Chương 8: Bạn Trai Cũ

Tề Vị An mất ngủ.

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên anh bị mất ngủ.

Bởi vì uống rượu sao, Tề Vị An lắc đầu, không, anh không uống quá nhiều.

Kỳ Thư hôn anh.

Anh cũng không say lắm đâu, Kỳ Thư thực sự đã hôn anh.

Sau nụ hôn trong quán bar, Tề Vị An cảm thấy mơ hồ, Kỳ Thư đưa anh về nhà, anh đi tắm rồi nằm trên giường, đến tận ba giờ sáng nay anh vẫn còn mơ hồ.

Anh chưa bao giờ được ai hôn, không đúng, nói chính xác là từ khi anh lớn lên, cha anh không còn thỉnh thoảng hôn lên mặt anh như hồi còn nhỏ nữa, hơn mười năm nay anh chưa được ai hôn.

Đặt biệt là phụ nữ, anh chưa bao giờ hôn.

Cơ thể Kỳ Thư rất mềm mại, cánh tay của cô đặt trên vai anh, bàn tay mềm mại vuốt ve từ sau đầu đến một bên mặt anh.

Thứ mềm mại nhất chính là đôi môi của cô, Tề Vị An không biết nên diễn tả cảm giác đó như thế nào, giống như có pháo hoa nổ trong đầu anh.

Chỉ có người thích anh mới hôn anh, vậy ra Kỳ Thư cũng thích anh sao? Tề Vị An phấn khích bởi suy nghĩ này mà cả đêm mất ngủ.

...

Kỳ Thư kéo chăn qua đầu, một phút sau lại bực dọc kéo xuống.

Cô đưa một thanh niên ngốc nghếch không rõ sự đời đến quán bar đông người, rồi hôn người ta.

Cô bảo vệ anh khỏi bị người khác làm ô uế, nhưng cô lại chiếm tiện nghi của anh.

Kỳ Thư trằn trọc không ngủ được, mở điện thoại lên tìm kiếm câu hỏi “Hôn kẻ ngốc có vi phạm pháp luật không?”

"Mức độ thông minh có thể được chia thành nhiều cấp độ.

1 - Những người có chỉ số IQ 110-120 là trí thông minh tuyệt vời.

2 - IQ từ 90-110 là trí thông minh bình thường.

3 - IQ từ 80-90 là trí thông minh thấp.

4 - IQ từ 70-80 có một số khiếm khuyết về trí tuệ.

5 - Những người có chỉ số IQ dưới 70 được gọi là người ngu ngốc.

Tóm lại, muốn biết có phạm tội hay không còn tùy thuộc vào việc người đó ngốc nghếch đến mức nào.”

Nếu chỉ số IQ của Tề Vị An cao hơn 80, có thể tự làm việc kiểm thu nhập và có thể nhận thức được hậu quả hành động của mình thì anh vẫn là người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự.

Các mối quan hệ thân mật có thể được phát triển trên cơ sở bình đẳng và tự nguyện.

Cậu ta không đến mức quá ngốc, phải không? Thật khó chịu, cô dường bị hành cho muốn ngốc theo luôn rồi.

Ngày hôm sau, Kỳ Thư trang điểm để che quầng thâm và đi làm với mí mắt nặng trĩu, may mắn thay, hôm nay cấp dưới của cô đã được điều đi thực tập ở bên ngoài.

"Thư Thư, hôm qua đúng ra mình không nên rủ cậu đi. Để xin lỗi, mình sẽ báo cho cậu một tin. Đỗ Chí Phàm sắp kết hôn, vợ anh ta là Từ Gia Giai, con gái của ông chủ đài truyền hình Điện ảnh và Truyền thông Hoa Sở."

Lâm Hân bị bệnh à? Có ai xin lỗi lại đi nói về chuyện hôn nhân của bạn trai cũ không?

"Cảm ơn nhiều." Kỳ Thư ra vẻ thờ ơ với cô ấy, trả lời.

"Mình khuyên cậu nên cẩn thận Từ Gia Giai này. Nghe bạn bè từng học chung nói rằng cô ta không dễ chọc đâu."

“Mình và anh ta chia tay đã lâu, chuyện đó liên quan gì đến mình.”

"Dù sao thì hồi đó hai người cũng rất nổi tiếng. Nhiều người biết anh ta là người chủ động chia tay. Nhưng theo mình được biết, Đỗ Chí Phàm vẫn còn rất yêu cậu.”

Kỳ Thư và Đỗ Chí Phàm là một mối tình lãng mạn thời học sinh, hai con người xuất sắc gặp nhau tại trường đại học hàng đầu Thành phố, họ không hề quen biết nhau từ trước, từ mối quan hệ bạn bè rồi yêu nhau.

Hai người đều là học sinh giỏi hàng đầu, một người đẹp trai và một người xinh gái, họ trông rất hợp nhau.

Kỳ Thư là một đứa trẻ mồ côi khi vào đại học, cô không có gia đình và ở một mình, cô dựa vào tiền dạy kèm, học bổng và dự án để kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống.

Đỗ Chí Phàm khá hơn cô một chút, dù vậy nhà anh ta cũng là gia đình bình thường ở quê và không thể giúp đỡ được gì anh ta ở thành phố.

Ngay khi phát hiện Đỗ Chí Phàm lừa dối mình, Kỳ Thư rất đứng đắn, cô không điên tiết mắng anh ta, cũng không oán hận cầu xin ở lại, hai người chia tay trong hòa bình.

Về chuyện Từ Giai Giai, Kỳ Thư không biết anh ta yêu cô ta từ khi nào, cô nghĩ ai cũng có quyền được lựa chọn một cuộc sống tốt hơn theo ý mình.

Kế hoạch sau này làm việc và sống trong thành phố đã tan tành, Kỳ Thư không thương tiếc trút bỏ, chọn ngành Công nghệ và đến thành phố H hiện tại để phát triển.

Chẳng bao lâu sau khi tốt nghiệp, cô đã có được nhà riêng, xe ô tô riêng và một công việc đầy hứa hẹn. Cô không so sánh mình với những cô gái nhà giàu nào khác, cô thích một cuộc sống bình thường như hiện tại.

Thấy Kỳ Thư hồi lâu không trả lời, Lâm Hân thăm dò hỏi: “Cậu không phải còn yêu anh ta chứ?”

“Tớ yêu bản thân mình.”

"Ồ!"

Trong trí nhớ của cô ấy, Kỳ Thư đã từng nói qua chuyện này, nhiều năm qua cô cũng có tìm hiểu nhiều người.

Từng trêu chọc đến khi người ta cho là thật lòng, thì cô lại nhanh chóng rút lui.

Kỳ Thư đặt điện thoại di động xuống, dựa lưng vào ghế, nhìn xuống những chiếc xe chạy dưới phố.

Cô biết rõ “căn bệnh” của mình, thậm chí có thể phân tích rõ ràng “nguyên nhân”, hay nói cách khác, cô không tìm ra lý do tại sao mình cần được điều trị.

Cô đã lâu không yêu người khác, khi ở bên Đỗ Chí Phàm, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc hết lòng vì anh ta, đây có lẽ là bản năng né tránh rủi ro.

Vì vậy cô vẫn đang né tránh Tề Vị An, cô chưa biết làm gì tiếp theo với anh.

...

Tề Vị An nhìn câu trả lời "có chút bận" của Kỳ Thư, mắt nửa nhắm nửa mở, Nem Rán liếʍ tay anh, sau đó anh mở đôi mắt lo lắng, lấy một ít thức ăn cho cho nó ăn.

Mấy ngày nay anh cứ nghĩ đến cô, nghĩ đến lại bất giác đỏ mặt, sau đó lén lút bình tĩnh lại, sợ người khác phát hiện ra.

Nhưng Kỳ Thư tựa hồ rất bận rộn, anh hỏi ba lần, cô cũng không có thời gian đi gặp anh.

...

Kỳ Thư không để tâm lời nói của Lâm Hoa, nhưng không đắc tội với người khác, chưa chắc người khác không đắc tội mình.

Trong quán cà phê ở tầng dưới của công ty, Kỳ Thư nhìn Từ Giai Giai.

“Cô là Kỳ Thư?”

“Cô đến gặp tôi, lại không biết tôi là ai à?” Nói câu thật vô nghĩa mà.

“Tôi sẽ không vòng vo với cô. Tôi biết cô là mối tình đầu với Đỗ Chí Phàm, nhưng tôi và anh ấy sắp kết hôn. Mong cô đừng quấy rầy anh ấy.”

Tên khốn này, cô đã không liên lạc với anh ta từ lâu, chuyện của anh ta liên quan gì tới cô? "Cô Từ, nếu mèo không thành thật thì cứ lo cho con mèo của mình, sao phải lo cá bên ngoài."

"Cô... tôi biết cô rất ưu tú, nhưng Kỳ tiểu thư có thể không biết lai lịch của tôi rồi. Ở thành phố H này, tôi khuyên cô đừng đắc tội tôi.”

Đe dọa cô? Có kẻ tài nào lại đi khoe khoang mình tài mình giỏi đây? "Cô Từ, cô kiếm chuyện với ai thì được, chứ với tôi thì sợ rằng đầu của cô không đủ cao." Kỳ Thư nhướn mày, nhịp tay trên tay ghế, thẳng thắn nói: "Đương nhiên, tôi cũng không có ý định liên quan với những người như các người.”

"Biết là tốt rồi." Từ Giai Giai đạt được mục đích, cố gắng nâng cằm để tăng khí thế.

Cô ta là thế hệ tiểu thư giàu có được nuông chiều, làm sao có thể một chọi một với cô, cố ra vẻ nhưng lại chẳng được vẻ gì.

Kỳ Thư đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, tiến lên hai bước, đi đến chỗ Từ Giai Giai, vỗ nhẹ lên vai cô ta, "Đàn ông ở khắp mọi nơi. Đừng vì hắn ta làm điều không đáng.”

...

Đỗ Chí Phàm không khỏi mất bình tĩnh khi nghe tin Từ Giai Giai đến tìm cô.

“Cô tìm cô ấy làm gì?”

"Tôi chưa làm gì cả, anh sao phải như vậy?"

Từ Gia Giai yêu Đỗ Chí Phàm không chỉ vì ngoại hình, tài năng mà còn vì tính tình hiền lành, anh sẵn sàng nhượng bộ cô ta, dỗ dành cô ta. Nhưng bây giờ trái ngược lại...

"Từ Gia Giai, tôi đã biết quá rõ cô, cô uy hϊếp cô ấy đúng không?"

Đỗ Chí Phàm vì tiền mà chịu đựng ngần ấy năm nay, đã mất đi phẩm giá đàn ông, nhưng Kỳ Thư lại giống như một mảnh da, một cái chạm vào sẽ khơi dậy tính khí của hắn.

"Kỳ Thư khác với cô, cô ấy là một cô gái nỗ lực cho đến tận bây giờ, muốn có được chỗ đứng ở thành phố H không phải là điều dễ dàng, cô có thể đừng làm phiền cô ấy được không?"

"Cái gì? Anh thấy khó chịu phải không?"

Cô ta từ chiều trở về sau khi nói chuyện với Kỳ Thư đã có tâm trạng không mấy vui vẻ, cô ta không ngờ rằng Đỗ Chí Phàm lại dám cãi nhau với cô ta vì bạn gái cũ.

"Đồ chó dắt, anh đừng quên rằng anh có thể sống trong khu biệt thự nhà giàu, đưa đón hằng ngày bằng xe sang, được sống trong phú quý. Ai đã cho anh tất cả những thứ này!”

“Cô...” Đỗ Chí Phàm hai mắt sắp nổ tung, nhịn đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống lời nói, cầm lấy áo khoác quay người đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Anh ta lái xe đến công ty của Kỳ Thư, anh ta không biết cô sống ở đâu, chỉ biết nơi làm việc của cô.