Chương 43: Canh Thi

Lạc Đồng giật giật chân, trông thấy lông mày Tạ Khác Thiên theo đó nhíu lại càng sâu.

“Đúng là không có việc gì nha…”

"...Những lời tôi vừa nói với em, một câu cũng không nghe lọt đúng không?" Huyệt thái dương Tạ Khác Thiên nhảy dựng. "Lại trêu chọc tôi một lần nữa, tôi liền chơi em."

Lạc Đồng vẫn còn sững người trong lời vừa rồi của anh, lúc này thành thật cứng đờ. Tạ Khác Thiên chăm chú nhìn cô vài giây, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi xuống, tâm tình thoạt nhìn càng tệ hơn.

Tạ Khác Thiên không nằm xuống nữa, trực tiếp rời giường, Lạc Đồng nhìn bóng lưng anh, miệng há ra, lại khép lại, cuối cùng vẫn hỏi: "Ông chủ Tạ, anh có phải có thói quen giận dữ khi rời giường hay không..."

Tạ Khác Thiên quay đầu lại lạnh lùng liếc cô một cái, khoác thêm áo ngủ bước ra khỏi phòng.

Lạc Đồng dựa vào việc giả ngu đưa anh ra ngoài, nặng nề thở ra một hơi, lại không thật sự hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Cô đưa tay thăm dò xuống hạ thân, dọc theo qυầи ɭóŧ chui vào, hoa huyệt đã ẩm ướt trơn trượt một mảnh. Nhìn vệt nước óng ánh trên đầu ngón tay sửng sốt một lát, Lạc Đồng mạnh mẽ lau đi dâʍ ɖị©ɧ.

Ở trên giường tự sờ chính mình, thật giống như vô cùng thiếu làm, như là toàn bộ đều bị anh thấy được.

Lạc Đồng chậm chạp nhớ tới việc còn phải đến trường, cũng may dậy rất sớm. Tuy rằng hồ nháo một trận, nhưng thời gian vẫn còn kịp.

Tạ Khác Thiên ra cửa trước cô, trước khi đi hỏi cô muốn kiểu nhẫn gì, Lạc Đồng nghĩ nghĩ nói tùy ý, Tạ Khác Thiên cũng không nói gì liền đi. Chỉ là sắc mặt không tốt lắm, giống như ai đó thiếu tiền anh lâu năm không trả.



Nghe thấy âm thanh anh ở phòng tắm tắm rửa, cửa đóng lâu như vậy, anh còn làm cái gì, không nói thì cũng biết.

Lạc Đồng cắn miếng bánh mì, thầm nghĩ ai nói chỉ có phụ nữ mới là nhiều mặt, cô thấy Tạ Khác Thiên cũng không có trước sau như một.

-

Lạc Đồng mang theo sách vật lý chính quy của đại học năm nhất đến phòng thi, phần lớn các sinh viên đã đến đúng giờ, từng người từng người ngồi, lấp đầy phòng học.

Thời gian còn chưa tới, Lạc Đồng đem danh sách ký tên từ hàng thứ nhất phát xuống, để cho mọi người ký tên của mình, sau đó nhắc nhở đem điện thoại để chế độ im lặng giao đến trước bục giảng.

Có bạn học quên lục tục tiến lên giao điện thoại di động, lúc này bỗng nhiên vang lên một chuỗi tiếng chuông điện thoại, âm thanh này từ bục giảng truyền đến.

Bạn học có tiếng chuông di động giống như vậy nhao nhao tự kiểm tra, có một học sinh chạy lên phía trước, thấy rõ điện thoại di động đặt trên bài thi chưa mở khóa, nói cách khác, là của giáo sư Lạc. Tin nhắn của người gọi cũng rất ngắn gọn, chỉ có một chữ "Quan".

"Cô Lạc, là điện thoại của cô."

"Được, cám ơn em."

Lạc Đồng vội vàng tiến lên, thấy rõ là ai gọi điện thoại tới, lập tức lựa chọn cúp máy, im lặng.



Tin nhắn điện thoại của Quan Tắc từ sau khi buổi biểu diễn của anh kết thúc liên tiếp được gửi đến đến. Đêm đó mới đầu là cô say, không thèm để ý. Lúc Quan Tắc bảo cô đi tới hậu trường, cô đã cùng Tạ Khác Thiên đến khách sạn, lúc Quan Tắc nói muốn tới tìm cô, cô đã ngủ ngáy o..o… mất rồi.

Đợi đến khi cô tỉnh ngủ, tắm rửa xong, không nhận được tin nhắn mới, lúc này, hắn đại khái đang ở cùng một chỗ với bạn gái.

Vài ngày sau đó, hắn nói mình còn có công việc, lại phải bay đi đâu đó. Trước kia cô sẽ nói lên đường bình an, nhưng bây giờ cô không muốn trả lời. Nhưng không trả lời toàn bộ cũng không được, về sau Lạc Đồng tùy tiện đánh mấy chữ, là ai cũng có thể nhìn ra tin nhắn ấy rất qua loa.

Quan Tắc nhìn ra cô không đúng, lại muốn nói cái gì, Lạc Đồng liền ném xuống câu "Bận rồi" rồi lại biến mất.

Lạc Đồng thường cảm thấy mình không đủ nhẫn tâm, đối với hắn và mình đều lưu lại quá nhiều chờ mong cùng ảo tưởng. Cô cảm thấy bọn họ là có rất nhiều chuyện để nói, không nên chỉ là như vậy.

Nhưng hiện tại hình như, cũng chỉ có thể là như vậy.

Quan Tắc không gọi điện thoại nữa, lại đổi thành nhắn tin wechat.

"Sao vẫn không nhận?"

"Anh về Tây Châu rồi, em ở đâu? Anh đi tìm em."

Qua vài giây.

"Lạc Đồng, em rốt cuộc là làm sao vậy?"