Chương 35

Sau khi trận chiến này kết thúc, Quân sự Đế Hải hoàn toàn tiến vào công cuộc tái thiết lập sau thảm họa.

Mà Lộ Cảnh Ninh một đường tìm được một chỗ tạm trú, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài mấy ngày, đợi đến khi tỉnh lại đã qua ba ngày, vừa mở mắt liền thấy vẻ mặt quan tâm của Nhâm Cẩm, thật cẩn thận hỏi: "Lộ ca, cậu... cậu thế nào rồi?"

Lộ Cảnh Ninh buồn ngủ xoa xoa sợi tóc lộn xộn, mơ mơ màng màng ngáp một cái: "Có cái gì không tốt sao?”

Nhâm Cẩm nhớ rõ bộ dáng cậu lúc Văn Tinh Trần mang cậu đi, lúc này tầm mắt nhịn không được nhìn về phía dấu hôn mơ hồ trên cổ, cố kỵ bên cạnh có người, vấn đề trăm chuyển ngàn hồi trong lòng rốt cuộc vẫn là không hỏi ra miệng, chỉ có thể hàm hồ đáp: "Ừm, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”

Vu Kình Thương rất mất kiên nhẫn với bộ dạng nhăn nhăn nhó nhó này của hắn, tức giận kéo hắn sang một bên, nghiêng người giơ ba ngón tay ra trước mặt Lộ Cảnh Ninh: “Nhìn tôi, nói xem, cái này bao nhiêu?”

"..." Khóe miệng Lộ Cảnh Ninh nhịn không được hung hăng co giật một chút, "Hai.”

Vu Kình Thương kinh hãi: "Xong rồi, thật sự ngốc rồi!”

"Nhà ngươi mới ngốc!" Lộ Cảnh Ninh tức giận nhấc chân đạp hắn một cước, "Đồ khốn nhà cậu!”

Vu Kình Thương rắn chắc chịu một đòn, nhưng trên mặt lại đầy kinh ngạc: "Quả nhiên là anh em của tôi, cậu thật sự không có việc gì!”

Lộ Cảnh Ninh âm thầm trợn trắng mắt, nhịn xúc động muốn đánh hai tên ngốc này một trận, tiện tay cầm áo khoác khoác lên người, nhìn chung quanh một vòng, kỳ quái hỏi: "Các cậu đều vây quanh nơi này làm cái gì, hiện tại đều nhàn rỗi như vậy sao?”

"Gần đây tôi không có lớp, quả thật rất nhàn rỗi, nhưng tôi có việc phải làm sớm." Vu Kình Thương cười toe toét, trên mặt lộ ra vẻ xúc động, "Cậu tỉnh rất đúng lúc, sắp tổ chức đại hội toàn trường, nếu còn không tỉnh, chúng ta đều phải suy nghĩ có nên trực tiếp cùng nhau nâng cậu qua hay không.”

Lộ Cảnh Ninh chớp chớp mắt: "Đại hội toàn trường gì?”

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Ngôn Hòa Bân đứng ở cửa, nhìn thoáng qua tình huống trong phòng, cuối cùng tầm mắt nhàn nhạt dừng trên người Lộ Cảnh Ninh, hiếm có người bạn cùng phòng trìu mến nhắc nhở: "Lộ Cảnh Ninh, cậu tốt nhất nên đi thay quần áo sạch sẽ một chút trước. Ảnh hưởng không tốt đến bạn học khác.”

Lộ Cảnh Ninh: "???”

Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng xuất phát từ tính cách Ngôn Hòa Bân không dễ dàng mở miệng, Lộ Cảnh Ninh vẫn tìm một bộ quần áo sạch sẽ nghiêm túc thay đổi.

Đợi đến buổi chiều đại hội toàn trường, cậu rốt cục hiểu được dụng ý của Ngôn Hòa Bân.

Hiệu trưởng Bỉnh Thương trước tiên bày tỏ lời chia buồn tới các giáo viên và sinh viên đã qua đời vì vụ tấn công của hải tặc tinh tế, đồng thời cho biết Đế Quốc sẽ chia buồn và bồi thường cho người thân, gia đình những người đã khuất trong vụ việc này. Tiền bồi thường không thể bù đắp được nỗi đau trong lòng người thân nhưng có thể coi đó là một chút an ủi do chính phủ mang lại.

Khi mỗi một cái tên báo ra, toàn trường một mảnh yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người ẩn nhẫn cúi đầu, mặt lộ vẻ bi ai.

Trong mắt không ít người, tràn đầy mê mang.

Sinh viên đến học quân sự Đế Hải, không ít người đều lấy mục tiêu trở thành quân nhân làm mục tiêu cả đời, nhưng lần đầu tiên đối mặt với cái chết ở cự ly gần như vậy, loại cảm giác tuyệt vọng cùng bất an nồng đậm này, không thể tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy có chút dao động. Đối mặt với những sinh viên và giáo viên đã chết, nghĩ đến cách đây không lâu họ vẫn còn sống, trái tim càng tràn ngập cảm xúc phức tạp.

Sau ba lần hành lễ liên tiếp, lễ tưởng niệm đã được hoàn thành.

Bỉnh Thương thu hồi nỗi buồn trên mặt, bắt đầu giới thiệu đơn giản công tác sắp xếp tiếp theo.

Bởi vì lần này toàn bộ thiết bị xây dựng của quân sự Đế Hải quân đều ít nhiều bị hư hại, công tác tái thiết sau trân chiến cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, căn cứ theo phản hồi của chính phủ đế quốc, quyết định lưu lại sinh viên năm cuối. Đối với sinh viên ở các lớp khác, họ sẽ tạm thời chuyển đến căn cứ 232 của quân đội lân cận, chờ đợi cho đến khi công việc tái thiết hoàn thành, sau đó chuyển trở lại khuôn viên của họ để tiếp tục học tập.

Cách an bài này nghe qua tựa hồ phi thường hợp tình hợp lý, nhưng Lộ Cảnh Ninh nghe xong, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Nếu muốn tiến hành chuyển giao toàn trường, vì sao nhất định phải lưu lại sinh viên năm cuối? Theo cách này, chẳng phải một số giáo viên sẽ phải di chuyển qua lại giữa hai tinh cầu sao? Mặc kệ nghĩ như thế nào, đều cảm thấy tựa hồ có vẻ có chút cố ý.

Cậu đang nhíu mày suy tư, bỗng nhiên nghe thấy trên sân nhắc tới tên của mình.

Sau khi bàn giao, triển khai xong việc, đại hội toàn trường hôm nay cuối cùng cũng đi đến phần khen thưởng cuối cùng.

Bỉnh Thương đứng trên sân khấu, nhìn xung quanh, ngữ điệu chậm rãi mà nghiêm túc nói: "Trong cuộc đối đầu này, có một bộ phận sinh viên có biểu hiện phi thường nổi bật. Hôm nay, thay mặt cho giáo viên và sinh viên của trường, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất của tôi đến một trong những sinh viên. Nếu như không có vị bạn học này xâm nhập huyệt hổ ngăn chặn hành động tự bạo của hải tặc tinh tế, chúng ta căn bản không thể đợi được quân bộ trợ giúp, mà hiện tại quân sự Đế Hải cũng có thể đã hoàn toàn biến thành phế tích. Ở đây, tôi sẽ thay mặt chính phủ đế quốc trao tặng huân chương công trạng hạng ba đại diện cho vinh quang tối cao cho bạn học này, dưới đây mời anh hùng quân sự Đế Hải của chúng tôi, từ học viện chiến tranh tổng hợp năm nhất - bạn học Lộ Cảnh Ninh!”

Dứt lời, toàn tiếng vỗ tay vang lên toàn trường.

Tất cả thầy trò ở đây không khỏi duỗi cổ, muốn nhìn xem Lộ Cảnh Ninh này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Kỳ thật cũng không trách bọn họ chờ mong như thế, đầu tiên là lúc ban đầu tân sinh khiêu chiến một chọi hai, sau đó là thân phận omega cấp S bẩm sinh đầu tiên của Tinh Tế, rồi đến bây giờ đơn thương độc mã cứu vớt toàn bộ quân sự Đế Hải, mặc kệ cái nào, đều đủ để đưa vào lịch sử trường quân sự Đế Hải.

Huống chi, hiện giờ chính phủ đế quốc còn một mình trao cho cậu huân chương công trạng hạng ba.

Mặc dù trình độ còn kém xa công huân hạng nhất, hạng nhì, nhưng vẫn là biểu tượng vinh quang tuyệt đối mà rất nhiều quân nhân cả đời đều khó có được.

Trong quy định của toàn bộ đế quốc, phàm là người có công huân trong người, bất luận đẳng cấp, đều sẽ được hưởng thân phận đãi ngộ tối cao của đế quốc.

Vừa mới vào học quân sự Đế Hải năm đầu tiên đã đạt được công huân hạng ba, cái tên Lộ Cảnh Ninh này, nhất định phải nổi danh trong ngoài.

Lộ Cảnh Ninh có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc toàn trường, trong lòng không khỏi sợ hãi nhìn thoáng qua bộ quần áo mình mới thay.

Hình tượng bên ngoài đúng là một vấn đề lớn, cũng may nghe lời Ngôn Hòa Bân trước, bằng không thật đúng là mất mặt!

Cậu từ xa cho Ngôn Hòa Bân một ánh mắt cảm tạ, cứ như vậy ở trong sự chú ý của vạn người tùy tiện đi lên đài.

Bỉnh Thương bất động thanh sắc đánh giá trạng thái tinh thần của Lộ Cảnh Ninh một cái, xác định khí sắc không tệ, liền cười tủm tỉm ý bảo cậu đi đến giữa sân, đơn giản nói chuyện.

Lộ Cảnh Ninh trước đó không có chuẩn bị, nhưng nửa điểm này cũng không ảnh hưởng đến việc cậu phát huy.

Đứng trên bục trước sự chú ý của mọi người, cậu hắng giọng, chậm rãi mở miệng: "Cái kia, đối với huy chương công hạng ba lần này, tôi cảm thấy rất vinh dự. Ở đây tôi chỉ muốn nói —— cảm ơn vũ trụ, cảm ơn Đế quốc, cảm ơn Quân Sự Đế Hải, cảm ơn cha mẹ tôi, cảm ơn ..."

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Mặc kệ nghe thế nào, mỗi câu trong những từ này đều vô cùng quen thuộc, và họ thực sự nghi ngờ rằng chỉ cần nhấp vào lễ trao giải minh tinh, đều có thể nghe thấy nguyên văn những câu thoại giống hệt nhau.

Bạn học, cậu thật sự nghĩ đây là buổi lễ trao giải minh tinh sao?!

Trong hàng, Khương Loan nhịn không được cười ra tiếng, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào Văn Tinh Trần nói: "Quá đáng! Thực sự quá đáng! Tôi đã nói, lộ Cảnh Ninh này vẫn là nhân tài như ngày nào!”

Ánh mắt Văn Tinh Trần rơi vào thân ảnh thu hút sự chú ý ở giữa sân, môi mím chặt, hồi lâu không nói một lời.

Khương Loan thấy bộ dáng thờ ơ của hắn, vừa chuẩn bị nói gì nữa, chỉ nghe Lộ Cảnh Ninh trên đài cảm tạ xong một vòng, lời nói hơi dừng lại, bỗng nhiên chuyển sang giọng điệu vô cùng cảm động: "Trong đó, người cần cảm tạ nhất vẫn là một người bạn học của tôi.”

Văn Tinh Trần nghe vậy thần sắc có chút cứng đờ, tựa hồ có một tia dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Lộ Cảnh Ninh nói xong, bỗng nhiên nhìn về phía hắn, tầm mắt chạm vào nhau trong nháy mắt, trong lời nói tràn đầy chân thành tha thiết: "Đó chính là —— bạn học Văn Tinh Trần!”

Cậu vô cùng nghiêm túc hắng giọng: "Nếu như không phải Văn Tinh Trần yên lặng duy trì trợ giúp, cũng sẽ không có tôi hôm nay. Mỗi bước đi của tôi có được ngày hôm nay đều không thể tách rời cậu ấy. Nếu như có thể, huân chương hạng ba lần này, cũng có thể có một nửa của cậu ấy!”

Giọng nói vừa dứt, tầm mắt toàn trường nhất thời đồng loạt chuyển qua.

Văn Tinh Trần: "..."

Lộ Cảnh Ninh nói mỗi một từ đều tràn ngập chân tình thực cảm, mỗi một từ đều là tình chân ý thiết như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác rơi vào trong tai, chỉ làm cho gân xanh trên trán hắn co giật một chút, hận không thể lên đài kéo tên gia hỏa gây phiền nhiễu này xuống, hung hăng đánh một trận.

Ai muốn công huân chó má này?

Ai không thể tách rời? Cậu mà cũng biết không thể tách rời à?!

Lộ Cảnh Ninh phát biểu xong, nghe chung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.

Đại hội toàn trường hôm nay, các omega trên mẫu hạm đương nhiên cũng ở trong đó, sau khi nghe xong một đoạn biểu đạt tình cảm chân thành như vậy, chỉ cảm thấy cảm động phát khóc.

Nhưng Lộ Cảnh Ninh dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ, lúc này cũng chỉ có thể đem những gì nhìn thấy làm bí mật chôn sâu trong đáy lòng mình, giờ phút này nhìn tình nghĩa tuyệt mỹ của hai người ngay cả công huân cũng phải chia một nửa, trong lòng yên lặng lau đi một phen nước mắt xúc động.

Ô ô ô, yên lặng duy trì cùng trợ giúp, ô ô ô, mỗi bước không thể tách rời!

Đây rốt cuộc là loại tình yêu thần tiên gì vậy, CP của bọn họ bùng nổ rồi!!

Mà một trong những nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu này, Lộ Cảnh Ninh hoàn toàn không biết rằng mình đã vô tình khiến một đám người cảm động thiếu chút nữa khóc ngất.

Thẳng đến sau khi xuống đài, cậu vẫn còn đắm chìm trong lời phát biểu đoạt giải thưởng của mình, chỉ cảm thấy mình tình nghĩa cách mạng kiên cố giữa Văn Tinh Trần lại thêm một tầng ngói, không khỏi mỹ mãn nhìn về phía Văn Tinh Trần bên kia.

Kết quả tầm mắt mới chạm tới trong nháy mắt, liền thấy Văn Tinh Trần mặt không chút thay đổi dời mặt đi.

Lộ Cảnh Ninh: "???”

Có chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ là cảm thấy một nửa công huân hạng ba không đủ, muốn toàn bộ?

Lộ Cảnh Ninh không khỏi nhíu mày suy tư trong chốc lát.

Kỳ thật loại công huân hạng ba này cậu có muốn hay không cũng không sao cả, nếu như lão Văn muốn, bằng không quay đầu lại hỏi một chút, xem loại huy chương công huân này có thể trực tiếp chuyển nhượng hay không?

Trong lòng cậu cân nhắc, nội dung phía sau căn bản không nghe vào nửa câu, vội vàng đợi đến khi đại hội toàn bộ chấm dứt, liền nhanh chóng cất bước chuẩn bị hành động.

Nghĩ đến việc tạo bất ngờ cho Văn Tinh Trần, trong lòng thật đúng là có chút kích động!

Nhưng mà, cậu còn chưa đi ra khỏi cửa lớn, đã bị một bóng người đột nhiên xuất hiện ngăn cản.

Đối phương nói thẳng: "Nói chuyện chút?”

Đối với giọng điệu thối rắm này, Lộ Cảnh Ninh chắc chắn sẽ không thể tìm được người thứ hai trong số những người mà cậu quen biết.

Quả nhiên, cậu nâng mí mắt lên liền thấy Du Trạch Dương ngăn ở trước mặt mình, một thân băng bó từ đầu đến cuối cũng không giấu được vẻ kiêu ngạo sắp lộ ra.

Lộ Cảnh Ninh lúc này trong đầu chỉ nghĩ đến kế hoạch gây bất ngờ cho Văn Tinh Trần, không hề suy nghĩ, lãnh khốc vô tình nói: "Không rảnh, tránh đường.”

Vừa nói, vừa vội vàng muốn vòng qua bên cạnh.

Du Trạch Dương bị thái độ này của cậu làm cho tức đến chết, đưa tay kéo cậu lại, cắn răng nói: "Chạy cái gì? Thật sự có chuyện!”

Lộ Cảnh Ninh bị hắn túm lấy, nghi hoặc quay đầu lại: "Nếu là cảm ơn thì quên đi, hiện tại tôi rất bận rộn, đừng làm phiền!”

"Ai làm phiền?!" Du Trạch Dương thiếu chút nữa hộc máu, cứng rắn nghẹn lời cảm ơn đến bên miệng, bình tĩnh nói, "Ai muốn cảm tạ ngươi, tôi muốn nói là chuyện xã đoàn!”

Lộ Cảnh Ninh rốt cục dừng bước, nhíu mày nhìn hắn: "Chuyện của xã đoàn? Sao không nói với xã trưởng, nói gì với Omega, một sinh viên năm nhất mới vào xã đoàn như tôi?”

Bất ngờ không kịp đề phòng lại bị châm chọc một câu, Du Trạch Dương chỉ cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu hung hăng rút hai cái, hít sâu một hơi mới khống chế được cảm xúc có thể bạo tẩu bất cứ lúc nào, nghiến răng nghiến lợi kéo ra một vòng cung miễn cưỡng có thể gọi là nụ cười: "Việc này, nhất định phải nói với ngươi. Về cuộc thi giao lưu liên hợp trường quân đội sắp bắt đầu, đã nghe nói qua chưa?”

Lộ Cảnh Ninh gật gật đầu: "Ừ?”

Nói đến chuyện này, quả thật có một chút ấn tượng.