Chương 6: Hiểu Lầm

Tề Vị An phác họa hai nhân vật hoạt hình trên bảng vẽ, một là Kỳ Thư và một là anh, Kỳ Thư đang cầm một cái thùng nhỏ trong tay, một tay anh cầm cái xẻng, tay kia cầm tay cô.

Anh tải bức tranh lên tài khoản của mình với dòng chữ "Tôi rất thích". Thích gì? Bãi biển xanh? Chuyến dã ngoại? Hay là thích Kỳ Thư? Tề Vị An không biết nữa, anh tựa hồ đều thích hết.

Tài khoản của Tề Vị An không có nhiều lượt theo dõi, anh rất ít đăng bài nên không có quá nhiều người biết trang này, nhưng hôm nay lại có khá nhiều người coi.

"Bức tranh thật đẹp".

"Dễ thương quá".

"Thiên Thiên đang yêu sao?"

Tề Vị An nhìn vào phần bình luận, có một số bình luận không hiểu, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ "yêu", tai anh liền đỏ bừng, mặt nóng lên.

Anh cả đã yêu, quản lý của anh cũng đang yêu, con chó nhỏ ngoài sân cũng yêu, chỉ có Tề Vị An là không yêu.

Người ta nói yêu nhau có nghĩa là hai người cùng nhau làm những gì mình thích, sau đó kết hôn và ở bên nhau mãi mãi.

Cùng nhau làm những việc mình thích thì sẽ luôn ở bên nhau, Tề Vị An hiểu ra liền đi đến kết luận rằng anh muốn cùng Kỳ Thư yêu.

Vừa nhận ra điều đó, toàn bộ khuôn mặt của anh lại đỏ hơn. Anh không biết liệu Kỳ Thư có muốn yêu không?

...

Kỳ Thư đóng laptop lại, cau mày, nhìn đám người tranh cãi.

Bộ phận bên kia nói: "Đây không phải là vấn đề trong quá trình phát triển của chúng tôi. Chúng tôi luôn tuân thủ theo nguyên tắc."

"Ứng dụng của chúng tôi được làm dựa trên khảo sát nhu cầu khách hàng do người quản lý dự án đưa ra và tất cả các chức năng đều được bao gồm!"

Thấy đổ lỗi cho mình, người quản lý dự án vặn lại: “Việc nghiên cứu của chúng tôi không có vấn đề gì. Khi đó, chúng tôi nói rằng ứng dụng đang phát triển có rủi ro và có thể có những thay đổi trong kinh doanh. Là ai cứ thúc giục chúng tôi và gấp rút đến xin ý kiến lãnh đạo vậy hả?”

“Ý cậu là trách nhiệm của bên tôi sao?”

"Tôi không nói thế, chắc chắn không phải vấn đề của một người. Thuật toán của trung tâm R&D không phải cũng ước tính rủi ro sao?"

Han Kỷ Dao nghe người quản lý dự án đưa qua họ để trốn tránh trách nhiệm, anh ấy lạnh lùng chặn lại, “Quy trình đánh giá thuật toán của dự án này là hoàn toàn chính xác, trung tâm R&D lúc đó đã đưa ra cảnh báo rủi ro màu vàng. Về phần xử lý nội dung, chúng tôi không chịu trách nhiệm về mảng này."

Nhìn vào mức lỗ 40%, lãnh đạo tức giận liền chửi chó mắng mèo, khiến nhóm thuật toán của cô cũng phải ngồi chịu trận.

Mọi người bắt đầu thảo luận vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn leo thang thành một cuộc cãi vã, thậm chí là công kích lẫn nhau.

Sếp lớn còn tức giận đến mức gọi phòng nhân sự đến, sa thải cả hai người phụ trách.

Sau cuộc họp, Kỳ Thư và Hàn Kỷ Dao quay trở lại phòng làm việc. Họ quá mệt mỏi sau khi nghe nhóm người tranh cãi suốt hai tiếng đồng hồ.

Người phía dưới thấy tâm tình ông chủ không tốt, mọi hành vi đều trở nên thận trọng.

Sau khi vào văn phòng, Hàn Kỷ Dao kéo ghế ngồi xuống, Kỷ Thư mở máy tính, trả lời những công văn khẩn cấp.

“Em nghĩ sao về chuyện hôm nay?" Hàn Kỷ Dao hỏi.

“Có kẻ dựt dây.” Cô vừa rồi đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Hàn Kỷ Dao gật đầu, hai người nghĩ giống nhau. "Em nghĩ đó là ai?"

"Không thể nói rõ, nhưng anh Lâm gần đây đột nhiên được điều động ra nước ngoài. Vị trí đó đã bị bỏ trống, có rất nhiều người nhanh trí muốn thế vào."

"Người có tư cách không nhiều, những nhân vật già dặn cũng muốn nghĩ như vậy, nhưng tuổi tác của họ đã trôi qua từ lâu. Hiện tại công ty đang thăng chức cho những cán bộ trẻ hơn, chỉ có bốn người có tư cách dưới 30 tuổi, bao gồm cả anh và em."

Hàn Kỷ Dao và Kỳ Thư làm việc cùng nhau rất tốt, Hàn Kỷ Dao không có hứng thú với công nghệ, nhưng anh ấy có một số nền tảng, việc anh ấy sẽ được nhắc đến ở vị trí cao hơn chỉ là vấn đề thời gian, khi thời cơ đến anh ấy sẽ giúp đỡ cô, họ đồng thời hỗ trợ cho nhau.

Mặc dù không nói rõ ràng nhưng đây là sự hiểu biết ngầm giữa hai người.

Như vậy, hai ứng cử viên còn lại có thể là người làm, Kỳ Thư nhanh chóng sắp xếp lại những mối quan tâm trong đầu.

"Cọc cọc." Đào Đào bên ngoài gõ cửa.

Kỳ Thư dừng lại, nói: “Mời vào.”

"Ừm, anh Hàn, chị Thư, Trương Bác đã được điều động đến bộ phận bảo trì thiết bị. Hai người đã biết chưa?"

“Cái gì?” Hàn Kỷ Dao hỏi.

"Trương Bác trước đó đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế, anh ta không muốn tính vào kết quả của đội chúng ta, anh ta còn tự mình đến gặp lãnh đạo cấp cao để báo cáo đội mình không tốt.”

“Sau đó anh ta còn nói gì nữa thì em không biết, nhưng khi sếp lớn về thì hai người đã bị gọi đi, em chưa kịp nói cho hai người biết.”

Kỳ Thư tức giận đến không ngồi yên được nên đứng dậy, liền đánh rơi tập tài liệu trên bàn cùng với điện thoại di động xuống đất.

Cô không hay điện thoại đã tự động chạm vào nút nhận cuộc gọi.

Tề Vị An nhìn thấy Kỳ Thư nhanh chóng kết nối như vậy, anh liền vui vẻ nói: "Xin chào."

“Người ngu mà luôn tỏ ra nguy hiểm.” Cô bất chợt lên tiếng, không kìm chế nổi lửa giận trong lòng, nhưng lại không biết điện thoại đã tự động mở.

Tề Vị An ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, là cô đang mắng anh sao?

"Anh ta luôn có tham vọng cao kể từ khi tham gia làm cùng chúng ta. Trên thực tế, khả năng kỹ thuật của anh ta thậm chí còn không bằng một sinh viên đại học nữa.” Kỳ Thư và Hàn Kỷ Dao luôn phải cán đán làm luôn phần việc chưa hoàn thành của hắn, "Anh ta luôn nghĩ rằng bản thân đã ghi được rất nhiều công lao cho các dự án."

Hàn Kỷ Dao biết rõ người này, hắn luôn coi thường người khác, thậm chí còn không để ý tới ý kiến của bọn họ.

Nhóm của họ hàng năm xuất ra rất nhiều bằng sáng chế, việc này cần có công sức của nhiều người và sự hỗ trợ của nguồn lực trong nhóm, xét sự công bằng, không ai là đóng góp đặc biệt xuất sắc cả.

“Cho nên anh ta cho là mình giỏi giang, đến trước mặt sếp lớn khoe khoang, đòi công lao khen thưởng, tiện thể nói xấu chúng ta, sau đó cũng bị sếp lớn nhìn thấu, phái hắn đến chỗ bảo trì.”

Hàn Kỷ Dao cười, trong khi làm cùng nhóm bọn họ nhàn rỗi, ai có thể nghĩ tới lý do đi làm bảo trì buồn cười như vậy.

"Tôi ghét nhất những kẻ như vậy, ngu ngốc lại tự cho mình là đúng. Năng lực không nhiều, nhưng âm mưu lại rất nhiều, không làm được gì, nhưng lại cho mình là người làm tất cả mọi thứ." Kỳ Thư lắc đầu, ngồi vào ghế nói.

Việc phái hắn đến bộ phận bảo trì là một hình thức trá hình của ông chủ buộc hắn phải từ chức, biết hắn kiêu ngạo nên cố tình hạ nhục hắn trước khi rời đi.

Kỳ Thư tuy khó chịu nhưng cũng mừng vì ông chủ lớn biết nhận biết người, không thích nịnh nọt, không nghe lời vu khống của kẻ ác.

Tề Vệ An vẫn đang nghe điện thoại, buồn đến không nói được lời nào, anh nghe thấy Kỳ Thư nói: “Tôi ghét nhất những kẻ ngu như vậy.” Vậy là cô ghét anh phải không?

Anh thích Kỳ Thư như vậy, Kỳ Thư đừng ghét anh được không? Những giọt nước mắt theo dòng suy nghĩ chảy xuống, lăn dài trên má anh.

Hồi lâu không thấy Kỳ Thư nói chuyện, Tề Vị An buồn bã cúp điện thoại.

Vốn anh muốn nói với cô rằng hoa cẩm tú cầu anh trồng đang nở hoa, hoa hồng nở đẹp hơn hoa tím, màu sắc rực rỡ, anh muốn đưa cô đi xem.

Nhưng cô ấy không thích anh, và cô ấy sẽ không thích hoa của anh.

Nước mắt rơi trên hoa cẩm tú cầu, khiến cánh hoa run rẩy, Tề Vị An lau cánh hoa, càng lau, nước mắt càng rơi trên cánh hoa nhiều hơn, cuối cùng anh bỏ cuộc, ngồi một mình ở đó, nhìn chằm chằm vào những cánh hoa đẫm lệ.

Kỳ Thư nhặt tập tài liệu và điện thoại di động trên mặt đất lên nhìn thời gian, đã đến giờ tan làm.

Nguyên tắc của cô là không mang những cảm xúc tiêu cực từ công việc vào cuộc sống.

Ăn tối xong, cô bơi vài vòng trong phòng tập thể dục ở tầng dưới nhà, căng thẳng và tâm trạng tồi tệ giảm bớt đi rất nhiều, cô dựa vào bể bơi để thư giãn.

Một người đàn ông có cơ bụng sáu múi, nước da màu nâu sẫm tiến tới bắt chuyện: “Người đẹp, em có muốn thêm thông tin liên lạc không?” Vừa nói, cánh tay cầm điện thoại vẫn cố tình vận động cơ bắp.

Thấy như vậy, Kỳ Thư vẫn không để ý tới người đàn ông đang trò chuyện mà bất chợt nhớ tới cơ bụng trắng bóc của Tề Vị An mà cô vô tình nhìn thấy ngày ấy.

Múi không quá nổi bật nhưng lại rất thu hút, sạch sẽ lộ rõ sắc vóc của chàng trai thanh thiếu niên.

Cô khéo léo từ chối anh ta, rồi nhanh chóng lên nhà.

Trước khi đi ngủ, Kỳ Thư mở hộp thoại trò chuyện với Tài Vị An, kể từ lần trước đi biển về, anh mỗi ngày đều gửi cho cô vài tin nhắn để chia sẻ cuộc sống của anh, đôi khi anh chụp một vài bức ảnh thú vị, đôi khi anh chỉ Chat, hỏi thăm cô đã ăn gì, nhưng sao hôm nay không có tin nhắn?

Có lẽ hôm nay anh bận đi. Kỳ Thư nghĩ như vậy nên tắt điện thoại, đi ngủ.

Nhưng mấy ngày sau Tề Vị An vẫn không chủ động liên lạc với cô, Kỳ Thư càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, chẳng lẽ anh gặp chuyện gì? Hay không kiên nhẫn mà bỏ cuộc giữa chừng?

Tề Vị An nhai mấy miếng thịt bò, không ngon chút nào, rõ ràng là cùng một đầu bếp làm, nhưng không ngon bằng món anh đã ăn với Kỳ Thư ngày hôm đó.

Anh bỏ đũa xuống, lên lầu, lấy ra chiếc ảnh Polaroid duy nhất của hai người chụp chung, âm thầm rơi nước mắt.