Chương 23: Báo đáp

Nhiệt độ trong phòng rất cao, hơi nước liên tục bốc lên như sương mù, nhẹ nhàng đốt cháy đôi mắt đỏ tươi của hắn.

Ngực hắn nóng ran, da thịt như bị lửa đốt nóng bỏng, cô cảm giác đầu óc đã rối loạn đến mức không thể suy nghĩ vấn đề một cách bình thường.

“Em... em đi ra ngoài...” Cô hoảng sợ mở to mắt, yếu ớt mở miệng.

Hắn khẽ cong môi, nở nụ cười quỷ dị khiến cô khó hiểu, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng cô, mặt cô nóng lên, lông mi rung động, sợ tới mức không dám hô hấp.

“Nên bắt đầu từ đâu đây...”

Hắn cúi đầu chôn vào cổ cô, hôn lên cái cổ trắng nõn.

Hứa Y Hàm bị hôn cả người cứng đờ, nhẹ giọng hỏi: “Cái gì?”

Hắn cười nhẹ, âm cuối đột nhiên trầm xuống, khàn khàn, “Bắt đầu từ đây... từng chút một ăn sạch em...”

Cô trực tiếp bị dọa choáng váng, toàn thân máu chảy ngược, ngây người một lát, cằm bị cắn mạnh, cô nhíu mày, đau đến mức muốn kêu lên, lúc mở miệng ra, đầu lưỡi ướt mềm mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng cô.

Cô “nức nở” một tiếng, kháng cự muốn đẩy hắn ra.

Hô hấp hắn trầm xuống, kích động rõ ràng, hai tay nâng mặt cô lên khẩn trương áp vào, hôn cô như gặm cắn.

Đầu óc cô nổ tung, từng dây thần kinh cảm quan đều có thể cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi nóng bỏng đảo qua hàm trên, quấn lấy lưỡi cô liếʍ mυ"ŧ ở trong miệng.

Khác với hai lần say rượu mơ hồ kia, lúc này hai người hoàn toàn tỉnh táo, sự quấn quýt môi lưỡi vừa ấm áp vừa chân thực, dần dần rút cạn linh khí trong cơ thể cô gái nhỏ, tay nhỏ đang túm vạt áo của hắn cũng mất lực, thân mình mềm nhũn dán vào hắn.

Cô bị hôn đầu óc choáng váng, đến khi bị hắn bế lên rời khỏi phòng tắm, mạnh mẽ ném lên giường, còn chưa kịp kêu lên hắn đã nhanh chóng cởϊ áσ sơ mi nhăn nhúm, cúi người xuống đè lên người cô.

Hai chân nửa quỳ ở bên người cô, không để cô có cơ hội trốn thoát.

Hứa Y Hàm ngã vào trong chăn bông mềm mại, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt trong sáng tóc ngắn hỗn loạn, cúc áo khoác đều không cài, áo len mỏng màu trắng bên trong phác họa ra bộ ngực tròn trịa hoàn mỹ, theo hô hấp dồn dập mà phập phồng.

Cô co người lại bị đôi mắt thâm sâu nhuốm đầy du͙© vọиɠ gắt gao khóa trụ, cho đến lúc này cô mới thật sự ý thức được sự nguy hiểm.

Hắn rất nghiêm túc.

“Định trốn đi đâu?”

Khóe môi cười cười, ánh mắt nóng lên, cô càng lui về phía sau hán lại càng gần sát theo, chơi loại trò chơi mèo vờn chuột này không biết chán.

Đến khi đầu cô chạm vào đầu giường, phía sau không thể lui nữa.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh ánh nước, dường như bị dọa khóc.

“Anh không thể như vậy...”

“Chúng ta là vợ chồng....”

Hắn cười không có ý tốt, cúi đầu cắn tai cô, cố ý ái muội thổi khí, “Cái này gọi là... nghĩa vụ vợ chồng...”

Lời vừa dứt, hắn thô bạo cởϊ áσ khoác của cô ra, cô gái nhỏ yếu phản kháng vặn vẹo ở dưới thân hắn, làn da dưới áo len bóng loáng như ngọc.

Bộ dáng sợ hãi đáng thương kia cùng với hai mắt mông lung ướŧ áŧ đã thành công kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ đè nén bấy lâu trong lòng hắn.

Hắn thở hổn hển lật người cô lại, bàn tay to xâm nhập từ vạt áo bên dưới loạn xạ ở trên da thịt non mềm của cô.

Thật mềm.

Thẩm Dữ Dương thở dài một tiếng, có chút mất khống chế cúi đầu cắn sau cổ cô, không nặng không nhẹ mυ"ŧ vào.

Hứa Y Hàm bị đè người lại, vùi đầu vào trong gối, ủy khuất muốn khóc.

Bàn tay to vòng qua eo, trên da có cảm giác ngứa ngáy xa lạ, da thịt mềm mại sau cổ tiến vào môi răng hắn, truyền đến cảm giác hơi đau.

“Thẩm Dữ Dương... ưʍ...”

Âm thanh rêи ɾỉ quyến rũ như mèo, kiểu mị động lòng người hơn so với bất kỳ âm thanh trên giường nào của phụ nữ.

Hắn ngẩng đầu, nhìn cô gái dưới thân bị hắn khống chế, vạt áo bị xốc lên, lộ ra eo thon trắng nõn, thon gọn một tay có thể ôm hết, khiến hắn máu tươi sôi trào, chỉ muốn lưu lại dấu hôn ái muội trên đó.

Đầu óc còn đang suy nghĩ lung tung, môi đã không tự chủ dán lên, chiếc áo len mỏng bị hắn vén lên từng chút một, nụ hôn ướt nóng trượt lên sống lưng nhô lên của cô.

Người cô khẽ run, nín thở, cho đến khi hắn nhẹ nhàng cắn vào nút cài nội y.

“Tách”.

Khoảng khắc nút cài được cởi ra, sợi dây trong lòng cô cũng hoàn toàn bị chặt đứt.

Trong xương cốt cảm giác xấu hổ trào dâng điên cuồng, Hứa Y Hàm càng nghĩ càng thấy tủi thân, mũi đau xót, khẽ nức nở.

Hắn lật người cô lại, cô gái dưới thân quần áo lộn xộn, nước mắt trong suốt đọng lại trên khuôn mặt nhỏ, nhìn thôi cũng làm người khác đau lòng.

Hắn nâng tay lên nhẹ nhàng lau vệt nước nơi khóe mắt.

“Khóc cái gì?”

Hắn đã nhẫn nại đến hỏng mất, vẫn hết sức ôn nhu dỗ dành cô.

“Em thả lỏng chút, tôi sẽ từ từ dạy em được không?”

Đầu cô nóng lên, không tự chủ buột miệng thốt ra, “Anh... nhận nhầm người rồi sao?”

Thẩm Dữ Dương hô hấp trầm xuống, “Hứa Y Hàm.”

Cô hít hít cái mũi, nghẹn ngào khóc lóc, “Chúng ta sắp ly hôn, sao anh còn muốn bắt nạt em?”

Nếu hiện tại cô còn chút lý trí thì cô sẽ hiểu được lực uy hϊếp của từ mẫn cảm như vậy, nghiễm nhiên không thích hợp bộc phát vào lúc này.

Quả nhiên, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, ánh mắt âm trầm u ám gắt gao nhìn chằm chằm cô.

“Muốn ly hôn?”

Hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay to bóp eo cô như để xả giận, giọng nói tàn nhẫn, “Vợ của Thẩm Dữ Dương tôi, có ai dám lấy không?”

“Hứa Y Hàm, em nên hiểu rõ từ lúc lựa chọn kết hôn với tôi, thì em đã được định sẵn là ở bên cạnh tôi cả đời, không thể đi đâu cả.”

Cô gái đơn thuần bị hắn hung hăng nói làm sửng sốt, đôi mắt ướŧ áŧ mở lớn, thoảng qua một tia bị lừa gạt có chút đau lòng, “Anh rõ ràng đã đồng ý với em, anh...”

Hắn cụp mắt, chậm rãi hỏi: “Ý em nói là... ba tháng?”

Cô chớp mắt gật đầu như đảo tỏi.

Nửa người trên của hắn trần trụi, cơ bắp gồ lên nhẵn nhụi, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ tới cực điểm.

Đáy mắt hắn mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên, lòng bàn tay chạm vào làn da mát lạnh của cô, hài lòng cảm thụ cô gái run rẩy.

Lòng bàn tay vỗ về da thịt tuyết trắng mềm mại, đẩy ra áσ ɭóŧ vướng víu, vuốt nhẹ dọc theo mép thịt mềm mại, nói một câu không đầu không đuôi, “Vậy chúng ta bắt đầu ngay lúc này...”

“A!”

Cô gái nhỏ theo phản xạ muốn bảo vệ bộ ngực lõα ɭồ của mình, lại bị một tay hắn chế trụ hai cổ tay đặt lêи đỉиɦ, một tay kia chuẩn xác ôm lấy một bên mềm mại, lòng bàn tay thô bạo xoa bóp.

Xúc cảm non mềm như nước kí©h thí©ɧ hắn da đầu tê dại, trong cơ thể dâng trào cảm giác khó chịu hòa lẫn với dư âm của dược tính như muốn phá vỡ thần kinh căng chặt của hắn trong vài giây.

Hắn cúi đầu hôn đôi mắt ướŧ áŧ của cô, đi xuống cắn cắn môi khẽ mở, giọng nói mị hoặc.

“Hứa Y Hàm, em nên báo đáp tôi.”