Chương 10: Sao mặt lại đỏ?

Rốt cuộc cũng đuổi được Phật tổ kia đi, Thẩm Dữ Dương quay đầu lại liền nhìn thấy Hứa Y Hàm đứng ở cửa phòng ngủ, buồn ngủ dụi mắt, cả người còn bao phủ bởi cơn buồn ngũ mãnh liệt.

Nghĩ đến vừa rồi mình không kiềm chế được hành động, hắn tự dưng có chút chột dạ, tùy ý ném cà vạt ở trên sô pha.

“Sao lại dậy rồi?” Hắn hỏi.

Hứa Y Hàm còn chưa tỉnh hẳn, thanh âm khàn khàn, “Tôi đói bụng.”

Đầu óc hắn giật giật hỏi lại câu, “Cô muốn ăn gì?”

“Anh làm cho em sao?” Hứa Y Hàm vẻ mặt mới lạ, đôi mắt sáng ngời, trong nháy mắt lại bừng tỉnh.

Nấu cơm sao?

Hắn làm mới lạ.

Mười ngón tay không dính nước của Thẩm thiếu gia, sao có thể tự nấu ăn?

Nhưng ánh mắt mong đợi kia thật sắc bén, ánh mắt Thẩm Dữ Dương dừng ở đôi môi hồng khẽ mở của cô.

Ăn đậu hủ xong rồi từ chối cô, dường như không hợp lý lắm.

Hắn lạnh mặt đáp lại, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, còn cẩn thận khóa lại.

Nghĩ thầm, sao lại khóa lại?

Khụ khụ, thật ra là sợ cô phát hiện hắn không biết nấu ăn.

Lương Trạch đang uống nước nhận được điện thoại của Thẩm Dữ Dương, hai giây sau, miệng phun nước.

Đầu kia nghi hoặc hỏi hắn: “Mì nấu như nào?”

Hai mươi phút sau, Thẩm Dữ Dương bưng một tô mì mà hắn cho là màu sắc hương vị đầy đủ ra, Hứa Y Hàm vốn đang đói bụng, tay gắp một sợi mì cho vào miệng, càng nhai càng chậm, cuối cùng khó khăn nuốt xuống.

“A... lần đầu tiên anh làm sao?” Cô nhỏ giọng dò hỏi.

Thẩm thiếu gia nhướng mày, “Như nào?”

Cô thành thật trả lời, “Rất khó ăn.”

Lời này khiến hắn lửa giận nóng ruột, nghĩ hắn đã bao giờ nấu cơm cho người khác? Có ăn là tốt rồi còn kén cá chọn canh.

Hơn nữa hắn cảm thấy mình làm khá tốt, hoài nghi nhìn cô, không tin được mà lấy đũa của cô tự mình nêm thử.

“Khụ khụ.” Hắn tái mặt, buộc phải nuốt xuống.

Không phải khó ăn, mà là không thể nuốt được.

“Gọi cơm đi, cô muốn ăn gì?”

Hứa Y Hàm cười ngọt ngào, “Có thể ăn sushi không?”

Nụ cười này thật sự ngoan ngoãn dễ thương, hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà sờ đầu cô.

“Được.” Hắn nói.

Ăn đi ăn đi, chỉ có ăn mới có thể lấp kín miệng cô.

Một giây sau, hắn nghĩ, thật ra cách khác cũng có thể.

Hai giây sau, hắn lại nghĩ, khả năng hắn thật sự có bệnh.

Đêm đó không hiểu sao Hứa Y Hàm ngủ rất ngon, thoải mái duỗi eo, tinh thần phấn chấn rời giường đi tắm gội rửa mặt.

Mở cửa phòng ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, cô sửng sốt rồi chậm rãi thu lại suy nghĩ.

Đúng rồi, hắn đã trở lại.

Hắn mặc áo sơ mi màu mận chín và bộ com-lê tối màu hơn.

Màu này khá kén người, nếu không hợp sẽ có vẻ hơi già, nhưng hắn lại có thể mặc với cảm giác chững chạc điềm tĩnh.

Kỳ thật Hứa Y Hàm vẫn luôn không hiểu vì sao hắn lại thích màu mè hoa mỹ như vậy, hắn rất có khí chất, cho dù mặc đen trắng đơn giản cũng rất đẹp.

Đáng tiếc là quen biết hắn lâu như vậy, chỉ thấy hắn mặc áo sơ mi đen một lần.

Nhưng lần đó, lần đó...

Suy nghĩ bỗng chốc rối loạn.

Trong trí nhớ nhiệt độ cơ thể hắn nóng cháy, cả người phát ra mùi rượu nhàn nhạt, siết chặt vai cô, còn có... nụ hôn sâu mạnh mẽ.

Chỉ cần nghĩ lại là mặt lại muốn bổ tung.

Thẩm Dữ Dương không chú ý tới khuôn mặt ửng đỏ của cô, thấy cô đi ra liền vẫy tay, “Lại đây.”

Cô hít sâu vài lần, với khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng chậm rãi đi tới.

“Biết đeo cà vạt không?” Hắn hỏi.

Không đợi cô trả lời, một cái cà vạt hoa văn sặc sỡ dừng ở trên tay cô.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, “ Không.”

Thẩm thiếu gia buột miệng, “Sao cái gì cô cũng không biết làm.”

Cô dỗi vô cớ trả lời, “Em không biết thì sao?”

Thẩm Dữ Dương nghẹn lại, “Không biết thì học.”

“Em không muốn.” Tâm trạng tốt buổi sáng không còn, Hứa Y Hàm khó chịu xoay người.

Người phía sau chậm rãi nói: “Cô không muốn ly hôn?”

Bước chân cô dừng lại, lúc này mới nhớ ra mình đã đáp ứng làm thư ký riêng cho hắn ba tháng.

Nếu là thư ký, thì hẳn là phải biết thắt cà vạt đi.

Nghĩ đến đây, cô hít sâu, bả vai chùn xuống, chậm rãi quay lại, “Em học.”

Chiều cao của cô cũng coi là trung bình, nhưng đứng ở trước mặt Thẩm Dữ Dương, lại giống như người lùn, phải nhón chân mới có thể miễn cưỡng tới gần cổ hắn.

Hắn còn khá kiên nhẫn, tay cầm tay cô chỉ cách quấn như nào, chỉ là cách này khó tránh khỏi đầu ngón tay sẽ chạm vào nhau, nhiệt độ mát lạnh từ đầu ngón tay khuếch tán vào cơ thể cô, Hứa Y Hàm cảm thấy hô hấp khó khăn.

Thẩm Dữ Dương cúi đầu nhìn, trêu đùa: “Sao mặt lại đỏ?”

Hơi thở cô hoàn toàn bất ổn “Em.. không có..”

Thật vất vả hoàn thành bước cuối cùng, trong lòng hoảng loạn, hơi dùng sức siết lại, Thẩm thiếu gia thiếu chút nữa bị nghẹn chết, theo phản xạ cúi người.

Cô theo chân rơi xuống đất, lần này, không khí lúc này bắt đầu nóng lên.

Khuôn mặt tuấn tú phóng đại, khoảng cách đôi môi là một cm, rất gần, gần đến mức hơi thở ấm áp bắt đầu đan xen vào nhau, đầu óc cô mở hồ trống rỗng, trong lúc nhất thời quên mất đẩy ra.

Sau đó, khóe môi hắn hơi nhếch lên, như là đang cười.

Giọng hắn khàn khàn, lời nói văng vẳng bên tai cô không ngừng.

“Thắt xong rồi, muốn làm gì?”