Chương 12: Đây là việc thư ký nên làm

Cô muốn lui người, lại bị hắn càng dùng sức giữ lại, hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào nhau, tách ra rồi lại càng gần hơn.

Mặt hắn chậm rãi tới gần, một giây trước khi áp vào đôi môi mềm mại kia thì cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, tiếng vang lớn làm Hứa Y Hàm giật mình, theo phản xạ vùi đầu nhỏ vào cổ hắn, mùi nước hoa nhàn nhạt dễ ngửi từ chóp mũi thấm dần vào não.

Trong lúc nhất thời suy nghĩ rối loạn lên.

Thẩm thiếu gia bị quấy rầy chuyện tốt không vui nhíu mày, ôm chặt cục bông mềm mại trong lòng, ánh mắt lạnh lùng quét qua.

Một người phụ nữ bước vào, dung mạo xinh đẹp cùng thân hình quyến rũ, cho dù mặc sườn xám thanh lịch cũng ngăn không được ánh sáng tỏa ra từ trong xương cốt của cô ta.

Khuôn mặt trang điểm tinh xảo vốn đang cười, nhưng vừa nhìn thấy một màn này trước bàn làm việc, mặt bỗng trầm xuống, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Nhưng cô ta cũng là một diễn viên kỹ năng diễn xuất siêu phàm, chỉ vài giây liền điều chỉnh lại trạng thái và ổn định bước về phía hắn.

Cô ta gọi hắn, “Dữ Dương.”

Hứa Y Hàm nghe thấy giọng nói khá quen tai, tò mò ngẩng đầu nhìn, đôi mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ không khép lại được.

Nam Duẫn, 26 tuổi đã giành được 5 vòng nguyệt quế của nữ diễn viên trong và ngoài nước, là một siêu sao thực sự.

Hứa Y Hàm không thường xuyên xem tin tức giải trí, cô biết cách đây không lâu người phụ nữ này cùng với Thẩm Dữ Dương đã lên đầu tin tức, trước nay đều lạnh lùng cao ngạo khác thường kéo tay Thẩm Dữ Dương tham gia một buổi tiệc từ thiện, tươi cười uống rượu một cách thoải mái.

Tất cả mọi người đều đoán rằng không lâu sau cô ta sẽ được như ý nguyện gả vào nhà giàu, nhưng ai biết rằng vài ngày sau Thẩm Dữ Dương lại vướng vào vụ việc với một người phụ nữ khác, những người trước đó từng chúc phúc cô liền thay đổi mặt, bày tỏ thái độ châm chọc mỉa mai, giận mắng cô ta tự mình đa tình.

Nữ diễn viên thì sao, muốn tóm lấy Thẩm thiếu gia, cũng chỉ là mơ mộng thôi.

Ánh mắt cô ta chậm rãi chuyển qua Hứa Y Hàm, một khuôn mặt đơn thuần non nớt, hiền lành ngoan ngoãn, bất kể là dáng người hay khí chất đều không thể so được với cô ta, nhưng Thẩm Dữ Dương lại như tìm được bảo vật ôm cô vào trong lòng, cô ta khó hiểu, căm hận, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt càng thêm sâu.

Hứa Y Hàm bị nhìn chằm chằm đến có chút khó chịu, muốn rời khỏi người Thẩm Dữ Dương nhưng hắn không cho phép, còn khàn giọng thổi khí ở bên tai cô.

“Chạy cái gì?”

“Ngoan ngoãn ngồi yên đừng nhúc nhích.”

Chờ cô gái nhỏ ngồi yên, hắn mới chậm rãi nhìn về phía Nam Duẫn.

“Sao cô lại tới đây?”

Giọng điệu lạnh lùng như muốn tiễn đưa người đi xa ngàn dặm, tim Nam Duẫn nhói lên, nhưng vẫn dịu dàng cười.

“Muốn gặp anh không được sao?”

Mang theo sự làm nũng, “Mỗi lần em gọi điện cho anh anh đều không nghe, dù anh bận thế nào thì cũng không thể không để ý em a.”

“Không hài lòng với số tiền tôi đưa sao?” Thẩm Dữ Dương không có hứng thú phối hợp tình nồng ý mật với cô ta, vẻ mặt xa cách, giọng nói càng trầm, “Tôi sẽ kêu trợ lý của tôi liên hệ với quản lý của cô.”

Hô hấp Nam Duẫn cứng lại, sắc mặt trắng xanh, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Đêm nay có bữa tiệc tối, nếu anh chưa tìm được bạn gái đi cùng, em có thể...”

“Không cần.” Hắn cúi đầu nhìn cô gái ở trong lòng, ánh mắt dịu xuống, “Tôi có rồi.”

Bạn gái phù hợp nhất.

Thấy cô ta còn đứng đó, hắn không kiên nhẫn ấn bàn phím, “Lương Trạch, tiễn khách.”

Sau lại thêm câu, “Về sau không phải người nào cũng đưa vào đây.”

Ngũ quan kiều diễn của Nam Duẫn chợt vặn vẹo, nhưng trên mặt vẫn duy trì khí chất tao nhã, “Em đi đây trước đây, gặp lại sau.”

Khi xoay người lại cô ta còn hung ác liếc xéo Hứa Y Hàm một cái, cô gái nhỏ không nhìn thấy, những vẫn bị cái nhìn lạnh thấu xương làm giật mình.

Người vừa đi, không hiểu sao trong lòng cô hoảng hốt, chất lỏng chua xót từ đáy lòng chậm rãi chảy ra, khuếch tán vào trong xương cốt, nhất thời mất lý trí liền há miệng cắn bả vai hắn.

Hàm răng sắc bén lại cố ý tàn nhẫn, Thẩm Dữ Dương đau đến thở dốc, nhỏ giọng: “Đừng loạn.”

Chờ khi cô trút giận xong, mới ngẩng đầu lên thở dốc, hai người vừa ở chung, hắn liền trở nên ấu trĩ, nghiến răng nghiến lợi xoa vai.

“Hứa Y Hàm, em dám cắn tôi.”

Cô không trả lời, vặn vẹo người muốn đứng dậy, lại nghe thấy tiếng “hự” của người đàn ông, có gì đó vừa cứng vừa nóng áp vào mông cô, cô liền cứng đờ không dám lộn xộn.

Cô 20 tuổi, dù ngốc đến đâu cũng biết đó là cái gì.

“Biết sợ rồi sao?”

Cô tiếp tục giữ im lặng.

“Tôi rộng lượng không so đo với em.” Hắn hít sâu một hơi, áp chế du͙© vọиɠ lửa nóng, “Nhưng cũng không thể bị em cắn một ngụm.”

“Cho nên, đêm nay em phải tham gia buổi tiệc cùng tôi.”

“Không muốn.” Cô nâng giọng từ chối.

Hắn bình tĩnh áp lời nói của cô, “Đây là việc thư ký nên làm.”

“Anh... anh có nhiều phụ nữ vậy mà.” Cô quay đầu đi, khó khăn nuốt xuống hơi thở rối loạn, “Sao lại chưa tìm được bạn gái đi cùng?”

Thẩm thiếu gia không nhận ra được sự chua xót trong lời nói của cô, còn bỏ thêm câu, “Những người đó lại phải mất tiền thuê.”

Giây tiếp theo.

“A.” Một tiếng kêu thê thảm vang lên.

Giày da sáng bóng bị giày thể thao của cô gái nhỏ dẫm một cái, lưu lại dấu chân rõ ràng, hắn đau đớn buông cô ra, cô như một con mèo nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay hắn.

Thở phì phò chạy tới cửa, định chạy trốn, Thẩm Dữ Dương chịu đựng đau rống lên với cô.

“Em dám ra khỏi cửa, tôi lập tức gọi điện cho mẹ em.”

Hứa Y Hàm quả thực dừng lại, bả vai khẽ run lên, như là phải chịu đựng tới cực hạn.

Lại là lời này, mỗi lần đều dùng những lời này để uy hϊếp cô.

Người đàn ông này ác độc cực kỳ, vừa kéo lấy bím tóc là có thể tra tấn cô mạnh mẽ.

Cô nghĩ, nhất định đầu óc mình có vấn đề, hoặc là mắt mù tai điếc, bằng không tại sao lại có thể thích một người đàn ông như vậy.