Chương 8: Giang Nam hứa hẹn

Sau khi từ Bàng Thế điện rời đi, Thanh Ca lại phải xuất cung đến phủ của Địch Long tướng quân chuẩn bị hôm sau lên đường. Một thân thường phục đi đến trước đại môn của Địch tướng phủ lại bị đám nha đinh cản lại không cho vào, nàng tức giận quát lớn

"Các ngươi có phải là mù mắt không, phủ tướng quân của các ngươi có khách quý, các ngươi dám không cho ta vào, muốn chết hay sao?"

Gia đinh lại cười, Địch Long là tể tướng của Đại Tuyên, hắn là ai mà muốn vào là vào, hai bên cãi nhau ầm ĩ, rốt cục cũng có người bước ra

"Chuyện gì đây, ai dám đứng trước phủ ta náo loạn?"

Là Địch Long cao cao tại thượng kia lớn tiếng, hắn nhìn xung quanh, nhìn thấy một tiểu tử đang đứng quay lưng về phía mình, tên này chỉ cao hơn một nữa hắn, aiya là bọn tiểu nít ranh.

"Tiểu tử kia, phụ thân ngươi là ai, sao dám đến đây náo loạn?"

Địch Long hơi cười, đồng thời chỉ tay về phía nàng hỏi lớn. Thanh Ca có lẽ khá bực bội, đường đường là cửu hoàng tử, lại phải dùng võ mồm với các nha đinh, tức chết mà

"Phụ thân ta là Tuyên Đức Vương - Diệp Lăng Phong, ngươi nghĩ ngươi là tể tướng tín nhiệm của tiên hoàng thì làm càn sao, không xem bản điện hạ ra gì"

Thanh Ca xoay người lại mặt đối mặt với lão già kia. Địch Long tay chân run run vội tới dìu nàng vào trong phủ. Vào đại sảnh, hắn gọi các nô tỳ trong phủ pha trà, đồng thời gọi luôn mấy vị phu nhân ra mắt cửu hoàng tử.

"Cửu điện hạ, thần có mắt không tròng, thất lễ rồi, xin điện hạ thứ tội"

nói xong bưng chén trà thơm, nóng hổi đến cho Thanh Ca, nàng làm gì có thú uống trà ngâm thơ gì chứ, nàng tiếp chén trà để lên bàn, rồi vào vấn đề chính.

"Địch tướng quân, ngày mai chúng ta phải đi Giang Nam, trước giờ ta chưa bao giờ gặp ông, vậy mà mấy hôm nay ông cũng không vào cung diện kiến ta, làm bản điện hạ phải chạy đi tìm phủ của ông"

Thanh Ca có vẻ hờn dỗi tên này đúng là ngạo mạn, đợi ta nắm quyền thiên hạ trong tay, xem ông còn ngạo mạn như vậy không. Địch Long tỏ ý cười rồi xoa đầu Thanh Ca nói

"Haha, cửu điện hạ quả là khác người, Giang Nam nguy hiểm rình rập, bất kể ai có chỉ đến điều tra đều sợ đến hồn bay phách tán. Riêng ngài thì lại chủ động tìm thần để bàn kế hoạch, quả là dũng cảm a"

Thanh Ca nhìn hắn, gì chứ, chẳng qua là một vùng đất thuộc Đại Tuyên ta, cái gì mà giặc hoành hành, nói quá sự thật. Nàng đưa tay nâng chén trà uống một ngụm rồi nói tiếp

"Ta trước giờ chỉ học lén được một ít võ công của Địch huynh lúc huynh ấy vào cung tập luyện, ta muốn xin Địch tướng quân dạy võ nghệ cho ta"

Ở hiện đại Thanh Ca có học qua võ Taekwondo nhưng lâu quá bây giờ cũng quên sạch rồi, nàng muốn học võ công ở thời đại này để bảo vệ thân mình, biết đâu có thích khách. Địch Long hơi ngạc nhiên, hắn nghe nói cửu hoàng tử này cực kỳ yếu đuối, nhu nhược nhưng khi gặp, tên này thật sự rất có thực lực a. Một hồi suy nghĩ, Địch Long dẫn Thanh Ca ra khuôn viên rồi tự thân mình chỉ dạy võ nghệ cho nàng. Do Địch Duẫn đã đến Giang Nam trấn áp quân Nam Hạ từ một tháng trước nên hiện không có trong phủ.

Thanh Ca phản xạ cực tốt, lực đánh mạnh mẽ, tư duy thông minh nên chỉ sau vài giờ luyện tập nàng đã học được hơn 30 chiêu thức đánh trận, ám sát, phòng thủ. Mãi đến chiều tối, nàng mới cáo biệt Địch Long rồi trở về cung. Trên đường về nàng chợt nhớ đến Tĩnh Chi, quyết định quay đầu ngựa hướng về phía Lễ bộ Hàn phủ. Nàng đứng trước đại môn nói với hai tên gia đinh.

"Các ngươi vào nói với Hàn đại nhân, có Thanh Ca công tử tìm gặp"

Sau một hồi thì một gia đinh mời nàng vào trong đại sảnh ngồi đợi, gia đinh còn lại thì mang ngựa của nàng đi phía chuồng ngựa. Hồi lâu Hàn đại nhân mặc áo lụa đen huyền cao quý đến đại sảnh, vừa thấy khách quý đến thăm, hắn vội quỳ xuống đất hô

"Cửu điện hạ thiên tuế, thiên tuế thiên thiên tuế"

Thanh Ca xua tay ý bảo đứng dậy, tự do ngồi ghế lớn trong sảnh nói.

"Hàn đại nhân cho hỏi có Tĩnh Chi tỷ trong phủ không?"

Hắn có chút sửng sốt, nữ nhi của hắn lúc nào lại quen biết vị này. Lấy lại bình tĩnh, hắn dõng dạt trả lời

"Cửu điện hạ, Tĩnh Nhi đang trong khuê phòng, không biết ngài tìm nó có việc gì?"

Thanh Ca đứng dậy, đến gần Hàn đại nhân kia, nhìn chằm chằm vào hắn, nàng nói

"Hàn đại nhân, Tĩnh Chi tỷ có hôn ước với ngũ huynh của ta?"

Nàng hẳn đã biết, lại hỏi như vậy, làm tên kia không khỏi rùng mình

"Vâng cửu điện hạ, Ngũ điện hạ đã tâu cùng hoàng thượng chọn ngày mồng 4 tháng sau cử hành đại hôn"

Nói đến đây hắn vui sướиɠ vô cùng, sau này Ngũ điện hạ nếu không phải hoàng thượng thì cũng là vương gia, nữ nhi của mình lại là vương phi, công danh một bước lên mây. Hàn gia sẽ phú quý đời đời. Thanh Ca nhíu mày liếc nhìn hắn, sao lại có loại phụ thân bán con gái của mình cầu vinh hoa phú quý, hắn hiện tại đã là đại thần trong triều, còn muốn thăng ư? Nàng nhìn hắn không rời mắt, vẻ mặt lạnh băng làm hắn lạnh sống lưng

"Hàn đại nhân, nữ nhi của ngươi không yêu ngũ huynh của ta, Tĩnh Chi là ái nhân của bản điện hạ, ngươi nên biết gả nàng ấy cho ai. Nếu ngươi thuận ta, ta hứa Hàn gia sau này, thế lực không đơn giản"

Thanh Ca cười nhạt, liếc nhìn Hàn đại nhân kia, hắn sợ đến mức tay chân rung cầm cập. Tĩnh Chi lại có đến hai vị điện hạ yêu quý. Nếu đắc tội ngũ điện hạ, Hàn gia suy tàn. còn nếu không thuận cửu điện hạ, nhất định là không chết thì khó sống yên. Lúc này hắn mới nhớ ra

"Cửu điện hạ thật nói đùa, ngài ngày mai phải đi Giang Nam sao còn có thể tương tư nữ nhân, thứ tội thần không theo lệnh, thần đã hứa gả Tĩnh Chi cho Ngũ hoàng tử, xin Cửu điện hạ tự trọng"

Thanh Ca có hơi tức giận, quả thật, cửu hoàng tử không là gì trong mắt bọn họ. Thanh Ca liếc nhìn hắn, tức đến nghiến răng.

"Ngươi quả thật không sợ ta, được đến lúc ta từ Giang Nam trở về, Ngươi đừng hòng thoát tội"

Nói xong nàng phất áo bỏ đi, vốn muốn tìm gặp Tĩnh Chi, không ngờ lại mất hứng vì lão già này. Đi ra khỏi đại sảnh một chút thì nàng gặp Tĩnh Chi, có lẽ nàng ấy biết Thanh Ca buồn bực, Tĩnh Chi vội nắm lấy đôi tay lạnh băng kia, kéo lại, ôm lấy nàng. Thanh Ca đột nhiên cảm nhận được hơi ấm, tức giận khi nãy cũng tan mất

"Thanh Ca, ta đợi nàng. Nàng nhất định phải bình loạn Giang Nam, vinh quang trở về thú ta, phụ thân ta, ông ấy luôn là vậy, nàng có thể bỏ qua?"

Tĩnh Chi ôn nhu nói

Thanh Ca nghe giọng nói ôn nhu, dịu dàng đó sao có thể từ chối, đúng là dại gái hết biết. Nàng ôm chặt Tĩnh Chi thì thào vào tai nàng.

"Tĩnh nhi của ta, nàng phải đợi ta, ngũ huynh nếu hắn dám ức hϊếp nàng, ta nhất định xé xác hắn. Ta nhất định trở về, nàng yên tâm, ta sẽ thú nàng, đại hôn của nàng sẽ long trọng không khác gì hoàng hậu"

Câu hứa này của Thanh Ca quá ấm áp, Tĩnh Chi hơi cay khóe mắt, buông Thanh Ca ra, rồi đặt nụ hôn nhẹ lên môi nàng. Thanh Ca không khóc, nhưng nàng hẳn rất đau lòng, cảm giác xa lìa ái nhân thật sự thê thảm, nàng đi từng bước nặng nề ra khỏi đại môn Lễ bộ Hàn phủ, thúc ngựa trở về chuẩn bị ngày mai lên đường.