Chương 16: Em nhớ được bao nhiêu?

“Đinh.”

Cửa thang máy mở ra, một thân ảnh nhỏ gầy bước ra, mặc áo khoác cao bồi đơn giản, giày thể thao, mũ lưỡi trai, bộ dáng như học sinh.

Dưới vành mũ là một đôi mắt đen láy trong veo, như những viên đá quý màu đen lấp lánh dưới bầu trời đầy sao.

Mới vừa bước ra khỏi thang máy, liền đυ.ng phải Lương Trạch đã đợi ngoài văn phòng từ lâu, Hứa Y Hàm dừng bước, lễ phép chào hỏi, “Anh Lương.”

Lương Trạch gật đầu, đôi mắt sâu thẳm sau mắt kính phản chiếu tia ánh sáng nhàn nhạt.

Cô định đẩy cửa đi vào, Lương Trạch đã chặn cô lại, kéo sang một bên nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua cô lại trêu chọc hắn?”

Hứa Y Hàm “A” một tiếng, sau đó phủ nhận, “Không có.”

Nhưng ngay sau đó những hình ảnh ái muội hỗn loạn hiện ra trước mắt cô, mất tự nhiên mà né đi tầm mắt hắn.

Nghĩ thầm, những cái đó... chắc không tính là trêu chọc đi?

“Vậy lạ quá…”

Trong cuộc họp quản lý sáng nay, Thẩm Dữ Dương trương một bộ mặt đen hóa thân thành một con rồng phun lửa, tức giận mắng mỏ, dễ dàng làm xáo trộn bầu không khí của cuộc họp.

Lương Trạch lớn mật suy đoán, với dáng vẻ này của hắn, nếu không phải là túng dục quá độ thì là dục cầu bất mãn.

Nhưng rõ ràng thì vế sau có vẻ đúng hơn.

Lương Trạch sờ sờ cằm, nhẹ giọng dặn dò cô, “Cô cẩn thận một chút, hôm nay tâm trạng hắn rất xấu.”

Cô gái thuận theo đáp ứng, đẩy cửa ra bước nhỏ đi vào.

Ánh sáng vàng chói mắt ngoài cửa sổ chiếu xuống mặt đất, sưởi ấm căn phòng, nhưng Hứa Y Hàm lại cảm thấy căn phòng lạnh lẽo, gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi qua khiến cô vô thức kéo áo khoác lại.

Cô ngước mắt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc xem tài liệu.

Hắn hôm nay mặc áo sơ mi màu đỏ, rõ ràng là màu sắc ấm áp tươi sáng, nhưng lại bị khuôn mặt u ám tựa như Diêm Vương toát ra hơi thở âm trầm quỷ dị.

Trong lòng cô run lên, không nhịn được mà lui về sau, lưng nhỏ yếu đυ.ng phải cánh cửa, đau đớn nhỏ giọng nức nở.

Nghe thấy tiếng động, “Hắc Diêm Vương” lạnh lùng nhìn qua, sau đó, đầu ngón tay lướt ở trên môi mỏng vài cái, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Đáy lòng Hứa Y Hàm ớn lạnh, trái tim điên cuồng nhảy lên.

Cô cuống quít rũ mắt, cố gắng chào hỏi.

“Chào... chào anh.”

Một giây, hai giây, đáp lại cô là sự im lặng.

Thấy không ai chú ý tới cô, Hứa Y Hàm xấu hổ cười, không có can đảm đối mặt với cái nhìn chết chóc của hắn, xám xịt chạy tới bàn làm việc của mình, lấy giấy bút ra buồn tẻ bắt đầu một phần phiên dịch mới.

Trong văn phòng thật yên tĩnh, trừ bỏ tiếng lật mở tài liệu nhỏ bé ra, bốn phía yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở nặng nề của hai người.

“Bang.”

Một đống tài liệu bị hắn ném mạnh lên bàn.

Hứa Y Hàm giật mình ngẩng đầu, thấy sắc mặt Thẩm Dữ Dương không kiên nhẫn ấn bàn phím, “Gọi giám đốc bộ phận kế hoạch tới đây cho tôi.”

Hai phút sau.

Một người đàn ông trung niên nhanh chóng “lăn” vào, run rẩy đứng ở trước mặt Thẩm Dữ Dương.

“Đây là kế hoạch mà các người vắt óc suy nghĩ sao?”

Ánh mắt hắn sắc bén lại hung ác, giọng nói trầm xuống, giữa những dòng chữ thấm sự kìm chế lửa giận.

Giám đốc bộ phận kế hoạch bị dọa cúi đầu khom lưng, “Thực xin lỗi, Thẩm tổng, chúng tôi lập tức làm lại.”

Duỗi tay muốn lấy tài liệu ở trên bàn, nhưng ngón tay run rẩy mới vừa chạm vào trang giấy, lại bị Thẩm Dữ Dương đè xuống, mặt bàn gỗ phát ra âm thanh điếc tai.

“Lần thứ mấy?”

“Anh nói xem tôi cho bao nhiêu cơ hội rồi? Cuối cùng lại đưa cái này tới cho tôi xem, anh thật sự cho rằng Thẩm thị đang làm từ thiện sao?”

Người nọ sợ tới mức quỳ xuống, “Thẩm tổng...”

Thẩm Dữ Dương đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, “Ở đây tôi không nuôi người rảnh rỗi, anh, mang theo nhóm người của anh cút khỏi đây cho tôi, lập tức, lập tức.”

“Tôi...”

Người đàn ông nhếch miệng cười, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo.

“Anh còn nói thêm câu vô nghĩa nào nữa, về sau cũng đừng mong lăn lộn ở thành phố A, tôi muốn xem có công ty nào dám nhận anh vào làm việc.”

Sắc mặt giám đốc trắng bệch, không dám nhiều lời nữa, khom lưng một cái, xoay người lau mồ hôi trên trán, cô đơn rời khỏi.

Từ lúc người nọ tiến vào đến khi ra ngoài chỉ ngắn ngủn vài phút.

Nhưng nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, ngọn lửa nóng bỏng bao trùm không khí, ngọn lửa kiêu ngạo, bành trướng, đáng sợ, đang cháy hừng hực.

Hứa Y Hàm cúi đầu cũng bị dọa, tay cầm bút run rẩy.

Nói thực ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng phát hỏa của Thẩm Dữ Dương ở ngay gần.

Lý trí nói cho cô biết lúc này nên ngoan ngoãn đừng lên tiếng, miễn cho kẻ bạo chúa này lại nổi giận hại dân.

Người đàn ông vẫn chưa hết tức giận, lạnh lùng nhìn cô, “Hứa Y Hàm.”

Cô sợ tới mức nhảy dựng lên, “Sao.”

Thẩm Dữ Dương đi đến sô pha, nặng nề dựa người vào sô pha mềm mại, hai chân dài tách ra, cơ bắp săn chắc hơi nổi lên dưới chiếc quần tây.

“Lại đây.” Hắn vẫy tay cô.

Người nào đó đứng im không dám động, hỏi hắn: “Anh có việc gì?”

Thẩm thiếu xoa nhẹ huyệt thái dương, chậm rãi quay đầu nhìn cô, “Không hiểu tôi nói gì à?”

Cô căng thẳng đáp lại, “Nói ở đây cũng vậy.”

Hắn nhìn cô, đôi mắt đào hoa sâu thẳm híp lại, trầm mặc một lát, hắn bỗng đứng dậy đi nhanh về phía cô.

Chuông báo động vang lên trong đầu cô, đáy lòng cất lên giọng nói, “Chạy.”

Nhưng bàn tay vừa chạm vào chốt cửa, liền bị người đàn ông phía sau hai ba bước đuổi theo, hắn mạnh mẽ nắm cổ tay cô vây lại ở phía sau, cô gái nhỏ bị ép ưỡn ngực, đáy mắt hoảng sợ nhìn không sót gì.

“Chạy cái gì?” Hắn nhướng mày không vui.

Má cô hơi đỏ lên, trước ngực phập phồng, miệng nhỏ thở dốc.

“Nói.”

Cô vùng vẫy tránh khỏi tay bị giam, nhẹ nhàng nói: “Anh làm em đau.”

Hắn nghe vậy buông lỏng chút, nhưng không hoàn toàn buông ra, cổ tay mảnh khảnh bị hắn nắm trong lòng bàn tay, khó khăn nắm lấy.

“Tôi chỉ muốn em thắt cà vạt cho tôi, em làm gì mà chạy nhanh hơn cả thỏ.”

Thẩm thiếu nhướng mày, “Sao nào, tôi có thể ăn em sao?”

Hứa Y Hàm nhìn hắn, thành thật trả lời, “Em cho rằng anh muốn đánh em.”

Khóe môi hắn giật giật, trên mặt đầy vạch đen không nói nên lời.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo kia một lúc, giây tiếp theo, hắn khó chịu nhấc cái mũ chướng mắt kia ra, ném lên không trung tạo ra một đường parabol đẹp mắt.

Cô gái mở to mắt kêu lên, “Mũ của em...”

Thẩm Dữ Dương giơ tay vén mái tóc hỗn độn trên trán của cô, thấp giọng nói, “Về sau khi tới đây, đừng mang mấy thứ này.”

“Vì sao?”

“Em mặc như vậy đứng bên cạnh tôi khiến người khác thấy còn tưởng tôi nhận nuôi một đứa nhỏ ấu trĩ.”

Lời này lọt vào tai cô, nghe có chút chói tai khó chịu.

Cô phản bác lại hắn, “Em không ấu trĩ, em cũng không phải đứa trẻ.”

Thẩm Dữ Dương cười nhạt, lúc này cảm xúc hòa hoãn không ít, cũng không tranh cãi với cô xoay người nói.

“Lại đây, thắt cà vạt cho tôi.”

Việc thắt cà vạt này chính là phải thực hành nhiều mới quen.

Nhưng cho dù cô có trí nhớ tốt, có thể nhớ các bước hoàn thành, nhưng lý thuyết và thực hành vẫn có điểm khác nhau.

Mười phút sau, cô khó khăn kiễng chân, ngón tay thon dài ở trước ngực hắn quấn tới quấn lui, thử mấy lần không được.

Thẩm Dữ Dương cụp mắt nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của cô, ánh mắt nhìn nghiêm túc, kỳ quái, chút tức giận còn sót lại trong lòng biến mất không còn, hắn cười xấu xa, khàn khàn lên tiếng.

“Đã dạy rồi mà không làm được, Hứa Y Hàm, thành tích cao của em không phải là cái danh thôi chứ?”

Cô vốn đang buồn bực, tức giận chặn lời hắn, “Em học chuyên ngành sinh học, trường học không dạy những cái này, nếu anh cảm thấy phiền phức có thể đi tìm người chuyên nghiệp tới làm, sao cứ phải làm khó em.”

“Miệng lưỡi sắc bén.”

Thẩm thiếu nhẹ giọng, “Đay là thái độ của người mắc nợ nên có sao?”

Nhắc tới cái này, vừa còn ý chí chiến đấu Hứa Y Hàm lập tức cảm thấy chán nản.

Cô bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, hiện tại không muốn so đo với hắn, chờ qua ba tháng hoàn toàn tự do rồi, đến lúc đó cô lập tức trốn ra nước ngoài du học mấy năm, nhất định sẽ đem tên “yêu nghiệt” này quên luôn.

Trong lúc ngây người, hắn bỗng chốc cúi đầu, dường như muốn chạm vào chóp mũi nhỏ, cô theo bản năng lùi lại, lại bị bàn tay hắn khống chế sau lưng không cho cô trốn.

Cô trừng mắt, suy nghĩ rối loạn.

Gương mặt tuấn tú trước mắt này, đường nét ngũ quan hoàn mỹ đến mức khiến người ta ghen tị, chỉ cần liếc mắt một cái đều có thể làm tim nhảy kịch liệt, huống chi khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ trên da mặt hắn.

Hắn hạ giọng, “Em ở cạnh tôi, càng ngày càng trở nên càn rỡ....”

“Em...”

“Hứa Y Hàm.”

Cô chớp mắt, “Hả?” Mặt hắn sát gần hơn chút, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, giọng nói hơi khàn, “Tôi hỏi em, chuyẹn tối hôm qua em nhớ được bao nhiêu?”

Người nào đó liền đỏ mặt, ngay cả cổ trắng nõn cũng không tránh khỏi.

Hô hấp rối loạn, hơi thở phân tán.

Giọng cô run run, “Không... không nhớ rõ...”

“Thật không?”

Hắn thấp giọng cười, “Nhìn bộ dáng không giống đã quên...”

Cổ họng Hứa Y Hàm trượt xuống, khó khăn nuốt nước bọt.

Khoảng cách thật gần, mùi nước hoa trên người hắn nhàn nhạt không nồng, xâm nhập vào hơi thở, thấm vào da đầu, trở thành chất xúc giác nhiệt độ mãnh liệt nhất.

Toàn thân như bị trói vào lửa nướng, cảm giác này còn tra tấn hơn cả tử hình tàn khốc.

Cô cụp mắt xuống, lại nhìn thấy khóe môi hơi sưng đỏ của hắn.

Lời kinh ngạc chợt thoát ra, “Môi của anh...”

“Em nói cái này?”

Đầu lưỡi đỏ tươi ướŧ áŧ lướt qua vết thương nhỏ kia, mắt tối lại, cười xấu xa.

“Bị một con mèo nhỏ say rượu không nghe lời cắn.”

Người nào đó ngây người nhìn hắn.

Hắn nói...

Không phải là “gan heo” mà cô cho vào miệng cắn cắn vài cái rồi lại chán ghét phun ra chứ...