Chương 15: Tôi mặc cái gì đẹp?

Thẩm Dữ Dương đã gặp qua đủ loại bộ dáng uống say của phụ nữ, nhưng chưa từng thấy Hứa Y Hàm như vậy.

Không khóc không náo loạn, đôi mắt to híp lại một cái, nhìn chằm chằm hắn cười ngây ngốc, miệng nhỏ lại không ngừng lẩm bẩm.

Từ lúc ôm cô xuống xe đến khi lên lầu mở cửa, cô gái lẩm bẩm gì hắn cũng đều không nghe rõ, nhưng khi nằm xuống ghế sô pha cô nói nhỏ một câu lọt vào tai hắn một cách rõ ràng.

“Anh mặc.. ưʍ... áo màu này... xấu quá...”

Thẩm Dữ Dương chống tay đến gần người cô, cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, cảm thấy dở khóc dở cười.

Đây là lần đầu tiên bị người khác có ý kiến về thẩm mỹ của hắn, nhưng lại không thể tiến lên cào xé mặt cô mà chỉ coi đó là mê sảng khi say rượu.

Hắn cười cười, hỏi cô: “Tôi mặc cái gì đẹp?”

Cô vẫn đang khoác áo vest của hắn, có lẽ là rượu làm khô nóng khó nhịn, tay nhỏ dùng sức kéo vạt áo trên vai, khó khăn cởi được một nửa thì bị hắn ngăn lại.

“Đừng cởi.” Cổ họng hắn trượt lên xuống, giọng nói có chút u ám.

Cô gái nhỏ nghiêng người, trước ngực mềm mại dùng sức đè ép tạo ra khe rãnh sâu, bộ ngực trắng nõn, Thẩm Dữ Dương nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, hạ bụng căng chặt, lửa trong l*иg ngực càng ngày càng bùng cháy.

Hắn hoảng hốt đứng dậy, xoay người tại chỗ mấy vòng, chờ cho du͙© vọиɠ đã vơi đi chút mới dám quay đầu nhìn cô.

Vốn định cúi người nâng cô dậy, nhưng vừa cúi xuống liền bị cô kéo cổ áo, thân thể cao lớn đột nhiên bị kéo xuống, hai tay nhanh chóng chống ở hai bên sườn vai cô, dùng hết sức mới không đè xuống cô.

Sau khi say rượu, đôi mắt của cô gái nhỏ dường như tỏa sáng rực rỡ, cô chậm rãi chớp mắt, lông mi dài đậm đổ bóng lên mi mắt.

Thật ngoan.

Ngoan ngoãn đáng yêu như vậy làm người khác muốn nắm trong lòng bàn tay.

Thẩm Dữ Dương nhất thời nhìn ngây người, lửa nóng trong tim điên cuồng kích động, hắn không nhịn được đưa tay chạm vào khuôn mặt mềm mại kia.

Hai má rất nóng, đầu ngón tay hắn lại lạnh, giây phút chạm vào kia, cô gái không kìm được rụt rụt cổ, nhẹ giọng nói “Lạnh.”

Người đàn ông không dám động nữa, lúc ảm đạm thu hồi tay lại có chút bất đắc dĩ.

Cô mở miệng, giọng nói nhẹ như lông chim xuyên qua tai hắn, nhanh chóng tiến vào đáy lòng.

“Mặc áo sơ mi đen... ưʍ.. nhìn anh đẹp.”

Giọng nói rơi xuống cô liền ngượng ngùng quay mặt đi, khóe miệng hơi mím lại rồi nhếch lên, như là đang cười trộm.

Ánh mắt tối tăm của Thẩm Dữ Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, tầm mắt di chuyển xuống, chuẩn xác dừng ở trên đôi môi đỏ, hắn hít sâu một hơi, ma xui quỷ khiến cúi đầu hôn lên.

Một nụ hôn thoáng qua lại khiến Thẩm thiếu gia vô cùng thỏa mãn.

Cô gái nhỏ kinh ngạc quay đầu, miệng nhỏ thở ra một hơi, mùi rượu nhàn nhạt tỏa trong không khí, cổ trắng nõn ửng hồng.

Ngọt ngào mềm mại, giọng điệu làm nũng, “Ưʍ... anh lại hôn em..”

Ánh mắt hắn càng tối lại, chợt thở hổn hển, lưu loát đứng dậy, ôm lấy eo nhỏ bế lên trong tiếng kêu kinh hãi của cô.

Bước chân hắn dồn dập, một chân đá văng cửa phòng ngủ, thân ảnh gầy yếu được hắn nhẹ nhàng đặt lên giường, trong phòng rất tối, hắn không nhìn rõ mặt cô, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Chậm rãi, mỏng manh, những lại rõ ràng vang bên tai hắn, khiến hắn khó kìm lòng nổi, trong cơ thể dần dần bốc cháy lên du͙© vọиɠ nguyên thủy.

Vài giây sau, suy nghĩ hỗn loạn đã đanh tan lý trí còn sót lại, trong bóng đêm, hắn hô hấp nặng nề nóng bỏng.

Muốn một ngụm ăn cô.

Rất muốn rất muốn.