Chương 20: Tôi không muốn ly hôn

“Xoảng.”

Đây là cái bát thứ hai Hứa Y Hàm làm vỡ hôm nay.

Cô từ trong trạng thái thất thần lấy lại một chút lý trí, cúi người nhặt những mảnh sứ nhỏ trên đất, dì giúp việc nhanh tay cúi người xử lý ngăn cô làm động tác nguy hiểm.

“Y Hàm, cẩn thận đứt tay, chỗ này để cho dì, cháu ra phòng khách nói chuyện với bà chủ đi.”

Hứa Y Hàm da mặt mỏng, mặt đỏ bừng nói xin lỗi, dì cười tủm tỉm xua tay, trong miệng không quên trêu chọc cô gái nhỏ, “Hôm nay sao mất hồn mất vía thế? Có phải nhớ thiếu gia không?”

Vừa dứt câu, cô gái mặt đỏ như cà chua ôm mặt chạy trốn, phía sau vang lên một tràng tiếng cười như chuông bạc.

Công việc của Thẩm Dữ Dương bình thường rất nhiều, trừ khi mẹ Thẩm nổi giận uy hϊếp, còn không phần lớn thời gian đều là Hứa Y Hàm một mình tới nơi này ăn cơm với mẹ Thẩm.

Cô tính tình dịu dàng, lại không nóng nảy như mấy tiểu thư nhà giàu nên dễ dàng thân thiết với người trong nhà.

Hứa Y Hàm tuy sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng cô lại không tồn tại trong mắt họ, mọi sự quan tâm của họ đều dành cho người anh trai không biết cố gắng kia, trước nay không ai quan tâm cô thật sự muốn gì.

Nhưng ở bên này, cô đều cảm nhận rõ ràng được sự yêu thương xa vời mong đợi đó.

Cho nên, cô thích nơi này.

Trong phòng khách mẹ Thẩm ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, quần áo trắng nhã nhặn, tóc búi gọn gàng, ngũ quan nhu hòa tinh xảo, cho dù đã đến tuổi này, vẫn có thể nhìn ra là một mỹ nhân.

Miệng ngâm nga ca khúc Giang Nam, chăm chú xem bộ phim nhạt nhẽo trên TV.

“Mẹ, ban đêm lạnh, mẹ phải chú ý giữ ấm.”

Mẹ Thẩm ngước mắt nhìn cô gái nhỏ cúi mặt, lông mi dày, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng đang tập trung chỉnh lại góc chăn cho bà.

Sửa xong, Hứa Y Hàm cười cong mắt nói, “Dì làm món pudding dâu tây rất ngon, mẹ muốn ăn thử không?”

“Đó là dì Hồ đặc biệt làm cho con, mẹ không ăn được mấy thứ đồ ngọt dầu mỡ.”

Bà vỗ nhẹ chỗ bên cạnh ôn nhu nói: “Y Hàm, nói chuyện với mẹ.”

“Vâng.”

Giọng nói lanh lảnh rõ ràng, âm cuối còn mang theo sự non nớt của cô bé.

Mẹ Thẩm nắm bàn tay nhỏ mềm mại, một tay vuốt ve mái tóc bên thái dương, nụ cười dần sâu, từ đáy lòng bà rất thích cô gái nhỏ này.

Một năm trước nếu không phải cô kịp thời phát hiện mình bệnh tim tái phát, nói không chừng bà đã sớm không còn, sao có thể may mắn vớt được cái mạng từ tay tử thần, cho nên ơn cứu mạng này cũng khiến bà yêu thương cô đến chết.

Hơn nữa, Hứa Y Hàm khác với những tiểu thư khuê các ngoài kia, cô đơn thuần ngoan ngoãn, đối xử chân thành với mọi người, tôn trọng người lớn tuổi, nhìn ra được gia giáo của cô rất tốt.

Chính vì thế mà mẹ Thẩm ngay từ cái nhìn đầu tiên bà đã nhận định cô là con dâu, thậm chí còn dùng cái chết để thực hiện âm mưu đưa Thẩm Dữ Dương vào khuôn khổ.

Nhưng tiểu tử thúi kia mặt ngoài thì thuận theo bà nhưng trong lòng lại không quan tâm nhiều đến Hứa Y Hàm, tùy ý tìm cái cớ vớ vẩn để ở riêng không nói, lại còn tạo những scandal ái muội trên các tạp chí truyền thông, khiến bà nhiều lần suýt chút nữa lên cơn đau tim.

Hiện tại nghĩ kĩ, đều tự trách bản thân ích kỷ đã làm cho cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện này phải chịu ủy khuất.

“Tiểu tử kia đối xử tốt với con không?”

Hứa Y Hàm máy móc gật đầu, “Rất tốt ạ.”

“Đứa nhỏ này con điểm nào cũng tốt, chính vì tính tình mềm yếu nên dễ bị người khác bắt nạt.”

Đáy mắt bà hiện qua một chút áy náy, thanh âm nghẹn ở cổ họng, tạm dừng vài giây, chuyện chủ đề, “Một năm này thật thiệt thòi cho con, Y Hàm.”

Hứa Y Hàm nghiêng đầu khó hiểu, chớp chớp đôi mắt to, “Mẹ, con không thấy tủi thân...”

Mẹ Thẩm than nhẹ một tiếng, mày đẹp nhíu lại, đuôi mắt tạo nên hoa văn tinh tế, “Sau nó có bắt nạt con thì hãy nói với mẹ, mẹ sẽ làm chủ cho con, tuyệt đối không để tiểu tử thúi kia được vui vẻ.”

A... bắt nạt sao?

Đơn giản hai chữ lại có thể dễ dàng nổ tung những suy nghĩ ẩn giấu dưới đáy lòng Hứa Y Hàm, trong trí nhớ đầu lưỡi hắn đỏ tươi còn có đôi mắt đào hoa mê người, khàn khàn dụ dỗ, “Ăn như này.”

Hứa Y Hàm cắn môi, nghĩ thầm, này chắc... không tính là bắt nạt chứ?

Nhiệt độ trên má bắt đầu tăng lên, cô cảm thấy không khí xung quanh cũng dần nóng lên, miệng ấp a ấp úng, “Cảm ơn...mẹ...”

Mẹ Thẩm vẻ mặt nghi hoặc nhìn bộ dáng ngượng ngùng bối rối của cô, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có.” Cô lắc đầu.

Mẹ Thẩm không nói, nhìn chằm chằm cái đầu càng ngày càng cúi thấp, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng.

Đang định hỏi lại, vốn đang ngồi thẳng tắp cô nhảy dựng lên, lẩm bẩm: “Mẹ, con... con xuống phòng bếp xem...”

“Có dì Hồ là được rồi... con không cần phải...”

Nói giữa chừng, cô đã nhanh chóng chạy đi, ôm đầu lao vào trong phòng bếp, nhưng chạy nửa đường lại không cẩn thận đυ.ng vào một người, cái trán đập mạnh vào ngực người nọ, người bị tập kích cắn răng “rít” một tiếng, xoa ngực lui ra phía sau một bước.

“Em định mưu sát chồng em sao?”

Hứa Y Hàm sững sờ ở tại chỗ, chậm rãi ngẩng đầu, giây tiếp theo, con ngươi đen nhánh mở to, vẻ mặt kinh ngạc, “Anh anh...”

“Cái gì vậy?”

Người đàn ông dường như bất mãn với bộ dáng quỷ dị của cô, bàn tay to lười nhác kéo cà vạt, lại thuận thế dừng ở trên đầu cô, khom lưng nhìn thẳng mắt cô, giọng điệu không kiên nhẫn, “Nhìn cho rõ đi, đừng suốt ngày lúc kinh lúc sợ, nói em là trẻ con, em còn không tin.”

Anh mới là trẻ con!

Hứa Y Hàm thầm cãi lại trong lòng.

Cô cố gắng gỡ bỏ bàn tay to kia ra, khi bình tĩnh lại không khỏi suy nghĩ lung tung, ánh mắt dừng lại ở chiếc cúc áo sơ mi thứ hai tối màu của hắn.

“Sao anh lại tới đây?”

Cô nhỏ giọng hỏi hắn, “Không phải hôm nay anh không có thời gian sao?”

Thẩm Dữ Dương lãnh đạm cúi xuống nhìn cô, “Đây là nhà của tôi, tôi tới cần phải có sự đồng ý của em sao?”

Hứa Y Hàm nghẹn lại, nửa ngày mới nhẹ nhàng “a” một tiếng, cô nhạy bén nhận thấy được sự lạnh nhạt xa cách trong giọng điệu của hắn, khi cúi đầu xuống đáy lòng không khỏi cảm thấy mất mát.

Hắn lúc nào cũng như vậy lúc lạnh lúc nóng, tâm tình tốt thì liền tươi cười tán tỉnh cô, nói mấy lời ái muội khiến người ta đỏ mặt, nhưng nếu lời nói không đúng ý thì mặt hắn lập tức đen lại, lời nói lạnh nhạt xa cách.

Mọi hành động của hắn đều ảnh hưởng đến cô, có thể thao túng cảm xúc và suy nghĩ của cô.

Nói thật ra, Hứa Y Hàm cũng không thích bản thân mình như vậy.

Ít nhất trong nhận thức của cô, tình yêu chân chính sẽ không giống như tình yêu của họ hiện tại.

“Mẹ đang ở phòng khách, anh ra với mẹ đi.”

Nói xong cô cúi đầu lướt qua người hắn.

Người đàn ông hình như mới từ quán bar về, tới gần một chút là có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt dễ ngửi trên người hắn, từng chút xông vào khoang mũi, cô như cũng bị say theo, bước chân có chút không vững.

Mới vừa đi vào phòng bếp, dì Hồ đang bận việc đột nhiên ngoái đầu ra bên ngoài, “Thiếu gia về rồi sao?”

Hứa Y Hàm ánh mắt đờ đẫn gật đầu.

Ánh mắt dì Hồ sáng lên, khuôn mặt tròn xoe cười như một đóa hoa, trong miệng lẩm bẩm: “Về thật đúng lúc, không uổng công chuẩn bị đồ.”

Cô tò mò, “Sao ạ?”

Dì Hồ liên tục xua tay, “Không có gì, không có gì.”

Trong phòng khách.

Mẹ Thẩm hai tay đan vào nhau đặt ở trên đùi, mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi xiêu vẹo trên ghế sô pha đối diện.

Hắn miễn cưỡng chống nửa người trên, hai ngón tay xoa thái dương, ngước đôi mắt sâu thẳm trêu đùa, “Mẹ, mẹ lại nhìn con như vậy, con sợ sẽ bị tan chảy bởi cái nhìn của mẹ.”

“Hừ.”

Mẹ Thẩm tỏ vẻ không có tâm trạng nói giỡn với hắn, “Con, tên gia hỏa này một bụng ý nghĩ xấu, mẹ không có bản lĩnh lớn vậy.”

“Con sẽ coi như đây là một lời khen...”

Hắn khẽ nhếch môi, thân mình chợt ngả ra sau, toàn thân xụi lơ dựa trên lưng ghế sô pha, sô pha bằng da tản ra một chút hơi lạnh, nhanh chóng hòa tan sự bất an trong lòng hắn.

“Con đừng lắm lời với mẹ.”

Mẹ Thẩm mặt lạnh, giọng điệu nghiêm túc, “Mẹ hỏi con, những nữ minh tinh rối loạn xảy ra gần đây là như thế nào?”

Thẩm Dữ Dương vô tội giơ hai tay, “Một ngón tay con cũng chưa chạm qua.”

“Chạm vào hay không trong lòng con hiểu rõ, đừng quên hiện tại con là người có gia đình, phải có trách nhiệm với Y Hàm.”

“Trách nhiệm?”

Thẩm Dữ Dương hơi ngửa đầu, tầm mắt tán loạn nhìn thẳng trên trần nhà trang trí lộng lẫy, cười khẽ. “Con dâu bảo bối của mẹ muốn ly hôn với con, nói về trách nhiệm, cô ấy không có trách nhiệm với con sao?”

“Ly hôn?”

Mẹ Thẩm kinh ngạc, qua vài giây thất thần, bà đột nhiên đứng dậy đi về phía hắn, hô hấp dồn dập, giơ tay đánh mắng hắn.

“Con còn mặt mũi nói, con làm những điều tồi tệ kia, nếu là mẹ, mẹ cũng sẽ ly hôn với con.”

Thẩm Dữ Dương không trốn tránh, bị đánh vài cái, dở khóc dở cười, “Mẹ rốt cuộc là phe nào?”

“Vô nghĩa, mẹ có thể giúp con sao?”

Bà giận sôi máu tới, xuống tay mạnh khiến hắn hét lên “Aaa”.

“Nhớ trước đây khi kết hôn với ba con, yêu thương nâng niu mẹ trong lòng bàn tay, đâu giống như con bây giờ không biết quý trọng, cô gái tốt như vậy theo con thật là lãng phí.”

Hắn bị đánh ôn nhu trấn an, “Mẹ, có chuyện gì từ từ nói, đừng tức giận rồi hại bản thân..”

“Con còn biết sức khỏe mẹ không tốt sao, nếu không có Y Hàm thì hiện tai đứng trước mặt con là ma chứ không phải người, tiểu tử thúi không có lương tâm, hôm nay không đánh tỉnh con thì mẹ thật có lỗi với gia huấn* của Thẩm gia.”

“Ba, ba, ba...”

Mẹ Thẩm tàn nhẫn không chút nương tay, Thẩm Dữ Dương đáng thương mày cũng không dám nhăn, giống như toàn thân được mát xa.

Trốn đi thì sợ bà vồ hụt bị thương.

Không né đi, từ nhỏ hắn đã có bàn tay thô to, biết rõ bị nó chi phối sợ hãi.

Mẹ Thẩm mặt mày phấn khích càng đánh càng hăng, lúc này Hứa Y Hàm tới bảo họ vào ăn cơm bị dọa sợ không nhẹ.

Cô rõ ràng chưa từng thấy qua tình thế như vậy, hoặc là thực sự chưa từng nhìn kỹ bộ dáng xì hơi của hắn, nên cô đứng một lúc mới run rẩy mở miệng.

“Mẹ...dì nói đến giờ ăn cơm rồi.”

Cô đột nhiên lên tiếng khiến mẹ Thẩm dừng lại, thu bàn tay sưng đỏ về, làm bộ sửa sang lại những nếp nhăn nhỏ trên quần áo.

Bà nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng cao quý, nhưng sắc mặt vẫn có chút mất tự nhiên, “Được...”

Hứa Y Hàm gật đầu, đôi mắt sáng liếc nhìn người đàn ông tóc tai hỗn độn, áo sơ mi nhăn nhúm.

Lòng tự trọng quanh năm cao ngất của Thẩm Dữ Dương bùng nổ tại chỗ, dường như hắn thấy được hình tượng anh tuấn cao quý dần biến mất trong mắt cô, thay thế chính là bộ dạng bị mẹ mình đánh đập tơi bời.

Hắn thầm nghĩ, không chừng cô đang chê cười hắn.

Nói về Hứa Y Hàm cũng thực sự không phải là người thêm dầu vào lửa, cô trộm nhìn hai lần, đều bắt gặp ánh mắt lạnh băng nên nhanh chóng rút về, xoay người, chắp tay sau lưng, bước nhẹ nhàng đi về phía trước.

Mẹ kiếp.

Này không phải cười nhạo trắng trợn sao?

Hắn vừa định nổi giận, lại bị mẹ Thẩm chưa nguôi giận lạnh mặt liếc nhẹ, “Con thử bắt nạt Y Hàm xem?”

Thẩm Dữ Dương: “...”

Đây là mẹ ruột hắn sao?

Không phải là sát thủ Hứa Y Hàm thuê chứ?

“Cô gái tốt như vậy con không biết quý trọng, chờ con cô độc tự sống quãng đời còn lại đi!”

Mẹ Thẩm buông lời cay nghiệt, hắn lười đáp lại, xoay người đi về phía trước hai bước, ai ngờ phía sau cô mơ hồ vang lên giọng nói khó chịu của đàn ông, nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng lọt vào tai.

Cô cẩn thận lắng nghe, khóe môi không tự chủ nhếch lên, nhưng khi xoay người lại khôi phục bộ mặt nghiêm túc kia.

“Cái gì?”

Lời này dường như rất khó nói ra, Thẩm Dữ Dương né tránh ánh mắt soi xét của cô, không được tự nhiên vò vò tóc, ho nhẹ vài tiếng hắng giọng.

Hầu kết trượt lên xuống, thấp giọng nói: “Tôi không muốn ly hôn”.

*Gia huấn: là những lời dạy bảo con cháu trong nhà về luân lý, lẽ sống