Chương 33

Văn Dạ nghe Văn Tinh Trần nói, không khỏi liếc nhìn hắn: “Hai người quen nhau à?”

Văn Tinh Trần chỉ là "Ừ" một tiếng, liền cất bước, chạy vào bên trong.

Văn Dạ lập tức đuổi theo.

Hai người càng đi vào bên trong, có thể cảm giác được nồng độ pheromone trong không khí càng ngày càng mãnh liệt, đồng thời, trong tầm mắt lẻ tẻ xuất hiện một ít tên hải tặc tinh tế nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.

Văn Dạ tiến lên kiểm tra hơi thở, cau mày nghi hoặc: “Ngất rồi à?”

Văn Tinh Trần đối với tình huống bên trong có chút suy đoán, tình huống trước mắt hiển nhiên càng ngày càng chứng thực suy đoán của hắn. Trong đầu không khỏi hiện ra tình hình lúc ấy ở trong nhà kho ngoài trường học, bước chân không khỏi càng nhanh thêm vài phần.

Khi đến gần khu vực trung tâm, "thi thể" của hải tặc tinh tế trong tầm mắt cũng càng ngày càng nhiều, mắt thấy sắp tới gần khoang chính, cảnh tượng ngoạn mục gần như có thể được mô tả là "xác chết khắp nơi".

Đây là lần đầu tiên Văn Dạ chứng kiến

tình huống như vậy, tuy trên mặt không có nhiều biểu cảm nhưng trong mắt lại tràn đầy kinh ngạc.

Trong lúc mơ hồ, cuối cùng cũng có thể nghe thấy một âm thanh yếu ớt từ bên trong truyền ra.

Hai người trao đổi ánh mắt, rồi cả hai cùng đồng loạt bước nhẹ.

Cứ như vậy vô cùng cảnh giác dọc theo vách ngăn mẫu hạm từng chút từng chút đi tới, từ bên cạnh thông đạo lặng lẽ nhìn vào, cuối cùng họ cũng nhìn rõ được tình hình bên trong.

Trong phòng điều khiển chính của toàn bộ mẫu hạm, căn bản không có hải tặc tinh tế, thay vào đó, các sinh viên Omega tụ tập thành từng nhóm hai ba người, vẻ mặt có chút cảnh giác, đã sớm không còn sợ hãi, thoạt nhìn rất có kế hoạch canh giữ ở các điểm chính.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Dấu chấm hỏi trong lòng Văn Dạ càng lúc càng lớn, còn chưa kịp tự hỏi, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người bên cạnh nhoáng lên một cái, khi định thần lại, Văn Tinh Trần đã sải bước lao vào.

Bóng người đột nhiên xuất hiện khiến sinh viên omega trong sân hoảng sợ, theo bản năng giơ vũ khí cướp được trong tay lên, nhưng đợi đến khi nhìn rõ bộ dáng của đối phương, không khỏi sửng sốt.

Phản ứng đầu tiên: Người đàn ông này ... Là bạn học của họ?

Phản ứng thứ hai: Cuối cùng cũng đợi được người tới cứu? !

Tuy nhiên, dưới ánh mắt rực lửa, Văn Tinh Trần thậm chí còn không nhìn những người khác mà đi thẳng qua đám đông.

Vừa rồi hắn ở trong bóng tối nhìn thấy Lộ Cảnh Ninh sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng đã bước vào thời kỳ phát tình, lúc này không chớp mắt lao tới, giằng lấy cậu từ trong tay Nhâm Cẩm.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Nhâm Cẩm không kịp hoàn hồn, khi nhìn kỹ người trước mặt, không khỏi kinh hãi kêu lên: "Văn Tinh Trần?!"

Văn Tinh Trần không đáp lại, ánh mắt rơi vào mặt Lộ Cảnh Ninh, hồi lâu mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Không phải đã bảo cậu đợi ở khu vực an toàn rồi sao?”

Lộ Cảnh Ninh sau khi chống đỡ ý thức cuối cùng phân công cho omega khác xong cũng đã hoàn toàn tiến vào trong hỗn loạn, lúc này làm sao nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Vốn dĩ nằm trong vòng tay của Nhâm Cẩm ít nhất còn có thể dựa vào tự chủ để chịu đựng. Lúc này, mùi khói bạc hà quen thuộc xộc vào mũi, cậu theo bản năng trầm ngâm một tiếng, xoay người chui vào trong l*иg ngực rộng lớn này.

Trên người cậu vốn đã có ấn ký tạm thời của Văn Tinh Trần nên đương nhiên nhạy cảm với loại pheromone quen thuộc này hơn những Alpha khác rất nhiều, trong trạng thái toàn thân thiêu đốt, cậu dùng cả hai tay gắt gao túm lấy quần áo Văn Tinh Trần, theo bản năng đem tuyến thể lộ ra, đứt quãng nói: “Tôi muốn pheromone, đưa cho tôi.”

Hiện tại Lộ Cảnh Ninh tản ra mùi pheromone nồng nặc, Văn Tinh Trần mặc dù đã dùng thuốc ức chế, nhưng tiếp xúc gần như vậy, hắn vẫn cảm thấy cả người sẽ hoàn toàn bị cuốn vào, tựa hồ tùy thời đều có thể rơi thẳng xuống đáy đầm.

Nếu như có thể, hắn hận không thể đem cái tên tùy ý trêu chọc trong ngực này xử lý tại chỗ, nhưng những ánh mắt kinh ngạc xung quanh buộc hắn phải duy trì chút lý trí cuối cùng.

Hắn không có thói quen biểu diễn trước công chúng!

Văn Tinh Trần cảm giác được gân xanh trên trán giật giật, dùng hết tất cả tự chủ nắm lấy cổ tay Lộ Cảnh Ninh, khàn giọng nói: "Tôi đưa cậu ra ngoài trước!"

Hắn làm bộ muốn ôm người lên, kết quả còn chưa kịp đứng dậy, chỉ thấy Lộ Cảnh Ninh bất ngờ không kịp đề phòng đột nhiên dùng sức một cái, trời đất quay cuồng hắn bỗng nhiên bị đè lên mặt đất.

Trong đôi mắt mê ly kia dường như có một tầng sương mù nhàn nhạt, hơi thở nặng nề phả vào da thịt, nóng như thiêu đốt, vô tư hấp thu pheromone trong cơ thể hắn: “Không, tôi muốn nó ngay bây giờ.”

"..."

Văn Tinh Trần không hiểu tại sao người này lại luôn thử thách sức chịu đựng cuối cùng của hắn.

Hình ảnh quá mức kí©h thí©ɧ, làm cho tất cả omega chung quanh đã sớm quên đi những chuyện khác, cứ như vậy giống như hóa đá không nhúc nhích đứng ở bên cạnh, nhìn hai thân ảnh dây dưa cùng một chỗ ở giữa sân.

Bọn họ đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng, sao bỗng nhiên có một Alpha xuất hiện, sau đó lại đột nhiên bị Lộ Cảnh Ninh đẩy xuống?

Bởi vì khoảng cách quá gần, Văn Tinh Trần có thể nhìn thấy lông mi hơi run rẩy của Lộ Cảnh Ninh, được dẫn dắt bởi pheromone nồng nặc khiến tim hắn đập mạnh.

Bản năng thúc đẩy khiến toàn bộ cổ họng hắn khô khốc khó chịu, một lúc sau, hắn lại khàn giọng nói: "Bây giờ? Cậu có chắc không?"

Lộ Cảnh Ninh không trả lời mà đáp lại bằng hành động thực tế, hôn thẳng lên môi hắn.

Thân thể Văn Tinh Trần nhất thời cứng đờ, sau một hồi đầu óc trống rỗng, sợi dây lý trí cuối cùng đã hoàn toàn đứt gãy.

Thuốc ức chế dù có mạnh đến đâu cũng không địch lại được với đòn tấn công pheromone mạnh mẽ như vậy.

Không để ý đến có bao nhiêu người đang theo dõi, Văn Tinh Trần nặng nề dùng sức một cái, trước khi Lộ Cảnh Ninh làm ra nhiều động tác hơn nữa, xoay người một cái, đem cậu ấn xuống đất, hướng tuyến thể trên cổ, cúi người cắn xuống.

Xúc cảm nóng ẩm làm cho Lộ Cảnh Ninh theo bản năng run rẩy một chút, đầu ngón tay nắm chặt cánh tay Văn Tinh Trần, cắm thật sâu vào.

Văn Tinh Trần bị cậu cấu có chút đau đớn, nhưng cũng không có lên tiếng, theo pheromone chậm rãi tiến vào, cảm giác khó chịu của Lộ Cảnh Ninh tựa hồ lui đi rất nhiều, cậu hơi chút bình tĩnh lại.

Toàn hiện trường đã sớm không thể dùng từ yên tĩnh để hình dung nữa, quả thực chính là một mảnh tĩnh mịch.

Trong đầu tất cả omega vẫn còn trống rỗng, hoàn toàn không kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ không phải là đang chiến đấu sinh tử trên mẫu hạm của hải tặc tinh tế sao? Tại sao lại đột nhiên được xem trực tiếp màn đánh dấu tạm thời đầy đủ như vậy?

Lúc này, Văn Tinh Trần đã nhấc Lộ Cảnh Ninh lên, sắc mặt bình tĩnh nhìn bốn phía như không có chuyện gì xảy ra, nói với Văn Dạ cách đó không xa: “Anh, tình hình của cậu ấy còn chưa ổn định, em sẽ đưa cậu ấy đi trị liệu, còn nơi này giao lại cho anh."

Văn Dạ cũng bị pheromone của Lộ Cảnh Ninh thu hút, nhưng sau khi chứng kiến

quá trình đánh dấu tạm thời vừa rồi, làm sao còn đoán không ra quan hệ của hai người, sự tự chủ tuyệt đối khiến hắn rốt cuộc vẫn nhịn xuống xúc động cướp người.

Biết rằng sự nóng nảy trong cơ thể mình hoàn toàn là do sự kí©h thí©ɧ của pheromone can thiệp, hắn nắm chặt lan can bên cạnh, mạnh mẽ đè nén ham muốn trong cơ thể, kiềm chế gật đầu: "Đi đi."

Lộ Cảnh Ninh mơ mơ màng màng rụt vào trong ngực Văn Tinh Trần, vừa đi được mấy bước, chợt nhớ ra điều gì, kéo Văn Tinh Trần lại, thở hổn hển nhắc nhở Văn Dạ: "Học trưởng, nếu như... Nếu như không cần thiết ... Đừng phá hủy cột năng lượng!”

Văn Dạ sửng sốt một lát, trong lúc nhất thời hiểu ra: "Đã hiểu!"

Các sinh viên Omega bị hải tặc tinh tế cướp đoạt gần như đã trở thành nguồn cung cấp năng lượng cho họ, nhưng khi pheromone cạn kiệt, thì năng lượng trong cột năng lượng có thể bị tước bỏ một lần nữa, với công nghệ y tế hiện tại, pheromone có thể được tái tạo, không phải là không có chỗ để sử dụng.

Lúc trước nhóm Omega sở dĩ tuyệt vọng, là bởi vì trong tình huống nghiêm trọng như vậy, phá hủy cột năng lượng lẽ ra là lựa chọn số một, tự nhiên không có người nghĩ đến khả năng giữ lại nó.

Tuy nhiên, bây giờ thì khác.

Dưới tình huống đã khống chế được bản thân mẫu hạm hải tặc, không cần thiết phải phá hủy cột năng lượng mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến, theo một cách nào đó, có thể nói là cứu vãn tính mạng của đông đảo bạn học omega.

Cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai người khiến những người có mặt không khỏi mừng rỡ, thấy Văn Dạ tại chỗ làm chủ tình thế, Omega cũng lần lượt nhảy vào hỗ trợ.

Chỉ là khóe mắt không khỏi liếc nhìn về phía hai người đang dần đi xa ở cửa.

Gác lại sự căng thẳng khi ở giữa cuộc chiến, mắt thấy chiến thắng trước mắt, trong lòng mọi người nhịn không được bắt đầu rục rịch bát quái.

Chỉ “trị liệu” thôi sao? Quả thực làm cho người ta không nghĩ lung tung cũng khó!

...

Trong lúc nói chuyện với Văn Dạ, lý trí của Lộ Cảnh Ninh thanh tỉnh được một chút, ngay sau đó, rất nhanh lại tiếp tục rơi vào trạng thái hoàn toàn hỗn loạn.

Vì không ảnh hưởng đến những quân hữu khác có thể tiến vào trong tàu chiến, Văn Tinh Trần tìm một gian khoang riêng biệt và đóng cửa lại, đem mùi pheromone hoàn toàn ngăn cách ở bên trong.

Quay người lại, hắn thấy Lộ Cảnh Ninh đang tựa nhẹ vào ghế sô pha, nhẹ nhàng hít một hơi, sắc hồng trên mặt đã nhạt đi một chút nhưng vẫn rất nóng.

Từng đợt hơi thở pheromone nhanh chóng tràn ngập toàn bộ góc phòng, không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh của Văn Tinh Trần.

Nơi này không rộng bằng khoang chính, nồng độ pheromone bị nén không ngừng khiến Văn Tinh Trần cảm thấy mình có thể mất trí bất cứ lúc nào.

Nhiệt ý trong cơ thể không thể khống chế làm cho cổ họng hắn căng thẳng, không khỏi kéo cúc áo cổ áo ra một chút, sau đó bước tới đỡ Lộ Cảnh Ninh ngồi dậy, hỏi: "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

"Nóng..."

Lộ Cảnh Ninh mơ mơ màng màng lặp đi lặp lại từ này.

Mặc dù vừa rồi Văn Tinh Trần rót vào cho cậu một ít pheromone, thế nhưng cũng chỉ giảm bớt một phần.

Bảo vật độc quyền của hải tặc tinh tế quá mức bá đạo, cộng thêm một lần uống quá nhiều, làm cho pheromone trong cơ thể cậu dâng trào và hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Kỳ thật không có Alpha ở đây cũng không sao, với lòng tin của cậu đối với bản thân, chỉ cần cậu chịu đựng cho đến khi pheromone tự mình tản ra hoàn toàn thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng hết lần này tới lần khác, tên gia hỏa cậu không muốn gặp nhất lại là ở trong thời điểm mấu chốt này xuất hiện.

Củi khô gặp lửa, lực hấp dẫn tuyệt đối lẫn nhau khiến du͙© vọиɠ trong cơ thể không thể khống chế được, cứ như vậy triệt để dẫn ra.

Văn Tinh Trần cũng vì bộ dáng của Lộ Cảnh Ninh mà sửng sốt, hít một hơi, thay cậu mở rộng quần áo, vì để phân tán chút lực chú ý, hắn tiếp tục lạnh lùng nói: "Hiện tại biết khó chịu rồi? Tại sao không xem xét hậu quả mà đã tự ý hành động bừa bãi rồi?”

Lộ Cảnh Ninh toàn thân đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, trong lúc mơ mơ màng màng lại còn biết cãi lại: "Hậu quả? Cậu có thể đạt được hậu quả tốt hơn bây giờ không?”

Văn Tinh Trần nghẹn lời.

Quả thực, không thể phủ nhận đây chính là cái kết hoàn hảo nhất mà họ có thể đạt được trong trận chiến này.

Nhưng dù vậy, nhìn tình trạng hiện tại của người trước mắt, trong lòng hắn tựa hồ vẫn như lửa đốt, không khỏi cười lạnh nói: “Nếu đã lợi hại như vậy, vậy thì tự mình giải quyết đi.”

Nói xong, hắn vừa định đứng dậy thì cổ tay đã bị Lộ Cảnh Ninh tóm lấy.

Giống như một quả cầu lửa, nó ngay lập tức nhảy lên từ vùng da tiếp xúc và quét toàn bộ cơ thể.

Lộ Cảnh Ninh thuận thế kéo Văn Tinh Trần tới trước mặt, ở bên tai hắn nặng nề thổi khí: "Giải quyết không được, muốn cậu..."

Công hiệu của thuốc ức chế dường như biến mất trước sự cám dỗ của pheromone nóng rực như vậy. Văn Tinh Trần cảm thấy tim mình đập mạnh, pheromone của Alpha cũng bị dẫn ra, ở trong không khí dần dần nồng đậm lên, đan xen một chỗ với nhau.

Nhưng Lộ Cảnh Ninh hiển nhiên không muốn dễ dàng buông tha cho hắn, vừa nói chuyện, tay cậu còn không an phận hướng trong ngực hắn dò xét.

Xúc cảm quá mức rõ ràng và hơi thở của pheromone lần lượt chạm vào điểm mấu chốt.

Nhìn khuôn mặt mê ly trong gang tấc kia, Văn Tinh Trần chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng nhiệt.

Cuối cùng, không thể kìm nén được nữa, hắn siết chặt hai tay Lộ Cảnh Ninh, dùng sức ấn cậu lên sô pha, khàn giọng nói: "Như cậu muốn!"