Chương 14: Muốn nếm thử không?

Người đàn ông xua tay cười xấu xa, “Không thể trách tôi, cô ấy uống hai ngụm liền say, tôi còn chưa kịp...”

Lời nói được một nửa thì bị Thẩm Dữ Dương giáng một cú nặng nề vào mặt, bị đánh lùi về hai bước, quay đầu lại, một bên mặt nhanh chóng sưng lên.

Miệng hắn phun máu, nhướng mi cười, “Không phải chứ Thẩm thiếu gia, tôi mới đi hai năm, khẩu vị của anh trở nên thanh đạm vậy sao, ngay cả đứa nhỏ chưa phát triển cũng không tha?”

Hắn dùng tay lau vết máu khóe môi, thở dài: “Chậc chậc, xem ra tôi đã bỏ lỡ không ít trò hay...”

“Tôi chỉ hỏi một lần.” Hắn lạnh giọng hỏi, “Anh rốt cuộc làm gì cô ấy?”

“Làm cái gì?” Hắn đưa hai tay về phía sau, lười nhác đặt lên thành ghế, ngửa đầu nhìn Thẩm Dữ Dương, “Chạm vào hai lần có tính không?”

Hắn buông cô ra, như bị ma nhập, đôi mắt đỏ au túm lấy cổ áo hắn ta, đè xuống mặt đất mà đánh, người bên ngoài nghe thấy tiếng động liền vây quanh nhìn.

Người đàn ông không phản kháng, tùy ý để hắn phát tiết.

Tiếng hét của con gái hỗn loạn, ai cũng không dám tiến lên ngăn cản, cuối cùng vẫn là Lương Trạch mạnh dạn tiến lên kìm lại đôi tay không thể kiểm soát của hắn.

Hắn gầm lên như sư tử, “Cút.”

Lương Trạch bình tĩnh khuyên hắn, “Nếu anh đánh tiếp, chờ phóng viên tới, anh muốn cùng cô ấy lên đầu bảng tin tức sao?”

Thẩm Dữ Dương ngẩn người, tay dừng lại, tức giận cảnh cáo người bên dưới, “Đừng có lượn lờ trước mắt tôi, nếu không tôi mà nhìn thấy là tôi sẽ đánh.”

Người đàn ông mặt mũi bầm dập, vẫn mang theo ý cười, nói câu, “Tôi sẽ chơi đến cùng.”

Thẩm Dữ Dương thấp giọng chửi, “Mẹ nó, đồ điên.”

Hắn đứng dậy cởϊ áσ che mặt Hứa Y Hàm, bế cô đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, đám phóng viên liền xông tới vây chặt lấy hắn, hắn ít khi tức giận, đám phóng viên bị tiếng hét của hắn làm choáng váng thức thời nhường đường cho hắn.

Cô gái nhỏ lên xe đã say khướt, thân mình vặn vẹo không thành thật, Thẩm Dữ Dương tức giận giúp cô thắt dây an toàn.

“Đừng nhúc nhích.”

Say rượu khiến đầu óc cô chậm lại, chờ xe chạy đi một lúc lâu, cô mới ủy khuất sụt sịt, “Sao anh mắng em?”

Thẩm Dữ Dương không nghe rõ, “Cái gì?”

Cô gái không trả lời.

Hắn đợi nửa ngày cũng không thấy cô trả lời, một chân phanh gấp trực tiếp dừng xe ở ven đường, lại nghiêng đầu nhìn cô, thấy đôi mắt ướŧ áŧ, hàng mi cong dài dính lấy sương mù.

Hắn lúc này thật buồn bực, lửa giận trong lòng không biết nên phát tiết vào chỗ nào.

Cô lại chậm rãi ngồi dậy, một tay kéo cà vạt của Thẩm Dữ Dương kéo khuôn mặt tuấn tú về phía mình.

Khuôn mặt người đàn ông trước mắt không ngừng chồng chéo, giãn ra rồi lại chồng lên nhau, cô lắc đầu nhưng vẫn không nhìn rõ, cũng không biết là đang mơ hay thực, cả người bồng bềnh.

Đầu lưỡi không ngừng thắt lại, “Anh thật đẹp... đẹp như vậy… thật tuyệt phải không?”

Lời này Thẩm Dữ Dương nghe thấy rõ ràng, miệng nhếch lên nụ cười.

Rượu vào lời ra, cũng không phải hoàn toàn vô lý.

“Tôi rất đẹp phải không?” Thẩm Dữ Dương dụ dỗ hỏi.

Cô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

“Chỗ nào đẹp?”

Cô ợ hơi, mùi rượu xông lên, đầu óc lại nổ tung, lúc này toàn thế giới đều bao phủ bởi một tầng ánh sáng u ám.

Tay nhỏ chỉ loạn trên mặt hắn, “Đôi mắt... ưʍ... mũi... còn có... ưʍ... ưʍ...”

Ngón tay đυ.ng tới môi hắn, cô như bị điện giật rụt tay lại, ngượng ngùng mở miệng, “Nơi này... nơi này cũng đẹp.”

Cổ họng Thẩm Dữ Dương trượt lên xuống, dường như không chịu nổi không khí ái muội, tiếng nói trầm thấp hỏi: “Muốn nếm thử không?”

Đôi mắt to của cô bối rối, khiêm tốn hỏi, “Làm thế nào... ưʍ... nếm thử?”

Miệng hắn thốt ra mấy chữ mang theo hơi thở nóng bỏng dụ dỗ, “Đầu tiên ngậm lấy, sau dùng đầu lưỡi liếʍ.”

Trước kia Thẩm Dữ Dương nào dám nói như vậy, còn chưa mở miệng cô gái nhỏ đã bị dọa chạy, nhưng ai biết rằng say rượu cô lại to gan như vậy, hắn cảm thấy nếu nhịn nữa khả năng sẽ bị nổ tung.

Tuy rằng trong đầu Hứa Y Hàm rất loạn, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ lời hắn nói, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn tiến sát gần lại, Thẩm Dữ Dương hô hấp trở nên khó khăn, trái tim trong l*иg ngực nhảy loạn xạ, khẩn trương nắm chặt tay nổi lên gân xanh.

Hắn thầm mắng, thật mất mặt.

Nhưng ngay lúc đó, trong đầu hắn bị vô số ngọn lửa đốt cháy, vẻ mặt hoảng hốt vài giây.

Cô gái nhỏ dùng cái miệng nhỏ mềm mại áp lên cánh môi hắn, liếʍ mυ"ŧ vài cái, có lẽ cảm thấy hương vị không tồi, ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi liếʍ láp qua lại.

Vài giây sau, cô chậm rãi buông ra, ngẩng đầu nhỏ hỏi hắn, “Như vậy đúng không?”

Ánh mắt Thẩm Dữ Dương tối lại, du͙© vọиɠ tràn ngập mỗi một tấc da thịt trên thân thể, hắn khó nhịn nín thở hai giây.

“Anh... ưm ưʍ...”

Cơ thể người đàn ông mạnh mẽ áp lại gần, hai tay nâng gương mặt đỏ bừng của cô lên, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ đang lải nhải kia.

Miệng cô nồng mùi rượu, thơm ngọt ngon miệng làm người mê say, hắn lại cam tâm tình nguyện sa vào trong đó.

Khi đầu lưỡi linh hoạt thuận lợi xâm nhập, Thẩm Dữ Dương thỏa mãn thở dài một tiếng.

Suy nghĩ cả đêm.

Cuối cùng cũng hôn rồi.