Chương 34

Có Văn Dạ tọa trấn ở hiện trường, toàn bộ chiến cuộc rất nhanh đi vào quỹ đạo.

Một bên dựa vào ưu thế phía sau kiềm chế bộ phận chiến hạm hải tặc tinh tế nằm rải rác bên ngoài, một bên cùng nhân viên bên mình trong ứng ngoại hợp, đợi đến khi hạm đội trợ giúp của quân đội thuận lợi đến chiến trường, họ đã mạnh mẽ dọn sạch chiến trường, lần này hải tặc tinh tế mượn cửa tín hiệu không gian để dịch chuyển. Cuộc tấn công lén lút tạm thời của bọn chúng kết thúc trong thất bại.

Khi tất cả lắng xuống, mẫu hạm đáp xuống một bãi đất trống bằng phẳng trong sự chú ý của mọi người.

Lúc này, đoàn người do hiệu trưởng Bỉnh Thương đứng đầu đã đứng sẵn ở cổng tòa nhà.

Cửa hạm vừa mở ra, Văn Dạ mang theo một đám omega lục tục đi xuống.

Theo lần liên lạc trước đó, thành viên đội y tế đã sớm ở trong trạng thái sẵn sàng chờ lệnh, lúc này càng không thể chậm trễ nghênh đón.

Họ mang theo một nhóm học sinh Omega đang bất tỉnh hỏa tốc đi chữa bệnh, đồng thời cũng tiến hành xử lý vết thương đơn giản cho một số người bị thương nhẹ hơn một chút, đồng loạt đưa đến trung tâm y tế gần nhất.

"Hiệu trưởng!" Văn Dạ liếc mắt một cái liền thấy được Bỉnh Thương, lúc này sải bước đi tới trước mặt hắn, cung kính chào theo kiểu quân đội.

Tầm mắt Bỉnh Thương lướt qua hắn, dừng ở trên mẫu hạm khổng lồ phía sau, vẻ mặt phức tạp: “Thằng bé kia đâu?”

Nhắc tới Lộ Cảnh Ninh, mặt mày Văn Dạ không khỏi có chút mất tự nhiên, liên tưởng đến tình huống tồi tệ lúc ấy nhìn thấy trên mẫu hạm, chần chờ một chút, nói: "Có Tinh Trần xử lý, hẳn là sẽ không có chuyện lớn gì."

Bỉnh Thương không hỏi quá trình cụ thể, nghe vậy chỉ hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn khuôn viên Quân Sự Đế Hải bị tàn phá, ngữ điệu cảm khái nói: "Những người ở Lộ gia này, ai nấy đều là muốn làm anh hùng!"

Lần tập kích của hải tặc tinh tế này, ngoại trừ việc mất mát các tòa nhà và thiết bị bị phá hủy, đã có 20 giáo viên và nhân viên đã hy sinh, và hàng trăm sinh viên thiệt mạng trong trận chiến.

Dù được đặt ở thời kỳ nào thì đó cũng là một con số vô cùng thảm khốc.

Nhưng nếu như không có Lộ Cảnh Ninh thuận lợi ngăn chặn mẫu hạm hải tặc tự bạo, thương vong có lẽ sẽ vượt xa hàng ngàn người.

Trận chiến này, Lộ Cảnh Ninh đã là anh hùng lớn của quân sự đế hải!

Đợi đến khi quân bộ khen thưởng, ít nhất sẽ được một công huân hạng ba.

Đáy mắt Văn Dạ có một tia xúc động, mi mắt không khỏi rũ xuống vài phần, rốt cuộc vẫn trầm giọng nói: "Xin lỗi, nếu như không phải chúng ta chấp hành nhiệm vụ không cẩn thận, cũng sẽ không để cho những hải tặc tinh tế kia nắm lấy cơ hội..."

Bỉnh Thương nhẹ nhấc nạng lên, cắt đứt lời tự trách sau lưng hắn, ngữ điệu chậm rãi nói: "Cái này không trách ngươi. Cho dù không phải bây giờ, quân sự đế hải cũng sớm muộn gì cũng phải có một kiếp nạn như vậy.”

Văn Dạ không hiểu lắm ý nghĩa của những lời này, đang định hỏi thì thấy hiệu trưởng đã đi xa, lời nói từ xa truyền đến: "Chuyện sau này, liền giao cho thanh niên các ngươi."

Mặc dù trận chiến đã kết thúc, nhưng việc chỉnh đốn và trùng kiến đống đổ nát này, cùng với khảo nghiệm ngày sau càng nghiêm trọng hơn, đều chỉ là, vừa mới bắt đầu.

......

Trong một phòng nghỉ nào đó của mẫu hạm hải tặc, mùi pheromone mập mờ và dai dẳng tràn ngập khắp không gian.

Lộ Cảnh Ninh mơ mơ màng màng, có thể cảm nhận được động tĩnh bên ngoài dường như đã yên tĩnh lại.

Cậu khẽ run lông mi, cảm thấy toàn thân đau nhức, chỉ muốn nằm đó mãi, không muốn cử động chút nào.

Vừa rồi khi hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, kỳ thật cậu vẫn còn tồn tại một chút lý trí. Hiện tại nhìn chằm chằm trần nhà, cậu đem từng chi tiết, từng chút từng chút hồi tưởng lại một cách rõ ràng.

Không biết có phải do nhiệt dư còn sót lại sau cơn phấn khích hay không mà cậu vẫn cảm thấy trên mặt có chút bỏng rát.

Kỳ thật khi đó cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đơn thuần hy vọng cái loại cảm giác toàn thân nóng lên khó chịu này có thể triệt để bị áp chế xuống. Hơn nữa khuôn mặt Văn Tinh Trần thật sự là quá mức hấp dẫn, dưới tác dụng của thuốc, khiến cho cậu một mực muốn cướp đoạt, nhấm nháp.

Lăn qua lộn lại, là do đói khát.

Bản thân pheromone của Omega đối với Alpha đã có tác dụng cảm ứng lẫn nhau, chưa kể giữa hai người có mức độ tương hợp cao, một khi cảm xúc nào đó bùng lên sẽ mất kiểm soát.

Thậm chí có vài khoảnh khắc cậu quả thật hoàn toàn mất đi lý trí.

Lộ Cảnh Ninh hồi tưởng lại bộ dáng lúc ấy của mình, hết lần này đến lần khác điên cuồng hấp thu tin tức tố của Văn Tinh Trần, thế cho nên hiện tại cúi đầu nhìn lên người, có thể phát hiện khắp người loang lổ dấu vết, đủ thấy lúc ấy điên cuồng như thế nào.

Tuy nhiên, người khiến cậu cảm động nhất chính là Văn Tinh Trần.

Kỳ thật ngay cả Lộ Cảnh Ninh cũng không nghĩ tới, ngay khi cả hai đang trên bờ vực lạc lối, Văn Tinh Trần vẫn còn có thể khống chế chính mình, không có tiến hành bước cuối cùng triệt để đánh dấu.

Đối với điểm này, cậu không thể không nói, quả thật cảm động vô cùng.

Omega và alpha cuối cùng vẫn không giống nhau, một alpha cả đời có thể đánh dấu một vài omega, nhưng omega nếu được đánh dấu hoàn toàn, nhất định cả đời chỉ có một người bạn đồng hành như vậy.

Văn Tinh Trần dưới sự kiềm chế mạnh mẽ như vậy đã giữ vững được điểm mấu chốt cuối cùng, không thể không nói, trong chuyện này, lão Văn thực sự rất trượng nghĩa.

So sánh như vậy, Lộ Cảnh Ninh liền cảm thấy mình quả thật có chút cầm thú.

Vốn nên là một tân binh giỏi giang nhưng vì cậu mà hết lần này đến lần khác bị hủy hoại.

Cậu cảm thấy mình phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này, thế nhưng vừa nghĩ đến Văn Tinh Trần cố gắng nhẫn nại như vậy mới hoàn thành, dường như không muốn hoàn toàn bị ràng buộc bởi chuyện này. Cân nhắc trong chốc lát, cậu nghĩ vẫn nên chọn con đường cảm tạ khác.

Làm người mà, nên luôn biết ơn báo đáp.

Lộ Cảnh Ninh đang suy nghĩ làm sao để bày tỏ sự chân thành của mình, lúc quay người lại, chợt bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm, không khỏi giật mình: “Cậu tỉnh khi nào?”

Văn Tinh Trần không trực tiếp trả lời, mà bình tĩnh nhìn cậu trong chốc lát, mới khàn khàn mở miệng: "Cậu suy nghĩ về cuộc đời bao lâu, tôi tỉnh bấy lâu đó."

"Vừa tỉnh lại vẫn có tâm tình trêu chọc, xem ra cậu còn chưa bị ép khô."

Lộ Cảnh Ninh một bên phàn nàn, một bên xoa xoa eo cái eo đau nhức vừa đứng thẳng dậy.

Đem quần áo lộn xộn trên mặt đất nhặt lên, mặc một bộ vào người, bộ còn lại ném cho Văn Tinh Trần ở bên cạnh.

Văn Tinh Trần nhận lấy, động tác lưu loát, ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt dừng lại ở Lộ Cảnh Ninh hồi lâu, mới mở miệng: "Chuyện vừa rồi..."

Lộ Cảnh Ninh sau khi tỉnh lại đã suy nghĩ kỹ lưỡng toàn bộ chi tiết, lúc này ánh mắt cũng không nâng lên một chút, cơ hồ không cần suy nghĩ mà trấn an nói: "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không quấn quít lấy cậu bắt cậu phải chịu trách nhiệm."

Văn Tinh Trần: "..."

Lộ Cảnh Ninh không chú ý đến biểu tình biến hóa của hắn, hoàn toàn chìm đắm trong kế hoạch cảm ơn của mình: "Tôi cũng không phải loại người không nói đạo lý, biết rõ cậu là xuất phát từ đạo nghĩa huynh đệ mà giúp tôi, tôi đương nhiên cũng không thể hãm hại cậu, phải không? Chuyện vừa rồi xảy ra dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta biết, về phần những omega trong khoang chính, tôi tốt xấu gì cũng cứu bọn họ một cái mạng, chỉ cần nói một câu, tôi tin chắc họ sẽ không đi khắp nơi nói lung tung. Cho nên yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đến danh dự của cậu.”

Nói đến đây, lời nói của cậu đột nhiên dừng lại, lúc này mới nhớ tới hiện trường lúc đó tựa hồ còn có một người khác, rốt cục xoay người nhìn về phía Văn Tinh Trần: "Lão Văn, người đi cùng cậu kia, là Văn Dạ? Quan hệ giữa cậu và hắn như thế nào, đi nói với hắn..."

Văn Tinh Trần mặt không chút thay đổi nói: "Anh ấy sẽ không nói ra."

Lộ Cảnh Ninh rốt cục nở nụ cười sáng lạn: "Vậy là tốt rồi, không phải tất cả đều ổn rồi sao!"

Nhìn khuôn mặt sáng ngời như vậy, Văn Tinh Trần lần đầu tiên cảm thấy muốn xé nát nó.

Hắn không thèm liếc mắt nữa, xoay người rời đi.

Lúc Lộ Cảnh Ninh mặc quần áo xong, mắt thấy bóng người cũng đã đi xa, nhìn bóng lưng khí thế trầm thấp kia, không khỏi thở dài thật sâu.

Thực ra, không có gì ngạc nhiên khi Văn Tinh Trần khó chịu, đổi thành là cậu, bị vướng vào giải quyết loại rắc rối này, trong lòng cũng phải nghẹn khuất.

Nhưng kỳ thật nếu Như Văn Tinh Trần không đột nhiên chạy vào, tùy tiện alpha khác câu dẫn cậu đều nhịn được. Rốt cuộc vẫn là xuất phát từ độ phù hợp quá cao, muốn trách cũng thật sự không thể hoàn toàn đổ lỗi lên đầu cậu!

Nhưng dù sao người cuối cùng sảng khoái là cậu, không thể trốn tránh trách nhiệm, Lộ Cảnh Ninh nghĩ, nhịn không được phiền não mà vuốt tóc một cái, tiện tay xách áo khoác lên, sải bước đi ra ngoài.

......

Nhân viên đội y tế còn đang bận rộn qua lại, vô tình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một Omega khác từ mẫu hạm đi xuống, sau một hồi kinh ngạc, bọn họ lập tức lo lắng vây quanh.

Lộ Cảnh Ninh bị đoàn người đột nhiên hùng hổ xông tới trước mặt làm cho sửng sốt, chờ sau khi nhìn rõ trang phục của đối phương, liền xua tay: "Không cần không cần, tôi không cần phải nhập viện!"

Đội viên y tế cũng không biết rõ sự tình trên mẫu hạm, nhưng cảm thấy trạng thái của Omega hiển nhiên không tốt lắm, lập tức quan tâm hỏi: "Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Có cần thuốc thể lực không? Da có bị thương không? Tôi đề nghị tốt nhất không nên liều lĩnh, cùng chúng ta trở về kiểm tra toàn thân lần nữa, xác định thực sự không có vấn đề gì quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.”

Lộ Cảnh Ninh bị hỏi đến choáng váng, trực tiếp từ chối ba lần: "Không bị thương, không cần thuốc thể lực, cũng không cần kiểm tra toàn thân!"

Chúa ơi, hiện tại toàn thân cậu đều vô cùng nặng nề, ý nghĩ duy nhất chính là nhanh chóng tìm một chỗ thoải mái ngủ một giấc, đừng tìm cậu hỏi bất cứ một chuyện gì!

Đội y tế thấy thái độ cậu kiên quyết như vậy, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhường đường cho cậu đi qua.

Nhìn theo bóng lưng Lộ Cảnh Ninh rời đi, một nhân viên y tế beta trong đó có chút cảm khái, lộ ra thần sắc kính nể: "Không hổ là omega của quân sự Đế Hải, thật sự là ý chí ngoan cường."

Nghe được lời này, những người khác đều gật đầu đồng ý.

Vẻ mặt mệt mỏi như vậy cộng với dấu hôn rõ ràng trên cổ, làm sao đoán không ra trước đó ở trên mẫu hạm đều đã trải qua cái gì?

Nhưng omega này chẳng những không có cảm thấy bị khi nhục, ngược lại còn có thái độ rất bình tĩnh, đâu chỉ là ngoan cường, quả thực khiến người ta nhìn thấy mà rơi nước mắt, nói là ý chí sắt thép trong truyền thuyết cũng không quá đáng!

Lộ Cảnh Ninh đã đi ra khỏi tầm nhìn mọi người, hoàn toàn không biết mình bị hiểu lầm, chỉ là bỗng nhiên nặng nề hắt hơi một cái, không khỏi ngửa đầu nhìn chân trời đã khôi phục một mảnh xanh thẳm, nhỏ giọng nói thầm: "Kỳ quái, bị cảm?"