Chương 9: Đường đến Giang Nam

Giang Nam nổi tiếng là chốn giang hồ hiệp nghĩa, lúc này Giang Nam hiện có bốn môn phái lớn mạnh tranh danh đệ nhất thiên hạ. Nhật nguyệt phái, Hoa sơn phái, Thiếu Lâm phái và Nga My phái. Cũng may Giang Nam còn có các thế lực phiêu bạc này bảo vệ, quan lại hay tướng địch đều không dám làm gì quá đáng. Chỉ là các trận tranh đấu diễn ra liên miên, máu đổ thành suối khiến bá tánh không ngày nào yên ổn.

Mặt trời vừa ló dạng, đoàn quân ngựa đều đã xếp thành hàng dài ở đại môn hoàng cung đợi cửu hoàng tử đến. Hoàng thượng cùng thái hậu, hoàng hậu đích thân đến đại môn tiễn nhi tử lên đường. Hoàng thượng nét mặt khá ảm đạm, hắn đặt hết hy vọng vào nữ nhi này.

"Cửu nhi, ngươi phải nhớ những gì trẫm dặn, còn nữa Địch Long, khanh giá nào cũng phải bảo vệ cửu hoàng tử bình an trở về"

Địch Long cuối đầu tuân lệnh rồi nhắc nhở hoàng thượng.

"Hoàng thượng, đã không còn sớm, chúng thần cũng nên đi thôi"

Thái hậu cùng hoàng hậu thì cứ ôm khư khư Thanh Ca, vừa khóc vừa căn dặn đến mức phát chán a.

"Cửu nhi phải bảo trọng a...ai gia chỉ có mình ngươi...nếu ngươi dám xảy ra chuyện gì....ai gia...ai gia hic hic".

Hoàng hậu có vẻ trách móc hoàng đế, đưa một túi ngọc cho Thanh Ca

"Cửu nhi, đây là thần hộ mệnh, phải giữ bên người, biết không?"

Sau một hồi ôm nhau khóc lóc, cuối cùng đoàn người cũng lên đường. Đây là lần đầu nàng đi xa hoàng cung, cũng như xa phụ hoàng, mẫu hậu, cũng không biết ngày tháng sau này sẽ sống ra sao. Đến giữa trưa ,đoàn người cũng ra khỏi Tuyên thành, hướng đến Dương châu.

Trời chạng vạng tối, đoàn người cũng đã vào Dương châu, Địch Long lệnh phu xe tìm nơi nghỉ chân, để cửu điện hạ này ngồi xe cả ngày, hẳn là mệt mỏi. Xe ngựa dừng lại ở Linh Cung khách điếm. Tiểu Lý tử ngồi xe phía sau nhanh nhẩu chạy đến xe của Thanh Ca định dìu nàng xuống xe. A...kinh khủng thật a, cửu điện hạ mặt mũi xanh như trúng độc, nhợn tới nhợn lui, là say xe...Tiểu Lý Tử lúng túng, hình tượng cửu điện ha tại thượng kia đâu mất rồi.

"Điện hạ, người đây là làm sao a, mau..mau truyền đại phu"

Tiểu Lý Tử hoảng loạn nói lớn. Thanh Ca lúc này cũng không biết nàng sống hay chết, trời đất đảo lộn, nàng được Tiểu Lý Tử dìu vào gian phòng thượng đẳng của khách điếm, đại phu cũng gấp rút vào xem bệnh

"Công tử nhà ngươi không sao, chỉ là không thích ứng việc đi xe ngựa mà thôi"

Đúng là con cái nhà đại phú có khác, chỉ bị say xe một chút đã bỏ ngân lượng ra mời đại phu giỏi. Hôn mê một ngày, Thanh Ca mới ý thức được, rồi tỉnh dậy tuy nhiên đầu có hơi choáng váng. Tiểu Lý Tử trực cả đêm chăm sóc nàng nên hắn mệt quá thϊếp đi trên bàn trà cạnh giường.

"Tiểu Lý Tử, ta muốn nước, khô quá"

Thanh Ca giọng yếu ớt cố gọi hắn dậy, Tiểu Lý Tử giật mình vội rót một chén trà đến cho nàng.

"Điện hạ, người đã đỡ hơn chưa?"

Tiểu Lý Tử hơi lo lắng nhìn nàng, hắn đã chăm sóc nàng từ khi nàng còn bé, tình cảm thực như huynh muội. Thanh Ca vừa tỉnh dậy còn hơi hoang mang hỏi hắn

"Ta ngủ bao lâu rồi?"

Tiểu Lý Tử thở dài trả lời nàng

"Điện hạ cứ nghỉ ngơi đã, nếu không đi được xe ngựa, hay là người cưỡi ngựa cùng với nô tài nhé".

Thanh Ca thật sự sợ chiếc xe ngựa đó a.

Sáng hôm sau, nàng khỏe hẳn, vội thúc các thị vệ cùng lên đường, lần này, Thanh Ca khoác trường bào xanh ngọc dày dặn, vấn hết tóc lên, hệt như nam tử trưởng thành, ung dung cưỡi ngựa đi trước. Một ngày lại một ngày, đoàn người ngày thì đi, đêm lại nghỉ ,trong một tuần đã đến được Giang Nam.

Một buổi sáng mây xanh nước biếc, phong cảnh Giang Nam thật sự làm người ta say đắm a. Đoàn người chỉ cách Giang Nam thành khoảng 1 dặm.

Thanh Ca cầm cương ngựa, hào hứng chạy đi trước, bỏ lại đoàn người kia.Tiểu Lý Tử cũng khá hăng hái, thúc ngựa đuổi theo cửu điện hạ của hắn. Đột nhiên từ không trung có ba người xông xuống chặn đường nàng. Bọn họ một thân hắc y, trên người đều mang vũ khí, dáng vẻ thô kệch chỉa mũi kiếm về phía nàng

"Hai ngươi chắc là người mới đến Giang Nam, có biết bọn ta là ai không?"

Một tên trong bọn chúng nói lớn. Tiểu Lý Tử ra sức đe dọa bọn chúng.

"To gan, các ngươi không biết đây là ai sao, công tử nhà ta chính là khâm sai triều đình đến dẹp loạn tặc, không mau tránh đường"

Vì thân phận hoàng tử tuyệt đối không được lộ, nếu không lại tạo cơ hội cho những kẻ có mưu đồ ám hại huyết mạch hoàng thất. Mấy tên kia có vẻ không khiên nể quát lớn

"Xem triều đình các ngươi có gì hay "

Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Thanh Ca

"A...tên khâm sai trẻ tuổi này tướng mạo quả tuyệt mĩ a, mau theo gia gia ta về ra mắt giáo chủ"

Thanh Ca kinh ngạc, cái gì giáo chủ hả, chắc là giống như truyện kim dung rồi, Đông Phương Bất Bại à. Nói dứt câu, tên thô bỉ kia nắm lấy vạt áo nàng, lôi nàng từ trên ngựa rơi xuống đất. Tuy nhiên hắn khá công phu a từ trên ngựa bị lôi xuống nhưng nhờ lực của hắn nàng không bị té mà còn an toàn đáp đất. Tiểu Lý Tử ngơ ngác, rút thanh kiếm phòng bị trong người nhảy xuống ngựa liều mạng với bọn người kia.

"Lùi lại, nếu không công tử nhà ngươi sẽ chết ngay tức khắc"

Một tên thô bạo đưa kiếm lên cổ Thanh Ca quát lớn, Tiểu Lý Tử giật mình, từng bước lùi ra sau. Đoàn người lúc này thoáng thấy có nhiều người phía trước lập tức tăng tốc độ chạy. Lưỡi kiếm thật sự rất sắc a. Thanh Ca có hơi nhột nên cựa quậy một tý, cũng không biết máu đã chảy xuống ướt cổ áo trường bào xanh ngọc kia từ khi nào. Tiểu Lý Tử thấy vậy càng thêm sợ hãi, vội đặt kiếm xuống đất đầu hàng.

"Ta bỏ kiếm rồi, không mau thả công tử nhà ta, thiếu gia cổ của người...".

Thanh Ca lúc này mới ý thức được, chất lỏng màu đỏ từ cổ nàng chảy xuống ngày một nhiều a. Tên thô lỗ kia đặt kiếm xuống quát lớn

"Nhóc con, ngươi biết kiếm của chúng ta sắc bén, cớ nào lại cựa quậy. Nếu ta không giữ kiếm lại, e là rơi đầu nhà ngươi rồi, ngươi muốn chầu diêm vương sao?"

Bọn chúng không có ý muốn gϊếŧ người, chỉ là dung mạo Thanh Ca bất phàm, vừa nhìn đã mến, bọn chúng chỉ muốn mang nàng về Hắc Điện của Nhật Nguyệt thần giáo ra mặt với Đông Phương giáo chủ, nếu hắn ta thích, bọn chúng có công không nhỏ a.

"Tiểu Lý Tử ta không sao"

Thanh Ca nói với Tiểu Lý Tử, trấn an hắn.

Lúc này, trên không trung lại xuất hiện một mỹ nhân y phục gọn gàng, một thân cầm kiếm chém lấy bọn người đang giữ chặt Thanh Ca. Nàng thừa cơ đó mà chạy ra khỏi tay bọn chúng về phía Tiểu Lý Tử. Chỉ trong nháy mắt, mấy tên kia đã nằm la liệt dưới chân nàng ta. Mỹ nhân giang hồ kia bước đến gần Thanh Ca, vội lấy khăn tay của nàng lâu máu trên cổ. Thanh Ca ngơ ngác, mỹ nhân, đúng thật là mỹ nhân. nàng nhìn mỹ nhân kia đến ngây ngốc, háo sắc a. Mỹ nhân kia tỏ ý cười

"Ta Nhạc Y Giang, thiếu chủ phái Nga My, không biết các vị là từ đâu đến, sao lại bị Nhật Nguyệt phái tấn công?"

(đôi lời tác giả)

Nghe nói Giang Nam nổi tiếng giang hồ, nên bản vương mang luôn truyện Kim Dung vào.hí hí