Chương 17: Ăn miếng trả miếng

Có nhiều kiểu người say rượu, chỉ có một loại người, đã say tay chân bủn rủn, đầu óc choáng váng, nhưng sau khi tỉnh lại có thể nhớ lại mọi chuyện xảy ra sau khi say.

Sáng sớm Hứa Y Hàm đã đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn trong thời gian dài.

Quên hết mọi chuyện không tốt sao?

Nghĩ đến những hành động lớn mật ái muội của mình ở trên xe, Hứa Y Hàm xấu hổ muốn tìm cái lỗ nhỏ để chui vào.

Say rượu khiến cho người ta to gan hơn.

Sự thật của lời này có chút đáng sợ.

“Xin, xin lỗi.”

Gương mặt phiếm hồng, cụp mắt xuống nói xin lỗi.

Thẩm thiếu mỉm cười cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt né tránh của cô, âm cuối hơi cao lên.

“Sao lại xin lỗi tôi?”

Hơi thở ấm áp phả trên cái miệng nhỏ hồng, giống như được tiêm một liều thuốc mê dược tính mạnh, Hứa Y Hàm chỉ cảm thấy môi tê dại, ngứa ngáy cọ xát.

“Em uống rượu... không phải... cố ý...”

Vừa nói cô vừa lùi ra sau, âm lượng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cô dựa lưng vào cửa, cơ hồ bị hắn bao vây trong lòng.

Mùi hương trên người hắn cực kỳ dễ ngửi, trước đây Hứa Y Hàm cực kỳ ghét đàn ông xịt nước hoa, nhưng hương thơm nhàn nhạt kia có thể phát huy hoàn mỹ khí chất độc nhất vô nhị trên người hắn, ngay cả không khí cũng mang theo mùi hương dụ hoặc nhàn nhạt.

Cô gái nhỏ không ngừng cố gắng nín thở nhắc nhở chính mình không thể bị mê hoặc bởi yêu khí này.

Nhưng, nhưng cô thật sự không ngăn được.

Cô cuống quít nghiêng mặt sang một bên, lòng bàn tay mềm mại chống ở ngực hắn, nhẹ đẩy, “Anh đừng dựa gần như vậy...”

Thẩm thiếu càng muốn gần hơn, môi cơ hồ dán vào vành tai đỏ bừng, nhẹ nhàng thổi khí, “Vậy em đừng trưng cái bộ mặt muốn người khác xoa như thế.”

Cô cắn môi dưới, “Em nào có.”

“Đừng cắn môi.”

Giọng nam nào đó trầm xuống một chút.

Hứa Y Hàm sửng sốt hai giây, sau đó nghiến răng nghiến lợi, cánh môi phấn hồng dính chút nước, trơn bóng mê người.

Mắt hắn nóng lên, máu nóng trong cơ thể điên cuồng nhảy động, đầu cũng không tự chủ áp xuống, nhưng vừa ngước mắt liền bị ánh mắt thuần khiết không tì vết của cô nhìn chằm chằm đến hoảng sợ.

Hắn không khỏi thở dài, tìm một cô vợ còn nhỏ tuổi chính là loại thể nghiệm như này sao?

Cảm giác tội lỗi cứ quanh quẩn ở trong tim là tội hành hạ những cô gái chưa thành niên.

Thẩm Dữ Dương tuy không tính là người tốt, nhưng cơ bản vẫn còn lương tâm.

Vì thế, hắn sẽ dành thời gian để nói đạo lý rõ ràng với cô.

Ví dụ như lý do tại sao mình lại hôn cô cùng với cô phải chấp nhận vô điều kiện nụ hôn của hắn.

“Hứa Y Hàm.”

Hơi thở yếu ớt, “Hả.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, tối hôm qua là em chủ động hôn tôi.”

Khuôn mặt đỏ bừng của cô gái như muốn nở thành những bông hoa xinh đẹp.

Thẩm thiếu nhìn chằm chằm mặt cô, nghiêm túc lên án, “Ở trên giường cũng cắn môi tôi không chịu buông, tôi thật tò mò, ăn ngon như vậy sao?”

Cả người cô cứng đờ, lý trí cũng dần bị rút cạn.

Dường như cô đã quên tối hôm qua miếng “gan heo” tẻ nhạt kia là tự động tiến vào miệng cô.

Cô tự biết mình sai, “Thật xin lỗi, tôi...”

Thẩm thiếu cong môi cười, “Em thấy tôi là người rộng rãi như vậy sao?”

Hứa Y Hàm nghĩ thành thật trả lời, “Không phải.”

Người nào đó bị giọng điệu thẳng thừng của cô làm cho nghẹn ngào, cắn chặt răng, “Tôi bị người khác bắt nạt nếu không trả thù lại, buổi tối sẽ ngủ không ngon.”

Cô bị dọa mặt trắng bệch.

Thẩm thiếu thong thả mở miệng dụ dỗ, “Nhưng nếu em nguyện ý dùng hành động thực tế xin lỗi tôi, không chừng tôi có thể tha lỗi cho em.”

Hứa Y Hàm ngơ ngác hỏi, “Anh muốn em làm cái gì?”

Hắn áp mặt xuống chút nữa, môi nóng bỏng lướt qua chóp mũi cô, hai tay cô nắm chặt, hai chân mềm nhũn khó đứng vững.

“Ngoan ngoãn, để tôi...”

Âm cuối kéo dài du dương, khơi dậy sự tò mò của mọi người.

Hắn cười cười xấu xa, “Ăn miếng trả miếng.”

Ăn miếng trả miếng?

Theo nghĩa đen, Hứa Y Hàm hiểu là hắn cũng muốn cắn cô, nhưng cắn như thế nào?

Nếu là cắn môi, kia chẳng phải là...hôn môi sao?

Cô ngây người nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ngày càng áp thấp xuống, nhịp tim đập trong l*иg ngực chấn động đến mức sắp bùng phát, tần suất nhanh đến kinh người.

Thẩm Dữ Dương vẫn đang tự hào về sức lừa gạt ngày càng lớn của mình, yêu thích ngậm lấy đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ kia, nhưng chớp mắt liền bị cô tàn nhẫn chà đạp, hắn đau đớn phát ra tiếng rên trầm thấp.

Cô nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay hắn, nhanh chóng chạy vào phòng, lúc đóng cửa lại cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đen thui của hắn.

Cửa đóng lại, tiếng ổ khóa nhanh chóng vang lên.

Vịt đến miệng rồi còn bay đi.

Trương cái vẻ mặt không được thỏa mãn ham muốn, Thẩm thiếu phun ra câu thô tục.

Mẹ nó.