Chương 36

Du Trạch Dương nhìn vẻ mặt của Lộ Cảnh Ninh, biết cậu chắc hẳn biết rất ít về chuyện này, đành thở dài một hơi, kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cho cậu.

Cái gọi là cuộc thi giao lưu liên hợp trường quân đội, cụ thể là Đại học Quân sự Đế Hải, Đại học Chiến tranh Mục Vũ, Đại học Liên sao Ngân Anh và Đại học Quốc phòng Trọng Vân, bốn học viện quân sự hàng đầu của đế quốc phối hợp tổ chức các cuộc thi giao lưu.

Mà cuộc thi ba năm một lần này tuy rằng vẫn luôn nói là giao lưu là chính, nhưng những sinh viên được các học viện quân sự lớn lựa chọn thường là những đại diện có thực lực cao nhất trong số sinh viên hiện tại của trường nên đã thu hút sự chú ý của mọi tầng lớp xã hội.

Hầu như tất cả mọi người đều đồng ý rằng thứ hạng cuối cùng của cuộc thi trao đổi liên học viện quân sự tượng trưng cho thứ hạng cuối cùng của học viện quân sự hàng đầu hiện nay ở Đế Quốc, và không quá lời khi nói rằng đó gần như là cuộc chiến của những danh hiệu đỉnh cao.

Ở cuộc thi vừa qua, Đại học Quân Sự Đế Hải đã mắc sai lầm trong trận đối đầu đồng đội cuối cùng, nên chỉ đứng thứ hai sau Ngân Anh, điều này từng khiến toàn thể thầy và trò nhà trường cảm thấy vô cùng không cam lòng. Nhưng không ngờ, vào thời điểm này, ai ngờ lại xuất hiện sự kiện hải tặc đánh lén, sinh viên tinh anh thương vong thảm trọng, thế cho nên danh sách thi đấu vốn đã định ra không thể không tiến hành điều chỉnh lại.

Lộ Cảnh Ninh nghe Du Trạch Dương nói xong, nhịn không được nhìn hắn một cái: "Cho nên, cái gọi là sinh viên tinh anh thương vong thảm trọng trong miệng anh, không phải là anh đang nói mình đấy chứ?"

Du Trạch Dương vốn đang chìm đắm trong sự phẫn nộ chính đáng vì danh dự của trường, nghe vậy vẻ mặt không khỏi cứng đờ trong giây lát: “Đương nhiên…không phải.”

Lộ Cảnh Ninh vẫn nghi hoặc: “Nếu không liên quan đến anh, nói với tôi nhiều như vậy để làm gì?"

Du Trạch Dương lại bị cậu nói đến nghẹn họng, một lúc lâu sau mới trầm mặt nghẹn ra một câu: "Thân là sinh viên đại học quân sự Đế Hải, chẳng lẽ không nghĩ tới muốn đại biểu trường học tranh đoạt vinh dự cao nhất sao?"

Lộ Cảnh Ninh dưới câu chất vấn đánh thẳng vào tâm linh của cậu không khỏi sửng sốt trong chớp mắt: "A... nếu anh không nói, hình như tôi thật sự không nghĩ tới?”

Du Trạch Dương: "..."

Lộ Cảnh Ninh đại khái xem như đã hiểu được, nhìn sắc mặt xanh mét của đối phương, nhịn không được cười tủm tỉm tiến đến trước mặt hắn: "Phó xã trưởng, có phải anh có việc cầu xin tôi không?"

Du Trạch Dương: "......"

Lộ Cảnh Ninh xua tay: "Có việc cầu xin tôi liền nói thẳng đi! Anh thấy đấy, tuy chúng ta không cùng quan điểm, nhưng tốt xấu gì cũng coi như quen thuộc, ngay cả mạng nhỏ của anh tôi cũng đã cứu qua, những chuyện khác nếu như nói với tôi tốt, cũng không phải không thể giúp.”

Gân xanh trước trán Du Trạch Dương hung hăng co giật một chút.

Lộ Cảnh Ninh há miệng, chỉ thấy đối phương cắm hai tay vào trong túi, tức giận đùng đùng xoay người rời đi.

Cậu hơi sửng sốt một chút, cảm giác được mình giống như đang trêu đùa quá mức, nhất thời cười tủm tỉm chạy tới trước mặt Du Trạch Dương: "Ôi, sao người này lại không chịu nổi trò đùa như vậy? Không phải là muốn tôi thay thế vị trí của anh đi tham gia giao lưu thi đấu sao, tôi sẽ đi! Tôi đi có được không?"

Dưới thái độ thay đổi nhanh như chong chóng này của Lộ Cảnh Ninh, Du Trạch Dương còn có chút không xoay chuyển được, cau mày nhìn cậu, vẻ mặt hồ nghi: "Ngươi thật sự đáp ứng?"

"Cái này có cái gì thật hay giả?" Lộ Cảnh Ninh hướng hắn lộ ra một nụ cười, "Cuộc thi trao đổi trường quân đội, hẳn là chưa từng omega tham gia chứ? Omega có thể là người đầu tiên đứng trên sân chơi này, có điều gì thú vị hơn thế không? Tất nhiên tôi rất quan tâm!”

Du Trạch Dương không nói nên lời.

Nhìn bộ dáng rục rịch này, bỗng nhiên cảm thấy có chút không chắc liệu lựa chọn của mình có đúng hay không.

Nếu thật sự để cho tên này đi, liệu có rắc rối gì không?

Nhưng trong số những thành viên hiện tại của xã đoàn Cơ Giáp có thể chiến đấu, chỉ xét về thực lực thì thực sự không có ứng cử viên nào phù hợp hơn.

Trong lòng hắn lẩm bẩm, chỉ nghe Lộ Cảnh Ninh lại cười như không cười nói: "Thân là omega, vẫn cần phải biết nắm bắt cơ hội để thể hiện bản thân thật tốt. Dù sao, luôn có rất nhiều alpha ỷ vào ưu thế trời sinh tự cho mình rất cao, làm ra một số phân biệt đối xử, anh nói có đúng hay không, phó xã trường?”

Du Trạch Dương: "..."

Hắn làm sao còn nghe không ra lời châm chọc khıêυ khí©h, nhưng nhắc đến, đây có lẽ là Omega kiêu ngạo nhất mà hắn từng thấy.

Tâm tư Lộ Cảnh Ninh hiển nhiên cũng không ở chỗ này, sau khi trêu chọc xong liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng dần dần đi xa, Du Trạch Dương không khỏi cười khổ một tiếng, thần sắc đáy mắt thoáng phức tạp: "Có một số việc, cũng không phải như các ngươi nghĩ."

Khi dứt lời, ánh sáng bên cạnh nam nhân kiêu ngạo ương ngạnh ngày thường cũng phảng phất ảm đạm trong chớp mắt.

Trong đầu không khỏi hiện ra thân ảnh quen thuộc nào đó, theo bản năng đưa tay sờ một cái túi quần, mới phát hiện hôm nay quên mang theo thuốc lá.

......

Mấy ngày sau đó, công tác di dời sinh viên từ lớp 1 đến lớp 3 được tiến hành một cách có trật tự, mặt khác, tin tức danh sách thi đấu giao lưu của trường quân đội được xây dựng lại cũng được truyền đi trong giới sinh viên, tất cả mọi người đối Suy cho cùng, trận chiến này đã gây tổn thất nặng nề cho họ, về cơ bản thì các đàn anh có năng lực ít nhiều đều bị thương để bảo vệ khuôn viên trường, nếu phải bất đắc dĩ phải đối mặt với Tinh Anh của các trường khác trong tình huống này thì quả là quá mức miễn cưỡng.

Dù sao, tình hình thực sự không quá lạc quan.

Lộ Cảnh Ninh sau khi trở về liền tiến hành hỏi ý kiến, kết quả lại được cho biết, loại công huân này không cách nào chuyển giao, trừ phi là có huyết thống hoặc là quan hệ vợ chồng, nếu không thì không thể thực hiện thủ tục thừa kế.

Đơn giản mà nói chính là, trừ phi cùng Văn Tinh Trần đi lĩnh chứng trước, bằng không là không có khả năng hoàn thành thành chuyển giao công huân.

Sau khi cúp điện thoại, Lộ Cảnh Ninh không thể không âm thầm mắng một câu: "Bệnh thần kinh!"

Nếu như muốn cùng Văn Tinh Trần đăng ký, cậu còn cần phải vắt óc tìm cách khác để báo đáp ân tình của hắn sao?!

Lúc Vu Kình Thương mở cửa thoáng thấy Lộ Cảnh Ninh tức giận ném máy liên lạc xuống bàn, phi thường thức thời kêu lên: " Lộ ca, hôm nay tâm tình không tốt sao?"

Lộ Cảnh Ninh muốn tạo ra bất ngờ cũng vô ích, muốn tâm tình vui vẻ quả thật có chút khó khăn, lười biếng nhướng mi: "Nơi này là ký túc xá tạm thời của omega, cậu dùng thủ đoạn gì vậy, quản lý cư nhiên để cho cậu vào?"

Vu Kình Thương hắng giọng: "Tôi tới làm việc, sao lại không thể vào được? Hơn nữa trước khi đến đây tôi còn dùng thuốc che dấu tẩy rửa ba lần, tuyệt đối an toàn bảo vệ môi trường, không ô nhiễm.”

Lộ Cảnh Ninh: "À, vậy có phải tôi nên ném cậu vào thùng rác phân loại tái chế không?"

Vu Kình Thương cảm thấy có chút bị thương: "Lộ ca, tôi tới đây thật sự là có việc."

Lộ Cảnh Ninh không đủ kiên nhẫn để nghe hắn lảm nhảm: "Có việc mau nói, có rắm mau thả."

Vu Kình Thương đối đáp như nước chảy: "Giáo viên bảo cậu đến phòng giáo vụ một chuyến, nói là danh sách thi đấu giao lưu chính thức đã có."

Lộ Cảnh Ninh: "Chỉ có thế này? Cậu có biết trên thế giới có thứ được gọi là máy thông tin liên lạc không?”

Vu Kình Thương chân thành: "Kỳ thật chủ yếu vẫn là tôi muốn gặp Lộ ca, cậu có biết trên thế giới có một loại tình cảm gọi là một ngày không gặp như cách ba thu không?"

Nói xong, hắn không khỏi có chút chột dạ liếc mắt nhìn về phía sau.

Lộ Cảnh Ninh nhìn theo tầm mắt của hắn, thoáng thấy Ngôn Hòa Bân đang ngồi quay lưng về bên này, chăm chú học bài.

Vu Kình Thương chưa bao giờ là người có thể che giấu sự việc, trong nháy mắt này đã lộ ra quá nhiều thông tin, làm sao còn nhìn không ra chút tâm tư nhỏ kia.

Quả thật một ngày không gặp như cách ba thu, chẳng qua đối tượng này còn phải xem xét.

Lộ Cảnh Ninh suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra hai người này rốt cuộc là làm thế nào quen biết nhau.

Tuy rằng lúc ấy cậu nói muốn đem tên ngốc nhà mình ném giới thiệu cho Ngôn Hòa Bân quen biết, nhưng cũng chỉ là nói một chút mà thôi, cũng không có chân thật hành động qua, không nghĩ tới nhân duyên của ông trời cư nhiên đến bất ngờ như vậy.

Chậc, Hồng Loan tinh động, không nghĩ tới so với cậu còn sớm hơn!

Lộ Cảnh Ninh ở trong lòng chua xót nghĩ, vẫn là có tình nghĩa anh em vỗ vỗ bả vai Kình Thương, cố ý nâng cao ngữ điệu nói: " Vậy tôi đến phòng giáo vụ, nếu cậu nhớ tôi thế, vậy lưu lại giúp tôi sửa sang lại giường một chút đi!"

Vu Kình Thương chưa từng vui vẻ vì được sai khiến như bây giờ: "Được, Lộ ca, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Lộ Cảnh Ninh nhìn không chớp mắt mà đi ra ngoài, giấu công danh.

Chẳng qua, lúc đến cửa, cậu vẫn quay đầu lại khoa tay múa chân cho Vu Kình Thương một cái thủ thế "Cẩn thận làm việc".

Dù là bạn thuở nhỏ, nhưng Ngôn Hòa Bân dù sao cũng là bạn cùng phòng của cậu, nếu Vu Kình Thương làm ra hành động khi dễ người, cậu cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

......

Khi Lộ Cảnh Ninh đến phòng giáo vụ, bên trong đã có không ít người đứng, nhìn thấy cậu đi vào, họ lần lượt đưa mắt nhìn.

Không nghi ngờ gì nữa, cậu là omega duy nhất trên sân.

Tuy rằng đối với chuyện Lộ Cảnh Ninh tham gia liên hợp giao lưu, bên ngoài đã sớm có tin đồn, nhưng khi thật sự nhìn thấy cậu xuất hiện, trong mắt nhiều người vẫn có một tia sáng.

Không biết tại sao nhưng họ luôn có cảm giác, có linh cảm rằng mình sẽ vô tình chứng kiến

một thời khắc lịch sử.

Lộ Cảnh Ninh nhìn lướt qua chung quanh một vòng, liếc mắt một cái liền thấy Văn Tinh Trần trong đám người, đang muốn đi tới chào hỏi thì Bỉnh Vân Lâm cách đó không xa vẫy tay với cậu: “Đến đây.”

Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể tạm thời gạt bỏ suy nghĩ của mình và đi đến hàng ngũ của xã đoàn Cơ giáp.

Khi lão hiệu trưởng Bỉnh Thương đến thì tất cả đã đến đông đủ, hắn cười tủm tỉm nhìn thoáng qua mọi người ở đây, đi thẳng vào vấn đề nói: "Hôm nay triệu tập mọi người tới đây, là để xác nhận danh sách xuất chiến cuối cùng của giải đấu giao lưu liên hợp. Trận đấu lần này chia làm ba bộ phận đối kháng cơ giáp, chiến đấu thực chiến và tác chiến đoàn đội. Có 5 thành viên chính thức, 5 thành viên dự bị và tổng cộng là 10 thành viên. Tiếp theo, trước tiên công bố danh sách thành viên chính thức – Tuần vệ Đế Hải Văn Dạ, Khang Hàn Vân; xã đoàn Cơ Giáp Bỉnh Vân Lâm, xã đoàn Cách Đấu Trạm Xã , cùng với Bộ phận Cảnh Vệ Đào Vũ Thạch.”

Từ danh sách nhóm này có thể thấy được, thành viên chính thức chủ yếu vẫn là nhân sự cấp cao làm chủ, đương nhiên, để cho những người này làm lực lượng chính quả thực đã đủ thuyết phục dư luận.

Lộ Cảnh Ninh nghe đến cái tên xã đoàn cách đấu kia luôn cảm thấy có chút quen, chờ đến khi nhìn rõ khuôn mặt kia mới phản ứng lại.

Đây không phải là đàn anh đầu tiên bị cậu "đánh bại" trong vòng khiêu chiến sao?

Lộ Cảnh Ninh cũng không đến mức bởi vì mình "thắng" qua một lần mà sinh ra bất kỳ cảm xúc khinh thị nào, kỳ thật trong lòng cậu biết, dưới tình huống lúc đó cậu lợi dụng hai điểm, một là đối phương không được phép sử dụng pheromone và hai là cậu bộc phát đột ngột các cuộc tấn công lén lút.

Mà đối phương nếu có thể được nhà trường chọn làm đại biểu tham gia liên hợp trao đổi thi đấu, cậu tin tưởng thực lực của vị học trưởng này tuyệt đối không thể khinh thường.

Trạm Xã để ý đến tầm mắt của cậu, quay đầu lại lễ phép mỉm cười một chút.

Lộ Cảnh Ninh gật gật đầu với hắn, tầm mắt nhoáng lên, vừa vặn thoáng nhìn thấy người đứng ở phía sau, không khỏi nghi hoặc chớp chớp mắt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, làm sao tên này vào được đây?

Lúc này, Bỉnh Thương thong thả nói tiếp: "Tiếp theo công bố danh sách thành viên dự bị —— xã đoàn cơ giáp Lộ Cảnh Ninh, xã đoàn cách đấu Sầm Tuấn Phong, Tô Tài, xã đoàn quân giới Lữ Thâm, cùng với Văn Tinh Trần."

Sau khi nghe danh sách đã được chứng thực, ánh mắt Lộ Cảnh Ninh nhìn Sầm Tuấn Phong càng thêm cổ quái.

Cũng đừng trách cậu sinh lòng ghét bỏ, từ đầu đến giờ mọi ấn tượng mà người đàn ông này mang lại cho cậu đều chỉ là “gà yếu”.

Cuối cùng được chọn ở đây, quân sự Đế Hải thật sự là không có người có thể đánh?

Sầm Tuấn Phong bị nhìn đến mặt đỏ bừng, nhịn không được âm thầm cắn răng.

Đây là kiểu nhìn gì vậy?!

Mặc dù đúng là xã đoàn Cách đấu với tư cách là đội tiên phong đã chịu thương vong nặng nề trong trận chiến này, vị trí cuối cùng rơi vào tay hắn ta. Nhưng về thực lực mà nói, hắn chỉ là không muốn cùng omega động thủ mà thôi, tùy tiện phái alpha ra đấu với hắn, biểu hiện cũng tuyệt đối không kém được!!

Sau khi danh sách cuối cùng xác nhận xong, trưởng phòng giáo vụ đơn giản giới thiệu một chút về quy trình thi đấu giao lưu liên hợp, sau đó mọi người liền nhao nhao giải tán.

Đi ra khỏi phòng giáo vụ, Lộ Cảnh Ninh nhìn theo bóng lưng Văn Tinh Trần, bình tĩnh đi theo, ngữ điệu bình tĩnh hỏi: "Lão Văn à, cậu có phát hiện tôi có gì đặc biệt không?"

Văn Tinh Trần không quay đầu lại: "Không phát hiện."

Lộ Cảnh Ninh hắng giọng: "Sao có thể không phát hiện ra đây? Tôi đặc biệt... Nhớ cậu.”

Bước chân Văn Tinh Trần không khỏi hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn lại: "Đầu óc cậu hỏng rồi à?"

Lộ Cảnh Ninh: "..."

Lộ Cảnh Ninh: "Mẹ kiếp, mấy thứ của thằng nhóc Vu Kình Thương truyền cho quả nhiên không có tác dụng gì."

“......”

Văn Tinh Trần: "Không có việc gì đừng học những thứ nhàm chán kia."

Học là muốn nói cho ai nghe?

Lộ Cảnh Ninh đồng ý với điều này: "Đúng là rất nhàm chán."

Vừa nói cậu vừa liếc nhìn vẻ mặt Văn Tinh Trần, không biết trong lòng hắn đang có cảm xúc gì, liền ngập ngừng hỏi: "Không tức giận?"

Văn Tinh Trần rời mắt đi, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tôi giận cái gì?"

Đương nhiên là tức giận tôi đem cậu ngủ...

Lộ Cảnh Ninh trong lòng lẩm bẩm một câu, phi thường chủ động tự phân tích nói: “Tôi biết mình thực sự có lỗi với cậu, nên trước đó tôi đã đi hỏi thăm về việc chuyển giao công trạng. Đáng tiếc, bộ phận chăm sóc khách hàng lại nói với tôi rằng không có cách nào để chuyển giao nếu không phải người nhà. Nếu không, tôi thực sự sẵn sàng dùng điều này để bày tỏ lòng thành của mình."

Văn Tinh Trần nghe cậu lại bắt đầu nói chuyện công huân, thiếu chút nữa nhấc chân rời đi, chờ nghe được câu nói phía sau, bước chân mới hơi dừng lại, quay đầu nhìn lại: "Nếu cậu đã muốn bày tỏ lòng thành của mình như vậy, vậy thì, lĩnh chứng đi."

Lộ Cảnh Ninh tưởng mình không nghe rõ: "Hả?"

Văn Tinh Trần tươi cười ôn hòa: "Không phải nói, lĩnh chứng là có thể qua tay sao?"

Lộ Cảnh Ninh nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có thể, nếu không thuận tiện tổ chức hôn lễ thế kỷ, để cho lão hiệu trưởng làm chứng hôn nhân của chúng ta thì sao? Sau đó lại mở lại đại hội toàn trường trước mặt toàn thể giáo viên và sinh viên, tại hiện trường mời công chứng viên tới đây, chính thức đem công huân cho cậu?”

Lộ Cảnh Ninh đang nói thì bỗng nhiên ngã đè lên Văn Tinh Trần, không nhịn được cười: "Ha ha không được, không thể làm được ha ha ha ha ha! Chỉ có thể nói, lão Văn à, cái miệng châm chọc khıêυ khí©h, công phu mỉa mai người này thật sự là càng ngày càng lợi hại! Mở mắt nói dối, nếu không phải tôi biết rõ cậu, thì tôi thật sự đã tin rồi đó!”

“......”

Văn Tinh Trần mặt không chút thay đổi vỗ lấy bàn tay không an phận đang ôm trên vai hắn.

Lộ Cảnh Ninh nhanh tay lẹ mắt trong nháy mắt lại một lần nữa thu lại, lau nước mắt nơi khóe mắt, trịnh trọng nói: "Tôi nói nghiêm túc, lão Văn, rốt cuộc muốn tôi báo đáp như thế nào? Đừng nói cái gì mà lấy thân báo đáp, cái thể loại sáo rỗng này không thực tế chút nào.”

Văn Tinh Trần liếc nhìn cái miệng đang khép lại gần trong gang tấc kia, giọng điệu bình tĩnh nói: “Nếu tôi chỉ thích sáo rỗng thì sao?”

Lộ Cảnh Ninh: "Hả?"

"Không có gì." Văn Tinh Trần nhìn chằm chằm cậu một lát, khóe miệng đột nhiên cong lên, "Nếu cậu thật sự muốn cảm tạ tôi như vậy, vậy tạm thời thiếu nợ trước, chờ tôi nghĩ kỹ rồi mới nói cho cậu.”

Lộ Cảnh Ninh: "..."

Cái này còn có thể nợ ???

Tại sao lại có cảm giác như mình vô tình rơi vào bẫy?!