Chương 7: Hôn

“Thư Thư, nghe nói khu Sx Lounge có một quán bar mới mở. Mấy người bạn cũ hẹn tới đó chơi, cậu đi không?"

Kỳ Thư thấy tin nhắn từ Lâm Hân, cô ấy là bạn thân nhất của cô ở trường đại học, họ có hoàn cảnh khác nhau, chuyên ngành khác nhau và tính cách khác nhau, nhưng lại chơi thân với nhau tới giờ.

"Có bao nhiêu người?"

"Năm sáu người, có nam có nữ, có thể mang theo người yêu, hoặc tới để tìm người yêu nha!"

Kỳ Thư còn đang do dự, Lâm Hân lại gửi một tin nhắn khác: "Cùng đi đi! Cũng lâu rồi chúng ta không ra ngoài."

"Được rồi, mình đi."

"Ok, tối gặp."

Cô nhớ ra đã hơn một tuần không gặp Tề Vị An, hiện tại chắc nên chủ động một chút.

"Tối nay cậu rảnh không? Có một bữa tiệc, tôi muốn đưa cậu đi cùng."

Tề Vị An đang cho con chó nhỏ Nem Rán ăn, tuy anh ngốc nhưng cũng biết quan sát lời nói và biểu cảm.

Khi còn nhỏ, anh cả không muốn đưa anh đi chơi cùng bạn bè, sau khi thấy mình không được ưa thích, anh đã không đi theo anh cả.

Bây giờ Kỳ Thư không thích anh nên anh cũng sẽ không làm phiền cô nữa.

Tề Vị An xoa đầu Nem Rán, may mắn là chó sẽ không bao giờ ghét chủ, may mắn là anh vẫn còn có nó.

“Đinh.”

Tề Vị An nghe thấy điện thoại reo, đặt thức ăn cho chó xuống, rồi đi lấy điện thoại trên ghế sofa. Ngón tay anh run lên, Kỳ Thư là đang đùa giỡn với anh sao? Không phải cô ấy nói cô ấy ghét kẻ ngốc sao?

Anh sửng sốt một chút, không biết phải làm sao, anh muốn nhìn thấy cô, thật sự rất muốn nhìn thấy cô.

"Nếu cậu không có thời gian, tôi đành gọi người khác vậy."

“Tôi có thời gian, tôi rảnh.” Tề Vị An nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời, sợ Kỳ Thư sẽ hối hận mà tìm người khác.

Khóe môi Kỳ Thư cong lên thành một nụ cười, cậu nhóc này thật dễ dẫn đi.

"9:30 tối, Sx Lounge, ăn mặc lịch sự."

“Vâng.” Tề Vị An ngoan ngoãn trả lời, dù không biết “Sx Lounge” ở đâu.

Còn 3 tiếng nữa nên anh phải chuẩn bị thật nhanh mới được.

Ăn mặc lịch sự? Tề Vị An bước vào phòng thay đồ, mở tất cả các tủ quần áo, ngoại trừ bộ vest đen trong buổi ký tặng sách lần trước, tất cả đều là áo phông và áo nỉ, một số còn có họa tiết hoạt hình.

Nghĩ đến chiếc váy hai dây bên bờ biển của Kỳ Thư, trông trưởng thành và xinh đẹp, anh cảm thấy quần áo của mình quá trẻ con.

Anh nhớ tới bữa tiệc trước, chị gái bên cạnh anh cả cũng mặc đồ giống Kỳ Thư, lúc đó anh cả mặc loại quần áo gì? Anh lặng lẽ lẻn vào phòng anh ấy.

Anh cả không thường xuyên ở nhà, mỗi tháng chỉ về vài ngày, nhưng quần áo được gấp vào tủ rất nhiều.

Bật đèn trong phòng thay đồ, các bộ vest, sơ mi được treo lên một cách gọn gàng, từ phong cách công sở đến phong cách đời thường, màu sắc đều có, từ đậm đến nhạt.

Tề Vị An chọn một bộ vest màu đen, anh cao hơn anh cả một chút, nhưng may mắn vẫn mặc không quá ngắn.

Sau khi nhìn qua nhìn lại những chiếc cà vạt trong vài phút, cuối cùng anh quyết định chọn cùng một màu đen, tuy nhiên, anh không biết thắt cà vạt nên anh bỏ nó vào túi trước.

“Chú Trần, chở cháu đi.” Tề Vị An mang giày da bước ra khỏi cửa, giọng đầy phấn khởi.

"Vâng, thiếu gia, cậu muốn đi đâu?"

Người lái xe chú Trần ngồi ở ghế lái chiếc Maybach độc quyền dành riêng của thiếu gia.

“Sx Lounge.” Tề Vị An sợ mình đọc nhầm nên đặc biệt liếc nhìn kỹ điện thoại.

Đây không phải là quán bar sao? Cậu chủ đến đó làm gì? Đây không thể là nơi cậu ấy nên đi nha. Chú Trần bối rối một lúc, rồi không nói gì nữa.

...

Kỳ Thư dừng lại trước cửa quán bar, đứng dựa vào cửa sổ xe, dùng một ngón tay lắc chìa khóa xe, ai đến gần cô cũng sẽ mỉm cười từ chối, cô đang đợi Tề Vị An.

Bên ngoài quán bar có thể nghe thấy tiếng nhạc không ngừng nghỉ, như thể mặt đất đang rung chuyển. Trong không gian sôi động, đàn ông phụ nữ đủ loại phô bày phong cách một cách bừa bãi, tạo nên một bầu không khí mơ hồ.

Sau khi thả người xuống, ông Trần lo lắng cảnh báo anh chú ý đến sự an toàn của mình.

“Thiếu gia, tôi ở bên ngoài chờ cậu.”

“Cháu sẽ tự mình quay về.” Tề Vị An xua tay, mở cửa xe ra.

Chú Trần lo lắng, liền gọi điện thông báo với đại thiếu gia một tiếng.

Tề Minh Trụ biết chuyện này, liền bí mật cử hai vệ sĩ đến, “Chỉ cần không gặp chuyện gì thì cứ để em ấy chơi với bạn bè, đừng quấy rầy em ấy.” Dù sao em trai anh cũng đã là một người đàn ông trưởng thành, nên cho nó được làm những gì nó muốn.

Tề Vị An vừa bước xuống xe đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, dáng người cao ráo cùng bộ vest có phần lịch lãm, nhưng khi ngẩng đầu lại thấy một khuôn mặt có phần ngây thơ.

Cảm giác tương phản hài hòa này, khiến người ngay thẳng có mong muốn bảo vệ, còn người xấu lại mong muốn phá hoại.

Và Kỳ Thư đứng giữa hai loại người đó.

"Đi thôi, chúng ta đi vào." Cô nắm tay anh dẫn đường.

Tề Vị An liền cười vui vẻ, được Kỳ Thư dắt vào một không gian xa lạ.

“Ở đây.” Lâm Hân từ trong quầy đứng dậy, vẫy tay lớn tiếng gọi bọn họ.

“Ngồi xuống đi.” Lâm Hân nhìn người đàn ông, để ý một chút, sao chưa nghe Kỳ Thư nói qua nha?

Kỳ Thư nháy mắt một cái, làm bạn lâu năm Lâm Hân nhìn qua liền hiểu.

"Tôi giới thiệu qua mọi người ở đây, Trần Văn, Lucas, Lão Thiên là bạn của chúng ta còn hai bạn nữ là Lý Uyển và Hướng Hướng được Lão Thiên dắt tới."

“Xin chào.”

“Chào.”

"Xin chào, tôi là Lý Uyển, còn cậu gọi là gì?" Cô ta chủ động đưa tay về phía Tề Vị An.

"Tôi... tên tôi là Tề...” Tề Vị An có chút lúng túng, anh không quen với bầu không khí này.

"Tề, cứ gọi như vậy đi." Kỳ Thư cắt ngang, tên ngốc này, trong tình huống này sao có thể nói ra tên thật của mình? Nguyên đám người này không phải người nào cũng đúng đắn.

Thấy Tề Vị An ngẩng đầu nhìn, cô bất giác có chút chiếm hữu khi nhìn vào đôi mắt đơn giản, trong sáng này của anh.

Nhạc rất to, khách ở các bàn khác cũng rất ồn ào, Tề Vệ An ngồi gần Kỳ Thư hơn, cố gắng tìm cảm giác an toàn bằng cách ở gần cô.

Mọi người bắt đầu chơi trò chơi, Tề Vị An không hiểu luật chơi nên thua hai ván, bị phạt hai ly rượu. Tuy mặt không đỏ, nhưng trong mắt anh có một chút mơ hồ.

“Nếu thua thì uống thêm một ly.” Lý Uyển bưng một ly rượu tới trước mặt Tề Vị An, móc ngón tay anh, đầy ẩn ý.

Anh đương nhiên không hiểu, nhưng Kỳ Thư thì hiểu.

Cô liếc nhìn cô ta, ánh mắt mang theo ý muốn chiếm hữu mãnh liệt: “Đây là người tôi mang đến, là đồ của tôi.”

Cô ta giả vờ nhìn xung quanh, không nói.

Sau ly rượu thứ ba, chỉ số IQ thấp của Tề Vị An càng vơi đi dần, anh vô thức bám lấy Kỳ Thư, giống như một con vật nhỏ lần đầu tiên bước vào một môi trường xa lạ, tìm kiếm cảm giác an toàn quen thuộc.

Kỳ Thư hối hận, ván đầu tiên cô đã nhìn rõ, lẽ ra cô không nên mang Tề Vị An đến chơi loại trò chơi này, nếu không phải cô bảo vệ anh, một con thỏ trắng nhỏ như Tề Vị An chắc chắn đã bị ăn sạch sành sanh từ lâu rồi.

Không chỉ Lý Uyển, mà cả Hướng Hướng cũng luôn nhìn chằm chằm vào anh.

Cô cau mày, không hài lòng nhìn Lâm Hân một cái, dùng ánh mắt nói: "Chuyện gì đây?"

Lâm Hân cũng không nói nên lời, cô ấy tin lời Lão Thiên nói, cho rằng đây là buổi tiệc dành cho mọi người buông bỏ tinh thần căng thẳng thường ngày, gặp nhau trò chuyện.

Ai có thể ngờ rằng anh ta lại mang tới người có tính khí giống như những tay chơi như vậy, hơn nữa lời nói của hai cô ta cũng bắt đầu không sạch sẽ.

Trận đấu cuối cùng đi đến phần thật hay thách nhàm chán không thể thiếu, Lý Uyển không hài lòng với ánh mắt đó, vẫn cố tình nhắm vào Tề Vị An.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Kỳ Thư cười mỉa mai, cô so với tôi ai có sức hút hơn?

Kỳ Thư từ trước đến nay chưa bao giờ thua trong trò chơi này, chỉ cần cô không nhượng bộ thì không ai có thể thắng được cô.

Hướng Hướng ban đầu được kêu sang quầy bên cạnh để lấy thêm một chai rượu, ai ngờ cô ta nhắm được một người đàn ông, đi cùng tên đó mất tăm.

Mọi người đều không ngạc nhiên, cũng không để ý tới.

Tề Vị An uống qua bốn ly rượu, đầu óc anh không còn tỉnh táo được nữa, đáng tiếc do xui xẻo nên quyền hỏi "sự thật" đã rơi vào tay Lý Uyển.

Cô ta nhướng mày, "Anh thích loại AV nào?"

Sở thích tìиɧ ɖu͙©, một cái gì đó riêng tư và mơ hồ.

Tề Vị An không hiểu, cô ta đang nói cái gì? Anh quay sang Kỳ Thư, ghé vào tai cô hỏi với giọng say khướt: “AV là gì vậy?”

Một người đàn ông trưởng thành hỏi một người phụ nữ loại câu hỏi “giả vờ không hiểu” này có thể bị cho là quấy rối.

Kỳ Thư có chút tức giận quay đầu lại, lại bắt gặp đôi mắt trong veo của Tề Vị An, tràn đầy thật lòng và có chút tâm tư nhờ giúp đỡ.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, cô có thể thấy rõ hình bóng mình phản chiếu trong mắt anh.

"Cậu thật sự không biết AV là gì?" Kỳ Thư thắc mắc.

Nếu anh không nói dối thì một người đàn ông trưởng thành thậm chí còn không biết thứ này thực sự là có chút vấn đề.

Học sinh cấp hai bây giờ có thể đã quá rành thuật ngữ này luôn rồi.

Tề Vị An lắc đầu, tiếng Anh của anh không tốt, chỉ biết mấy câu hội thoại đơn giản, từ này anh chưa từng học qua, Kỳ Thư có thể coi anh là kẻ ngốc không?

Tiếng nhạc không ngừng nghỉ, một dòng suy nghĩ nào đó xẹt ngang trong đầu Kỳ Thư, những chi tiết nhỏ trong những lần nói chuyện cùng anh được phóng đại lên, cô nhìn Tề Vị An, trong lòng có một suy đoán khó tin.

“Xin lỗi.” Kỳ Thư nói với những người còn lại rồi cầm túi xách lên, kéo Tề Vị An đứng dậy, "Đi theo tôi."

“Này, mắc gì bỏ chạy vậy.” Lý Uyển bất đắc dĩ hét lên.

Cô phớt lờ, kéo Tề Vị An đi đến hành lang vắng người ở bên cạnh quán bar, tiếng nhạc xuyên qua bức tường không còn chói tai nữa.

Kỳ Thư dừng lại, đứng phía ngoài để tránh anh vô tình bị va chạm khi có người đi ngang qua.

Cô nhìn lên Tề Vị An, lưỡng lự không biết nói sao, từ trước đến nay cô rất hoạt ngôn, nhưng suy nghĩ nhiều lần, loại câu hỏi này dù hỏi thế nào cũng có ý xúc phạm.

"Cậu..."

Tề Vị An nín thở mất một nhịp, cô lại tức giận sao? Là vì bộ đồ hôm nay anh mặc không đủ đẹp, hay là vì anh chơi trò chơi không tốt?

Anh liền bối rối, bất chợt ôm chầm lấy cô: "Kỳ Thư, có thể đừng giận được không? Tôi sẽ nghiên cứu kỹ thuật chơi, sẽ tra cứu ngay từ đó có nghĩa là gì. Bộ đồ này nhìn không đẹp sao? Tôi sẽ rút kinh nghiệm lần sau. Được không?"

Tề Vị An vừa nói vừa rơi nước mắt, lần trước từ bãi biển về, anh đã mười ngày không gặp Kỳ Thư, anh thật sự rất rất nhớ cô.

Kỳ Thư nhìn gương mặt đáng thương của anh, đôi mắt ươn ướt, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, cô đưa tay lau nước mắt cho anh, rồi ôm chặt anh.

Một số câu hỏi không cần phải hỏi, cô đã xác định được câu trả lời.

Kỳ Thư không quan tâm, người cô đã thích thì cho dù có ngốc hay thông minh cũng không có gì khác nhau.

Cô trân trọng cả sự khác biệt của anh.

“Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên kêu cậu tới những nơi như thế này.” Kỳ Thư nhỏ giọng nói, đầy tự trách.

Ý cô là nói không nên mang anh theo sao? Kỳ Thư lại bỏ rơi anh nữa sao? Tề Vị An hoảng sợ, nói ra hết điều trong lòng mình: “Tôi sẵn lòng, tôi có thời gian, tôi... Tôi thích, thích Kỳ Thư, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho Kỳ Thư.”

Trước vẻ mặt khó hiểu đó, cô có thể cảm nhận được rõ tất cả sự chân thành của anh.

"Nhắm mắt lại."

Tề Vị An nghe theo, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Kỳ Thư nhắm đôi mắt hơi run rẩy của mình, bàn tay ấn vào mái tóc mượt sau đầu anh, hôn lên môi anh.