Chương 11: Đôi mắt nhìn hướng nào?

Lương Trạch cảm thấy tinh thần Thẩm Dữ Dương không bình thường, đây là câu khẳng định.

Rõ ràng nhìn qua tài liệu là có thể hiểu, nhưng lại muốn cô gái nhỏ dịch tay, còn thỉnh thoảng chỉ một vài lỗi sai, cũng do cô gái đơn thuần, lần nào cũng đều cung kính nói xin lỗi, tỏ vẻ lần sau nhất định chú ý.

Hắn làm không biết mệt, đang tìm cô để phiên dịch những từ bệnh hoạn kia, thấy cô quẫn bách cúi đầu, khóe miệng dần dần nở nụ cười ma quỷ, sau lưng dường như có ác ma hung tàn ẩn nấp, hai mắt sáng quắc, chiếu vào người chảy máu.

Chỉ trong vài ngày, toàn bộ nhân viên Thẩm thị đều biết trong văn phòng Thẩm tổng đang ẩn giấu một cô gái như học sinh cấp 3, ngay cả các lãnh đạo cấp cao ở trong cuộc họp báo cáo công việc cũng không nhịn được mà nhìn cô, nhưng Thẩm Dữ Dương cực kỳ khó chịu.

“Đôi mắt nhìn hướng nào?”

“Công việc quá nhàn đúng không? Cần tôi sắp xếp thêm việc cho các người không?”

Người đàn ông đầu trọc bị dọa không nhẹ, mắt lập tức nhìn thẳng, đến khóe mắt cũng không dám liếc về phía kia.

Qua lại vài lần, công ty liền xuất hiện nhiều tin đồn, đủ loại suy đoán lung tung, thế nên Hứa Y Hàm chỉ cần xuất hiện ở đại sảnh Thẩm thị lập tức trở thành tiêu điểm chú ý, cô không được tự nhiên rụt rụt cổ, đội mũ lưỡi trai cúi đầu nhanh chóng đi qua.

Khi Lương Trạch đưa tài liệu, Thẩm Dữ Dương đang chỉ một chỗ trách mắng cô.

“Hứa Y Hàm, chứng chỉ tiếng Anh cấp 8 là mua sao?”

“Lỗi sai nhỏ như vậy cũng có thể phạm phải? Cô cũng khiến tôi được mở rộng tầm mắt a.”

“Anh...”

Những ngón tay thon dài trắng nõn đan chặt vào nhau, cảm giác đau đớn dần dần tiến vào đáy lòng.

Lúc hai người thì không sao, nhưng hiện tại có những người khác ở đây, một chút thể diện hắn cũng không cho cô, càng nói càng hăng, Hứa Y Hàm cảm thấy ủy khuất, cái mũi co rụt lại, hốc mắt đỏ hoe, chứa đầy nước mắt trong veo.

Lương Trạch thầm than, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm Dữ Dương, nhắc nhở hắn kiềm chế chút.

Nếu thật sự chọc giận cô gái nhỏ, đến lúc đó có hối hận cái rắm.

Thẩm Dữ Dương nhướng mày không cho là đúng, nhanh chóng ký tên lên trên văn kiện, lập tức ra lệnh đuổi khách, “Cậu có thể đi ra ngoài.”

Lương Trạch ngước mắt, đôi mắt sau chiếc kính cực kỳ chán ghét, ánh sáng lóe lên một cái xem thường.

Thôi thôi, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc vận hành của công ty thì tùy hắn náo loạn, dù sao nếu hắn thật sự cưỡng ép cô gái nhỏ ở văn phòng, thì hắn cũng là người gác cổng.

Cái này gọi là nô ɭệ a....

Cô gái nhỏ cúi đầu không nói, yên lặng di chuyển bút trong tay, Thẩm Dữ Dương rũ mắt nhìn, đột nhiên như phát hiện ra lương tâm, ôn nhu nói, “Cô lại đây.”

Hứa Y Hàm bất động, cảm thấy khó xử, không muốn đáp ứng hắn.

“Hứa Y Hàm, tôi muốn uống nước.”

Cô vẫn chưa ngẩng đâu lên, nghẹn giọng nói, “Cốc nước ở trước mặt anh.”

Hai giây sau.

“Hứa Y Hàm.” Thanh âm trầm xuống.

Ba giây sau.

“Hứa Y Hàm.” Giọng điệu như muốn đóng băng.

Người nào đó đột nhiên ném bút xuống, cứng nhắc đứng dậy, dù sao tuổi còn nhỏ, vui buồn đều thể hiện rõ trên mặt, không khó để người khác nhìn ra.

Chờ cô từng bước đi tới, lấy cốc nước đưa cho hắn, toàn bộ quá trình đều không nhìn hắn một cái.

Trên tay chợt nhẹ, tay bị giữ chặt, nhẹ nhàng kéo cô đã rơi vào lòng ngực dày rộng ấm áp.

Cô ngồi trên cặp đùi rắn chắc của hắn, eo nhỏ bị cánh tay giam cầm lại, mũ lưỡi trai đáng yêu trên đầu bị hắn cởi ra, cô thuận thế quay đầu lại, gương mặt yêu nghiệt trêu hoa ghẹo nguyệt liền ở trước mắt, đôi mắt đen láy chứa sự phức tạp.

“Buông em ra.” Cô hơi vùng vẫy.

Người lại bị hắn ôm chặt hơn, giọng nói trầm thấp vang ở bên tai cô, “Tức giận?”

Cô tiếp tục dùng sức giãy giụa, chậm rãi ròi mắt khỏi hắn, “Không có, anh buông em ra.”

“Không nói không cho đi.”

“Anh...”

Hai người giằng co, có lẽ sự tiếp xúc thân thể không có khoảng cách này sẽ khiến cô suy nghĩ lung tung, lại lo lắng nếu mình ở lại lâu một chút sẽ mất đi lý trí làm ra việc gì kỳ quái.

Cô yếu ớt nói, “Bên ngoài có nhiều người tiếng Anh rất chuyên nghiệp, nếu anh cần phiên dịch thì tìm ai cũng được, sao cứ phải làm khó em?”

Thẩm Dữ Dương cười cười, “Tôi có cần bỏ tiền mời người khác không?”

Cô ngây ngốc gật đầu.

“Có miễn phí thì không cần, mà lại bỏ tiền ra để thuê người, việc làm ăn lỗ vốn như vậy tôi không bao giờ làm.”

Nghe được lời này cô bực mình không thôi, Hứa tiểu thư hiền lành ngoan ngoãn buộc phải nghẹn ra hai chữ, “Gian thương.”

Người nào đó bị mắng không giận mà cười, ở bên tai cô cười không ngừng, cô da mặt mỏng, không nghe nổi giọng điệu trêu đùa của hắn, tay nhỏ đẩy đẩy ngực hắn, bàn tay to vuốt vuốt sau đầu cô, hơi đè mặt cô xuống, buộc cô nhìn thẳng hắn.

Khoảng cách rất gần, giống như buổi sáng hôm đó, gần đến mức làm cô quên mất hô hấp, cổ họng vừa động, có tiếng nuốt nước bọt yếu ớt.

Ánh mắt hắn nóng bỏng, tiếng nói trầm thấp mê người.

“Ngày đó chưa làm xong, hôm nay tiếp tục?”