Chương 21: Em uống giúp tôi

Nhà ăn.

Mặt bàn màu trắng ngà bóng loáng như gương, trên bàn bày các món ăn tinh xảo.

Một bàn, ba người.

Mẹ Thẩm mỉm cười, dùng ánh mắt hài hước đánh giá hai người ngồi ở đối diện kia.

Hắn bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, giơ tay cởi cúc cổ áo, ngọn lửa nóng rực ở cổ họng mới miễn cưỡng giảm đi phần nào.

Hai mắt cô gái sáng ngời, lực chú ý hoàn toàn đặt vào món cá lư hấp trên bàn cơm, hồn nhiên không chú ý đến thần sắc quái dị của hai người còn lại.

Hứa Y Hàm thích ăn cá, lần đầu tiên ngồi cùng bàn ăn cơm với cô mẹ Thẩm đã chú ý tới rồi, dì Hồ được nhận lệnh, mỗi lần dùng cơm đều sẽ làm cho cô một món cá thật ngon.

Hấp, kho tàu, chua ngọt, cô không bao giờ từ chối, món nào cũng yêu thích.

Mẹ Thẩm trêu ghẹo cô, nói rằng kiếp trước cô là một con mèo, cô bị nói xấu hổ nhưng khuôn mặt đỏ bừng cũng không thể cưỡng lại sức hút của món cá.

Trên bàn cơm đồ ăn bày kha khá, ánh mắt mẹ Thẩm nhàn nhạt lướt qua mặt bàn, hỏi: “Đồ ăn dọn xong chưa?”

“Tới rồi.”

Dì Hồ vội vàng lên tiếng, trên tay bưng bát gốm sứ không lớn không nhỏ đi tới, đi thẳng qua Hứa Y Hàm, nhẹ nhàng đặt trước mặt người đàn ông.

Nắp nhỏ mở ra, hơi nóng bốc lên, bên trong là nước canh màu nâu thẫm, mùi hương thơm nồng xông vào mũi.

Mẹ Thẩm hài lòng gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khó nhìn.

Lúc xoay người ánh mắt dì Hồ cùng mẹ Thẩm chạm nhau, ngầm truyền tải ám hiệu mà chỉ có hai người họ mới hiểu.

Thẩm Dữ Dương cúi đầu thoáng nhìn, dạ dày không ngừng cuồn cuộn, trong lời nói lộ ra sự ghét bỏ.

“Mẹ lại cho thứ kỳ quái gì vào rồi?”

“Mẹ thấy con rất tức giận, cho nên đặc biệt chuẩn bị canh sâm cho con tốt cho phổi, đun mấy tiếng, nhân lúc còn nóng thì uống đi.”

Thẩm thiếu gia không vui nhíu mày, theo bản năng cự tuyệt món canh có màu sắc kỳ lạ này.

Mẹ Thẩm ưu nhã tay chống cằm, ánh mắt sắc bén, ôn nhu hỏi, “Con trai, một chút mặt mũi con cũng không cho mẹ sao?”

Hắn híp mắt, càng nhìn càng thấy có gì không đúng, cảm thấy trong đó có chút gian xảo.

Hắn liếc nhìn vào đôi mắt cô, nhẹ nhàng cười, bỗng chốc cúi đầu ghé sát vào tai cô, môi mỏng như dán vào vành tai trắng nõn, cắn nuốt âm thanh ái muội.

“Hứa Y Hàm, em uống giúp tôi.”

Cô gái vừa rồi ở một bên xem náo nhiệt bị khiêu chọc hô hấp căng thẳng, luồng không khí ấm áp tràn vào lỗ tai, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Cô gái nhỏ cúi đầu trộm nhìn bát canh sâm kia, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, thứ này thật sự không thể kí©h thí©ɧ nổi khẩu vị của cô.

Cô theo bản năng nhìn về mẹ Thẩm ở bên kia, nhìn về phía bà muốn cầu xin sự giúp đỡ.

Mẹ Thẩm nhẹ nhàng lắc đầu, cho cô có đủ tự tin nói “không” với thế lực tà ác, máu trong người cô lập tức sôi trào, hai tay nắm chặt, dứt khoát đối diện đôi mắt đào hoa hút hồn kia.

“Em... em không muốn uống.”

Mắt hắn trầm xuống, mặt biến sắc, bày ra sắc mặt đe dọa “Bạn ăn phải gan hùm”.

Cô gái nhỏ không biết lấy mật gấu ở đâu ra, tránh người sang một bên, nhanh chóng rút khỏi vòng vây của hắn, cứng cổ nói: “Đây là dì đặc biệt hầm cho anh, nếu anh không uống, dì sẽ không vui.”

“A.”

Thẩm thiếu như bị chọc cười, nhìn chiếc cằm hơi nhếch lên của cô, lại nhìn về phía mẹ Thẩm đang mỉm cười đắc thắng, hắn cà lơ phất phơ chậm rãi gật đầu.

“Được… được...”

Trước khi bưng bát canh, con ngươi đen đầy sương của hắn đột nhiên quét qua, âm trầm đáng sợ.

Hắn hạ thấp giọng: “Em đừng hối hận.”

Cô trừng to mắt với vẻ mặt khó hiểu.

Cô hối hận cái gì?

Này liên quan gì đến cô?

Bữa tối diễn ra được một nửa, sắc mặt hắn khó coi tìm cớ rời khỏi bàn ăn cũng không quay đầu lại lập tức đi thẳng lên phòng ngủ.

Cô chớp chớp mắt, có chút tò mò nghiêng người nhìn về phía bát canh đã thấy đáy trên bàn cơm.

Cô nghi hoặc hỏi: “Mẹ, đây là canh gì ạ?”

Điều mà cô thật sự muốn hỏi là, loại canh thần tiên nào có thể khiến hắn uống xong cả người âm u, sắc mặt nhanh chóng đen xì.

Mẹ Thẩm gắp một miếng cá vào bát của cô, tươi cười ôn hòa, “Chút nữa con sẽ biết.”

Hứa Y Hàm cứng miệng, hơi bối rối.

Trong đầu hiện ra một ý nghĩ kỳ lạ, xong lại bị cô phủ quyết, cô suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu được, vì thế không làm khó mình nữa, cúi đầu nghiêm túc nếm thử hương vị thơm ngon của cá.

Ăn cơm xong.

Theo thường lệ Hứa Y Hàm sẽ ở phòng khách nói chuyện phiếm với mẹ Thẩm, đôi khi sẽ chơi cờ, tài nghệ chơi cờ của cô không giỏi nhưng học lại nhanh, chơi nhiều lần kỹ năng dần dần tiến bộ, còn được mẹ Thẩm đánh giá cao.

Nói chung, nếu ván cờ kết thúc sớm, mẹ Thẩm sẽ phái người đưa cô về nhà, nếu muộn hơn thì sẽ thu xếp phòng nghỉ cho cô ở lại một đêm, sáng hôm sau sẽ đưa cô về trường học.

Lâu lâu không chơi cờ, Hứa Y Hàm đầu óc mơ hồ, không tìm được trạng thái, nhiều lần đều bị mẹ Thẩm tài nghệ cao siêu bức phải rút lui, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt giơ tay đầu hàng.

Ván thứ hai kết thúc, đã 10 giờ tối.

Vào ngày thường mẹ Thẩm sẽ kêu tài xế đưa cô về nhà, nhưng hôm nay có chút kỳ lạ, tới giờ này rồi mà bà vẫn chưa mở miệng, làm cho Hứa Y Hàm cũng thấy xấu hổ khi nói ra trước.

Hai người lại nói chuyện một lúc, dì Hồ vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp bưng đĩa trái cây đi tới, mẹ Thẩm nhìn có chút chán ăn.

“Ăn không vô.”

Dì Hồ mặt lộ vẻ nôn nóng, khẽ chạm vào cánh tay cô, thấp giọng nói: “Quả anh đào Úc này là món thiếu gia yêu thích.”

Mẹ Thẩm đầu tiên là sửng sốt, sau lập tức phản ứng lại, nhẹ giọng nói với cô gái nhỏ bên cạnh: “Y Hàm, phiền con đem món này đưa đến phòng của Dữ Dương được không?”

Hứa Y Hàm liếc nhìn trên lầu, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy đang bận, liệu có quấy rầy anh ấy không?”

“Sẽ không sẽ không.” Mẹ Thẩm kiên định xua tay.

Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”

Cô nghĩ, đưa đĩa trái cây lên có thể thuận tiện hỏi hắn đêm nay có về nhà không, không thì cô sẽ về nhà trước.

Ngày mai còn có tiết thực hành, cô cần phải ngủ sớm và ngủ đủ giấc mới được.