ cửa, “Anh có ở bên trong không?”

Vài giây sau, bên trong truyền đến tiếng vang nhỏ, rồi tiếng nước tí tách nhỏ bé, cô nghe thấy giọng nói kìm nén của hắn, như dã thú gầm nhẹ, “Đi ra ngoài.”

Hứa Y Hàm chớp hai mắt, dường như nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Thân thể so với đầu óc càng vội vàng hơn, tay nắm đập mạnh vào cửa phòng tắm, “Anh có khỏe không? Có cần em gọi bác sĩ không?”

Trong phòng tắm lại duy trì sự im lặng lần nữa.

Hứa Y Hàm thật sốt ruột, muốn ra ngoài tìm người hỗ trợ, nhưng cửa từ bên trong đột nhiên mở ra.

Cô bị dọa nhảy dựng, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua.

Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, ánh đèn đỉnh đầu chói mắt, bóng dáng người đàn ông thon dài như ẩn như hiện dưới làn sương bao quanh.

Cúc áo sơ mi cởi được một nửa, lộ ra mảng lớn da thịt trần trụi, hai điểm đỏ thẫm trước ngực ẩn hiện dưới lớp vải, màu sắc mê người.

Thắt lưng được cởi ra, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng đường nhân ngư, ống quần trượt xuống xương hông, lộ ra qυầи ɭóŧ màu đen.

Hứa Y Hàm cổ họng trượt lên xuống, không nhịn được nuốt nước bọt, đôi mắt ngượng ngùng theo cơ ngực hướng lên trên, lướt qua xương quai xanh gợi cảm, hầu kết gồ lên, cuối cùng dừng lại ở cằm nhọn.

Nhan sắc trước mặt, cô cảm thấy mình sắp không thở nổi, trái tim nhỏ bé đập loạn.

“Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói âm trầm phát ra, tim Hứa Y Hàm run lên, ngước mắt nhìn mặt hắn.

Mặt hắn đỏ như muốn rỉ ra máu, đặc biệt đôi mắt đen u ám kia, che kín tơ máu màu đỏ tươi, cả người như bị ném trong ngọn lửa cuồng nhiệt, lăn qua lộn lại.

Cô hoàn hồn, sợ hãi lui ra phía sau, “Em...”

“A.”

Theo đó là tiếng thét chói tai, cô bị người đàn ông thô bạo kéo vào phòng tắm, cửa bị đóng thật mạnh, thân người lửa nóng của hắn nhanh chóng tiến gần cô, gắt gao ép sát cô sau cánh cửa.

Thân thể hắn nóng kinh người, da thịt trắng như tuyết bị sóng nhiệt đốt cháy mãnh liệt, thậm chí không khí xung quanh cũng trở nên loãng hơn.

“Thẩm... Thẩm…” Hai chân cô nhũn ra, bị dọa run run.

Hắn áp trán vào cô, hô hấp trầm trọng, thở hồng hộc áp chế sự bồn chồn trong cơ thể, đôi mắt sâu thẳm áp xuống, tựa như muốn đem xương cốt của cô gặm nhắm không chút dư thừa.

Cả người cô cứng đờ, không dám ngọ nguậy, đôi mắt trong sáng tràn đầy vẻ sợ hãi.

“Hứa Y Hàm.”

Hắn cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát cánh môi mềm mại phấn hồng dụ người phạm tội.

Sau đó, hắn ngậm lấy vành tai non mềm, phát ra giọng nói khàn khàn cực độ.

“Đây là em tự tìm tới.”