Chương 44: Quan Tắc Tìm Đến Trường

Cuộc thi gần kết thúc, Lạc Đồng đứng dậy lại đi tuần tra qua một vòng quanh phòng học. Lúc đi trở về bục giảng, thoáng nhìn ra ngoài cửa có một bóng người.

Cô quay đầu, tóc người nọ bị mũ bóng chày đè lên, mặt cũng bị khẩu trang che không thấy rõ, chỉ lộ ra hai mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, như là vừa mới chạy tới.

Quan Tắc đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, khiến cho Lạc Đồng trở tay không kịp.

Cô nghĩ rằng họ sẽ gặp lại nhau sau đó, nhưng không phải bây giờ, ít nhất là không phải tại nơi làm việc của cô.

Hắn đứng ở cửa, không tiến không lùi, bạn học ngồi ở hàng đầu đã có người bị chú ý, đang tò mò mà nhìn quanh.

Lạc Đồng bước nhanh đi ra ngoài, kéo hắn qua một bên.

"Sao anh lại tới đây?"

Quan Tắc trầm mặc một lát, nói: "Anh đến nhà em, tìm không thấy em, chỉ có thể đến trường thử vận may."

Lạc Đồng cũng trầm mặc xuống, cô không biết nên nói cái gì với hắn. Nghĩ như vậy, trong một đoạn thời gian rất dài, cô cũng không biết nên ở chung với hắn như thế nào.

"Tại sao em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, anh làm việc xong đã trở về tìm em, anh vẫn đang tìm..." Quan Tắc dừng một chút, bình phục hô hấp dồn dập. "Em đang trốn anh?"

"Không có." Lạc Đồng nói.

"Vậy anh..."

"Em đã kết hôn."

Không khí theo những lời này xuất hiện dường như ngưng đọng.



Chuyện giấu kín ở trong lòng theo lời tuyên bố của hắn rốt cục rơi xuống đất, cùng lúc đó một cỗ đau đớn bắt đầu dày đặc kéo lấy trái tim của cô.

Đây chính là quan hệ của bọn họ, trong thời gian từ nhỏ đến lớn, máu thịt đều là dây dưa sinh ra. Muốn nói tạm biệt, muốn chia tay, liền nhất định sẽ đau. Lạc Đồng đã vô số lần cảm thụ qua nó, lần này lại ở trong mắt của hắn đọc ra cảm xúc tương tự.

Quan Tắc ngạc nhiên hồi lâu, đây không phải là mục đích khi hắn tìm đến nơi này, tìm được trường học của cô, lại lần lượt hỏi đồng nghiệp và sinh viên của cô để nhận được kết quả như thế này.

Thật lâu sau hắn rốt cục tìm được giọng nói của mình: "Em đang gạt anh sao?"

"Không có."

"Anh ta là ai?"

Trong đầu Lạc Đồng hiện lên bộ dáng Tạ Khác Thiên, lắc đầu: "Anh không biết đâu."

Quan Tắc lại nhớ tới một người: "Là người đưa em tới buổi biểu diễn?

Lạc Đồng không trả lời, Quan Tắc đã hiểu. Hắn đè nén tất cả cảm xúc, lại hỏi một lần: "Anh ta là ai?"

“Quan Tắc à…” Lạc Đồng nhíu mày nhìn hắn, "Cái này quan trọng sao? Em kết hôn rồi, chồng của em là ai cùng anh chẳng có quan hệ gì, anh rốt cuộc có hiểu hay không?"

Quan Tắc nghe vậy không thể tin mà nhìn cô, hai người trầm mặc giằng co, Quan Tắc đột nhiên kéo tay cô.

"Đồng Đồng, có phải em đang giận anh không? Anh có thể chia tay với cô ấy, em có thể đừng như vậy không..." Hắn tới gần, "Em nhất định là đang gạt anh đúng không? Rõ ràng người em vẫn thích là anh."

Lạc Đồng giật mình, thì thào nói: "Anh biết?"