Chương 42: Trêu Trọc Lần Nữa, Tôi Liền Chơi Em

Lạc Đồng giật mình, lúc này mới phát hiện chân phải của mình đang kẹp giữa hai chân của anh.

Cái này thật không phải do anh, cô rất rõ ràng mình thích nhất tư thế gì khi ngủ. Thời điểm cùng mẹ ngủ cũng thích treo trên người bà như vậy, chân phải đặt giữa đùi mới thoải mái.

Lạc Đồng dùng sức, muốn đem chân rút ra, lại không cẩn thận dùng sức quá mạnh đá tới cái gì, đột nhiên nghe thấy Tạ Khác Thiên hít vào một hơi.

"Anh không sao chứ..." Lạc Đồng cẩn thận nói.

Anh cắn răng, chữ từ trong kẽ răng nhảy ra.

"Có."

Trong lòng Lạc Đồng mặc dù hoảng, nhưng vẫn giữ lại chút tâm đề phòng quan sát anh. Mà anh từ đầu đến cuối đều nhíu chặt mày, không giống là giả.

"Vậy, làm sao bây giờ?" Lạc Đồng nhỏ giọng nói.

Tạ Khác Thiên trầm giọng, giống như đè nén cái gì đó: "Đừng nhúc nhích."

Lạc Đồng "A" một tiếng, một cử động cũng không dám.



Nhưng chân cô còn chưa rút ra...

Lạc Đồng có chút chịu không nổi cùng anh mặt đối mặt nằm như vậy.

Tâm tình Tạ Khác Thiên đại khái không khá hơn, biểu tình nhìn rất hung dữ. Lạc Đồng không muốn bị anh tính sổ, lại càng không muốn bởi vì thần sắc anh lộ ra gợi cảm mà câu ra du͙© vọиɠ của mình.

Cô chưa sẵn sàng và bây giờ cũng không đúng lúc.

Động tác Lạc Đồng chậm rãi đem đầu buồn bực tiến vào khe hở giữa hai người, không nhìn thấy anh quả nhiên tốt hơn nhiều. Cô nhẹ nhàng thở ra, cũng lặng lẽ không lên tiếng từ trong chân của anh di chuyển, ý đồ đem chân ra.

Cô duỗi thẳng mu bàn chân, động tác cẩn thận từng li từng tí, tận lực khống chế di chuyển ra để không đυ.ng tới anh. Nhưng vừa mới động một chút, đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng kêu đau, giây tiếp theo bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Lạc Đồng phản ứng lại thì đã bị ép thành tư thế nằm thẳng.

Khuôn mặt đỏ bừng từ trong chăn lộ ra, Tạ Khác Thiên đang đè lên người cô, nhìn chằm chằm vào con ngươi sẫm màu của cô, cảm xúc dâng trào.

Anh giữ cô thật chặt, khàn giọng nói: "Chả phải bảo em đừng nhúc nhích rồi sao?"

Nghiêm khắc mà nói đây không phải là hỏi, là chất vấn. Lạc Đồng nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng mà sợ hãi gật đầu theo lời của anh. Gật đầu xong lại không dám nhìn anh nữa, hoang mang rối loạn liếc về chỗ khác.

Nhưng theo đó lại nhìn thấy cổ áo anh buông xuống, sâu hơn vào trong là cơ bắp nửa người trên. Lạc Đồng vội vàng chuyển mắt tới nơi khác.



Tạ Khác không để ý tới cô hết nhìn đông tới nhìn tây cái gì, cứ như vậy mở miệng.

"Biết rõ còn không thành thật một chút." Tạ Khác Thiên nói, "Muốn cùng tôi nước giếng không phạm nước sông, vậy là ai nửa đêm dính vào trên người tôi vừa cọ vừa sờ? Chân lại còn để ở đâu? Biết dươиɠ ѵậŧ ấm áp phải không? Nói đừng nhúc nhích còn muốn động? Em bảo tôi đừng làm em thì tôi sẽ không làm sao? Tạ phu nhân..."

Nói tới đây anh dừng một chút, duỗi ra một tay nắm lấy cằm của người dưới thân, khiến cho cô quay mặt lại: "Không gặp mấy lần liền để cho em hỗ trợ tuốt dươиɠ ѵậŧ, em thật sự xem tôi là người tốt sao?"

Chờ anh nói xong, mặt Lạc Đồng đã đỏ đến rất triệt để.

Từ mơ hồ đến động dục chỉ cần vài chục giây ngắn ngủi.

Trong kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© trước đây, bạn tình một là quá mức vội vàng xao động, không theo khuôn phép, hai là ôn nhu, vô cùng an tĩnh. Còn tưởng rằng Tạ Khác Thiên thuộc về vế thứ hai, hiện tại xem ra, anh vô cùng hung dữ.

‘Người hung dữ’ này còn đang đè trên người cô.

Lạc Đồng cảm thấy hình như mình ướt rồi, môi cũng bắt đầu phát khô. Cô liếʍ liếʍ môi, một lúc lâu mới nói: "Anh... Giống như không có việc gì rồi..."

Có cái gì chống đỡ ở chân của cô, vừa cứng vừa nóng. Cô có lẽ không cần lo lắng, mình có phải đã tiêu diệt công năng tính dục của chồng mới cưới hay không.

Cố ý nói giảm nói tránh, Tạ Khác Thiên bị phản ứng của cô làm cho tức cười: "Ai nói không có việc gì?"