Chương 10: Đông Phương Bất Bại

Thanh Ca ngẩn người, đợi Tiểu Lý Tử lây mạnh mới ý thức.

"À...ta nhận lệnh đến Giang Nam điều tra, không biết sao lại có người tập kích,xin hỏi cô nương biết hắn là ai không"

Thanh Ca hơi ngượng ngùng, Tĩnh Chi có nét đẹp kiều diễm mê hoặc còn người này lại mang nét giản dị cuốn hút, nữ nhân cổ đại đẹp hơn so với nàng tưởng tượng a. Y Giang cũng có chút ấn tượng về nàng, sao lại có người tuấn mỹ như thế chứ.

Đoàn người bây giờ mới đuổi tới chỗ của Thanh Ca, Địch Long nhìn vết thương trên cổ đã được Y Giang băng lại, hốt hoảng chạy đến

"Công tử, người không sao chứ, là ta thất trách xin công tử trách phạt"

Là tự nàng hăng hái thúc ngựa chạy đi trước sao có thể trách hắn được

"Là ta, sao có thể trách ông. Được rồi cùng lên đường thôi"

Thanh Ca dìu Địch Long đứng dậy, đưa mắt nhìn Y Giang.

"Nhạc cô nương hay là cùng ta vào thành" Nàng lại ra chiêu dụ dỗ nữ nhi nhà lành rồi.Y Giang gật đầu, đi theo Thanh Ca về phía xe ngựa. Đúng rồi, nàng nào có đi được xe ngựa, nghĩ lại còn cảm thấy ớn lạnh. Thanh Ca xoay lưng lại nói

"Nhạc cô nương hay là cưỡi ngựa cùng ta đi, ta...ta không đi được xe ngựa"

Y Giang có vẻ hơi tò mò, nhìn nàng yếu ớt như thế mà cũng biết cưỡi ngựa sao. Y Giang cũng không nghĩ nhiều trèo lên lưng một con ngựa rồi cùng đi với Thanh Ca.

Sau một lúc, đoàn người đã đến đại môn Giang Nam thành, Địch Long đưa lệnh bài, binh lính gác thành đều quỳ rạp xuống. Đoàn người tiếp tục đi được đoạn thì ngừng lại, toàn bộ quan lại Giang Nam đều đã nghiêm chỉnh xếp hàng. Giang Nam chia làm 4 huyện : Nam Trung huyện, Bắc Trung huyện, Tây Trung huyện và Đông Trung huyện. Bốn tri huyện cùng tri phủ và hơn mười quan lại địa phương long trọng nghênh đón. Trong thánh chỉ của hoàng đế chỉ đề cập đến Diệp khâm sai, chứ không nói tên này là cửu hoàng tử. Nên bọn quan lại chỉ biết đây chính là khâm sai đại nhân cùng Địch tể tướng cùng đến điều tra và dẹp loạn tặc Nam Hạ.

"Cung nghênh khâm sai đại nhân"

tất cả quan viên đều hô to, đồng thời quỳ rạp xuống đât. Thanh Ca xua tay ý bảo đứng lên. Tri phủ hiện giờ là Thừa đại nhân, hắn có hơi mập, để ba cọng ria mép cứ như những tên sở khanh. Hắn mạnh dặn bước tới hành lễ với Thanh Ca

"Diệp đại nhân không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, ngài chắc hẳn là 18 tuổi a?"

Nàng có hơi sửng sốt, gì nàng chỉ mới 15 tuổi, chắc là vì chiều cao nàng khá phát triển so với hắn, nàng sắp cao bằng hắn rồi.

"Ta là 19 tuổi rồi"

Thanh Ca bắt buộc phải nói dối tuổi, bởi vì nam nhân 16 tuổi mới được vào khoa thi nàng chỉ mới 15 tuổi, sao có thể là khâm sai được chứ.

Sau một hồi tán gẫu cùng các quan viên, nàng được Thừa đại nhân đưa về phủ nghỉ tạm, Nhạc Y Giang cũng cáo từ rồi về Nhạc gia.

Tại Thừa phủ, nào là rượu, hoa, còn có cả ca kỹ, múa hát nhộn nhịp không khác gì yến tiệc. Tri phủ cả ngày vất vả đón tiếp cũng chẳng cảm thấy mệt, còn sung sướиɠ mời Thanh Ca uống rượu.

"Nào nào, các vị đại nhân, Diệp khâm sai đây đích thực tuổi trẻ tài cao a. Hạ quan chưa từng thấy nam nhân nào có dung mạo tuyệt mĩ như ngài, hẳn sau này thê thϊếp không xuể haha"

Vừa nói hắn cười to, cùng nâng ly với các quan viên khác. Nàng bị ép uống đến say mềm, chẳng còn biết trời trăng mây nước. Lúc này nàng như gục trên bàn tiệc thì có người kêu lớn

"Có thích khách, người đâu có thích khách"

Tiếng hét lớn làm nàng bừng tỉnh, chỉ thấy mờ mờ một đám người hắc y vây lấy sảnh, một đao chém chết hết gia nô trong phủ. Một tên tìm đến nàng, hắn vác nàng lên vai, rồi hô cho những tên khác dừng tay sau đó trốn thoát.

Diệp khâm sai mất tích, Thừa tri phủ cùng ba vị quan viên bị gϊếŧ hại. Ca kỹ, đoàn múa hay các nô bộc có mặt trong sảnh yến tiệc lúc đó đều mất mạng. Chỉ trong một đêm, toàn bộ phủ của Thừa đại nhân đã đầy mùi máu tanh. Tin tức này rất nhanh lan ra khắp Giang Nam thành, Nhạc Y Giang vì thế mà hốt hoảng, ai là có thể ra tay tàn độc như thế. Trong tứ đại môn phái Giang Nam, Nhật Nguyệt Thần Giáo còn có danh là Tà Giáo, thủ đoạn tàn độc, gϊếŧ người không gớm tay, có thể nói không một môn phái nào chống lại được. Đông Phương Bất Bại hiện là Giáo chủ của Tà giáo, hắn luyện thành công Quỳ Hoa Bảo Điển, không ai địch nổi. Lẽ nào vụ bắt cóc khâm sai, ám sát tri phủ là do hắn làm.

Thanh Ca hơi đau đầu, mở mắt tỉnh dậy, nàng đang ở trên chiếc giường có thể nói là thượng đẳng, chỉ kém hơn ở trong cung một chút. Nàng ngồi dậy, nhìn xung quanh, đây là đâu? Gian phòng này thật lạ, đều trang trí màu đỏ. Nàng bước xuống giường, đi vài bước thì có người lên tiếng

"Đứng lại, nếu ngươi đi thêm một bước nữa, ta không đảm bảo ngươi có thể sống đâu"

Giọng nói này là của nam nhân, không phải là nữ nhân. Nàng cũng không phân biệt được là nam nhân hay nữ nhân, nàng hơi run tay, trả lời hắn

"Ngươi là ai, tại sao ta lại ở đây, mau thả ta ra"

Hắn ta im lặng, sau đấy nàng thấy một người y phục đỏ rực, đi đến gần nàng.

"Ngươi...ngươi là nữ nhân?"

Thanh Ca cũng không phân biệt được, nhưng quả thực, người kia rất đẹp a. Hắn nhết mép cười nhẹ rồi ôm nàng vào lòng, nàng cứng đơ người, hắn, hắn có phải bị điên rồi không.

"Tiểu tử, ngươi là không biết thật sao, ta là tân giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo Đông..Phương..Bất..Bại"

Hắn từ chữ nhấn mạnh. Thanh Ca có hơi hoảng loạn. Hắn là đoạn tụ.

"Đoạn tụ, thả ta ra, nếu quân lính tới đây, ngươi đừng hòng thoát tội...Ahh"

Thanh Ca càng vùng vẫy, hắn càng ra sức ôm chặt hơn. Nghe nàng nói câu đấy, hắn tự nhiên bật cười

"Haha, tiểu khâm sai, làm gì có quan binh nào dám đến Hắc Điện của ta chứ, ngươi ngoan ngoãn đi, lần trước cũng do ngươi mà thuộc hạ của ta bị thiếu chủ Nga My gϊếŧ chết, ngươi định bồi thường cho ta thế nào đây hả, hahaha"

Đông Phương Bất Bại từ khi luyện thành công Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn trở nên yểu điệu hơn hẳn, bây giờ thì hoàn toàn là đoạn tụ. Hắn nghe đồn dung mạo tiểu khâm sai mới đến cực kỳ tuấn mỹ, liền lệnh thuộc hạ bắt về, ai ngờ do đám gia đinh tri phủ vướng tay vướng chân nên chúng đã gϊếŧ sạch.

Thanh Ca càng thêm hoảng loạn, làm sao bây giờ, nàng chưa kịp nghĩ đã bị hắn lôi đến gần giường, xô nàng té xuống. Hắn trèo lên người nàng, nắm chặt tay Thanh Ca lại làm nàng không thể vùng vẫy. Nếu hắn là nữ nhân thì có lẽ sẽ không sao, đằng này lại là nam nhân đoạn tụ, Thanh Ca khóc không ra nước mắt, ra sức hét lớn nhưng lại bị hắn hôn tới tấp

"Ngươi...thả...thả...ta..ra..t..ta..thả..ra"

Thanh Ca có vẻ đuối sức không chóng cự nổi nữa, tên kia cởi bỏ trường bào đỏ rực, ném xuống sàn, hắn tiếp theo sẽ cởi bỏ y phục của nàng. Thanh Ca kiệt sức thở dốc, cố gắng dùng lực đẩy tay hắn ra khỏi vạc áo nàng. Một tiếng cửa va đập kêu lớn. Nàng tuyệt vọng đưa mắt về phía cửa, là Nhạc Y Giang.