Chương 13: Anh rót

Một giờ trước bữa tiệc, cửa văn phòng mở ra, Lương Trạch đi trước tiến vào, rồi lịch sự nhường cho những người phía sau.

Sinh ra trong một gia đình giàu có, Hứa Y Hàm hẳn là từ nhỏ đã tham gia nhiều yến tiệc, không nói là quen thuộc, nhưng ít nhất cũng có thể vui vẻ ứng phó.

Nhưng trên thực tế cô lại không thích những dịp như vậy, lần trước cứu mẹ Thẩm trong tiệc sinh nhật cũng là do ba mẹ Hứa ép buộc đến, vì anh trai rảnh rỗi của cô ra nước ngoài.

Số lần ít ỏi tham gia yến hội thì cô cũng chỉ ngồi ở một góc ăn điểm tâm ngọt nhìn đám người trò chuyện vui vẻ, miệng nhỏ ăn vài miếng bánh ngọt liền vội vã trở về khi gần hết thời gian.

Cô thậm chí ít khi mặc váy, với cô mà nói, chỉ có quần mới đem lại cảm giác an toàn, hạ thân trống rỗng sẽ khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Nhưng hôm nay dù cô cự tuyệt thế nào, thợ may nhất định sống chết không buông tha, nói rằng chân cô vừa thẳng vừa trắng, rất hợp mặc váy, cô không lay chuyển được, nghẹn miệng không dám kháng nghị.

Trước bàn làm việc, Thẩm Dữ Dương tùy ý ngẩng đầu thoáng nhìn, sau lại không chút suy nghĩ nhìn thẳng cô.

Cô mặc một chiếc váy trắng cúp ngực, váy dài qua đùi, lộ ra chân dài trắng nõn mảnh khảnh, đầu vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo, lại hướng lên trên, khuôn mặt nhỏ trang điểm nhưng có chút đỏ, mắt to lấp lánh như búp bê Barbie, đôi môi hồng mềm mại được tô son dưỡng bóng khiến người nhìn càng thêm thèm nhỏ dãi.

Bụng dưới hắn căng thẳng, đã từng nếm qua cái miệng nhỏ kia, non mềm khiến hắn không muốn buông ra.

Tầm mắt chuyển qua trước ngực cô, hắn đột nhiên ném tài liệu lên người Lương Trạch, “Loại váy này cũng có thể mặc sao?”

Cứ như vậy lộ ra chút thịt? Sợ người khác không biết cô là bánh bao nhỏ.

A?

Thẩm thiếu gia nhìn lên chăm chú, khe ngực sâu dụ hoặc người muốn âu yếm.

Hắn lại ném tài liệu qua, lần này có chút tức giận, “Sao lại cho cô ấy mặc như vậy?”

Lương Trạch điềm tĩnh ngước mắt, mẹ nó anh là máy đọc lại sao?

Hứa Y Hàm thấy hắn phản ứng như vậy, trong lòng càng không được tự tin, nhu nhược hỏi câu: “Khó coi vậy sao?”

Kết quả Thẩm thiếu gia sửng sốt, giả vờ ho một tiếng, “Đẹp.”

Lương Trạch trực tiếp ném một cái nhìn khinh bỉ cùng miệt thị cho hắn.

Còn có thể làm một chút?

Hứa Y Hàm nhất quyết không muốn xuất hiện cùng hắn, lúc trước bọn họ kết hôn, cô chỉ đưa ra hai yêu cầu, một là không được chạm vào cô, hai là ngoại trừ gia đình hai bên thì không được để người ngoài biết.

Khi đó cô cũng không thích hắn, một lòng nghĩ sau này làm thế nào để thoát ra thuận lợi, chỉ cần cuộc hôn nhân của họ được giấu kín, thì việc ly hôn cũng dễ dàng hơn.

Thẩm Dữ Dương vừa dỗ vừa uy hϊếp cô một lúc, nhưng cô nhất định không chịu đi cùng, hết cách hắn chỉ có thể đi một mình lên sân khấu, nhưng yêu cầu cô không được cách xa hắn quá mười bước.

Loại bữa tiệc tối này có sự tham gia của giới thương nghiệp thượng lưu, Thẩm Dữ Dương vừa xuất hiện, lập tức trở thành đối tượng của các doanh nhân, từng người từng người tới chào hỏi, mới đầu hắn còn có thể nhìn thấy thân hình nhỏ xinh của Hứa Y Hàm, sau đấy càng nhiều người hơn, cô liền bị bao phủ không thấy bóng dáng.

Vốn định đi tìm cô nhưng lại bị mấy vị trưởng bối bao quanh, hắn không thể trốn tránh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng uống rượu tán gẫu với bọn họ, chỉ là ánh mắt vẫn luôn đảo qua lại ở trong hội trường.

Hứa Y Hàm cố ý né tránh, bên trong hội trường ngột ngạt khó chịu, cô bưng bánh kem đi đến ban công, gió đêm tịch mịch, nhưng cơ thể lại không cảm thấy lạnh mà còn thoải mái thả lỏng.

“Một mình?” Phía sau truyền đến giọng nói của đàn ông.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy, gương mặt đẹp nhưng lại có vết sẹo mờ mờ nơi khóe mắt.

Hắn thấy cô không nói gì, nhìn từ trên xuống dưới, mỉm cười đưa ly rượu cho cô, nói: “Nước trái cây, uống một chút không?”

Cô lễ phép tiếp nhận, nói cảm ơn.

Hắn nâng ly về phía cô, Hứa Y Hàm cân nhắc chút, hơi hoài nghi ngửi ngửi thành ly, không có mùi rượu, chỉ có mùi chua nhàn nhạt.

Hắn vẫn duy trì tư thế ly rượu, khiến cho cô cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, do dự một lát, vẫn là nâng ly, miệng nhỏ nhấp nhấp.

Chất lỏng màu hồng trượt vào cổ họng, chua chua ngọt ngọt, không có vị cay, cô nghĩ chắc không phải rượu.

Vì thế cô buông cảnh giác rồi uống thêm hai hớp nữa.

Sau đó, trước mắt liền bắt đầu nhòe đi không rõ...

Thẩm Dữ Dương tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của cô ở ban công, đến gần chút lại phát hiện có một người đàn ông.

“Hứa Y Hàm.” Hắn gọi tên cô, ẩn giấu chút tức giận.

Hai thân ảnh đồng thời quay lại, cánh tay người đàn ông còn thân mật ôm bờ vai mảnh khảnh của cô.

Người đàn ông tươi cười với hắn, còn mang theo sự khıêυ khí©h, bàn tay dừng ở vai cô còn cố ý chạm vào làn da mỏng manh.

Thời khắc đó, Thẩm Dữ Dương thậm chí muốn gϊếŧ người.

Không khí yên tĩnh một lát.

Hứa Y Hàm phá vỡ sự yên tĩnh, cô giơ lên tay hướng về phía Thẩm Dữ Dương, “Anh đến rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cổ cũng không tránh khỏi, đồng tử giãn ra, nhìn hắn cười ngây ngốc.

Hắn bước hai bước đi tới, nắm lấy tay cô gái nhỏ, dùng sức kéo cô vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt điềm tĩnh, âm thanh phát ra từ trong cổ họng như vớt ra từ đáy băng.

“Anh rót?”