Chương 32

Lúc này trong mẫu hạm, cũng không biết chuyện xảy ra bên dưới.

Thuộc hạ đi lấy bảo vật của Thống lĩnh đã sớm quay trở lại, trên tay cầm một bình lọ thuốc, bao bì có vẻ khá tinh xảo.

Thống lĩnh hải tặc sau khi lấy được không quên nhìn từ trên xuống dưới, cầm cốc rót vài giọt rồi mỉm cười đưa tới trước mặt Lộ Cảnh Ninh.

Tầm mắt Lộ Cảnh Ninh dừng lại trên chất lỏng trong ly rượu kia một lát, cũng không khách khí, cầm lên uống một ngụm sạch sẽ.

Thống lĩnh hải tặc đời này chưa từng thấy omega trực tiếp như vậy, hắn sửng sốt một chút rồi cười càng lúc càng thoải mái, vừa chuẩn bị nói cái gì đó, chỉ thấy Lộ Cảnh Ninh đột nhiên vươn tay, một tay cầm lấy bình dược tề kia, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.

Hải tặc tinh tế: "?!!"

Chuyện xảy ra quá đột ngột, thống lĩnhhải tặc muốn ngăn lại cũng không kịp, chờ thời điểm hoàn hồn, chỉ thấy Lộ Cảnh Ninh còn chưa thỏa mãn liếʍ liếʍ khóe môi, hai mắt mỉm cười nhìn mình.

Kho báu này chính là lúc trước đoàn hải tặc bọn họ trong lúc cướp đoạt đoạt được, tùy tiện một giọt cũng đủ để cho một omega dục tiên dục tử, bình thường thậm chí cũng luyến tiếc lấy ra dùng.

Nhìn thấy Omega trước mặt liều lĩnh như vậy, thống lĩnh hải tặc không khỏi có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt không thể cưỡng lại trước mặt, hắn lại bị mê hoặc bởi ánh mắt mê ly như vậy, hắn lại có chút tức giận.

Dù sao qua ngày hôm nay tất cả mọi người phải đi gặp Diêm Vương, trân quý hay không không quan trọng!

Thống lĩnh nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười, nắm lấy Lộ Cảnh Ninh, nói bằng tiếng Phổ Tinh: "Ngươi quả thực là Omega đặc biệt nhất ta từng thấy, ngươi đã nóng lòng như vậy, vậy thì để ta thỏa mãn ngươi."

Thuốc tác dụng rất nhanh, giờ phút này lời nói rơi vào trong tai, ở Lộ Cảnh Ninh nghe có chút xa xôi.

Ngẩng đầu, cậu có thể nhìn thấy những hải tặc chung quanh rục rịch vây quanh, khóe miệng vốn đã nhếch lên không khỏi trở nên dày hơn một chút.

Lúc này, một luồng nhiệt nóng bỏng từ trong cơ thể tuôn ra, liên tiếp mà đến là cảm giác choáng váng mãnh liệt, thừa dịp còn chưa thoát lực, cậu thuận tay từ bên cạnh kéo một cái ghế tới, đặt mông ngồi ở phía trên, tựa vào đó thở hổn hển.

Đám hải tặc tinh tế thấy cậu nghiễm nhiên sắp bước vào kỳ phát tình, nhịn không được không có ý tốt chà xát tay.

Những Omega khác dường như có thể đoán được trong tình huống này sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, rất nhiều người trong số họ đã vô thức che mắt lại, không đành lòng nhìn.

Tỉnh Dục Kỳ đã hoàn thành nhiệm vụ theo sự hướng dẫn của Lộ Cảnh Ninh trước đó, vốn tưởng rằng cậu định dùng thuốc kí©h thí©ɧ để ra đại chiêu nào đó, nhưng mắt thấy người ở giữa sân đang mơ màng do hiệu quả của thuốc, làm cả người hắn hoảng sợ, cảm thấy có chút không ổn: "Cậu ta rốt cuộc muốn làm cái gì?!"

Nhâm Cẩm hiển nhiên không ngờ sự tình lại phát triển như thế này, không khỏi ôm chặt đầu: "Lộ ca ——!"

Tuy rằng nói hắn hoàn toàn hoàn toàn tin tưởng Lộ Cảnh Ninh nhưng trong hoàn cảnh như vậy, hắn không biết phải làm sao.

Nhìn thấy Lộ Cảnh Ninh bị đám hải tặc tinh tế bao vây, Nhâm Cẩm không khỏi hoảng sợ tìm kiếm xung quanh, phản ứng đầu tiên không phải là có đánh bại được chúng hay không mà là tìm một vũ khí đi liều mạng với đám hải tặc điên cuồng kia!

Đúng lúc này, bọn hải tặc đang cười dâʍ đãиɠ tiến gần tới Lộ Cảnh Ninh giống như ấn công tắc nào đó đồng loạt co quắp một chút, ngay sau đó sắc mặt trắng bệch trong chớp mắt, một giây sau phảng phất như bị điện giật, đột nhiên lui ra một chút.

Lấy Lộ Cảnh Ninh làm trung tâm, hơi thở pheromone thổi về phía xung quanh đầy sát khí, khi đối mặt với hơi thở của những tên hải tặc tinh tế kia, họ chỉ cảm thấy như có những mảnh kim châm lướt qua da đầu, tế bào não trong toàn bộ cơ thể đầy sự phản kháng và bài xích.

Xuất phát từ bản năng sinh tồn, phản ứng đầu tiên của bọn họ là muốn chạy trốn.

Tuy nhiên, dưới tác dụng của thuốc, vụ nổ pheromone lần này của Lộ Cảnh Ninh còn tàn nhẫn hơn bất kỳ lần trước, như thể có vô số bàn tay vô hình tàn nhẫn tóm lấy cổ họng của tất cả hải tặc trên sân, cảm giác áp bách quá độ mãnh liệt gần như làm cho người ta hít thở không thông, khiến cho sức lực để lui về phía sau của bọn họ cũng có chút yếu đuối vô lực.

Cùng với những tiếng động lớn liên tiếp, khá nhiều nhóm hải tặc gần nhất lần lượt quỳ xuống đất với một tiếng "bụp", vẻ mặt méo mó đầy đau đớn.

So sánh ra, đám người ở xa hơn một chút hoàn cảnh cũng không tệ, nhưng chân cũng không nhịn được mềm nhũn, biểu tình vốn kiêu ngạo trên khuôn mặt giờ đây đã hoàn toàn ảm đạm.

Tất cả những biến cố này diễn ra quá nhanh khiến cho các sinh viên Omega tại hiện trường không thể nào hoàn hồn được.

Nhiều người ngơ ngác khịt mũi, ngửi thấy mùi pheromone tương thanh mai trong không khí, dường như hoàn toàn không hiểu vì sao bọn hải tặc tinh tế kia giống như gặp phải độc khí.

Toàn thân Lộ Cảnh Ninh nóng lên như một quả cầu lửa, ngồi trên ghế nặng nề thở hổn hển, vừa quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy thống lĩnh cách cậu gần nhất đã toàn thân xụi lơ ngã xuống đất, đang cố gắng bò ra bên ngoài.

Lộ Cảnh Ninh hơi nheo mắt lại, giẫm nhẹ lên ống quần Thống Lĩnh, trầm giọng nói: “Ở lại hưởng thụ, muốn chạy đi đâu?”

Người dân Phổ Tinh sinh ra đã lấy pheromone của Omega để bổ sung năng lượng nhưng chưa bao giờ họ gặp phải tình trạng như vậy.

Sắc mặt thống lĩnh vốn đã trắng bệch như tờ giấy, quay đầu lại nhìn khuôn mặt thiên sứ kia, giờ phút này lại cảm thấy so với bất kỳ ma quỷ nào cũng dữ tợn dọa người hơn.

Hắn nhìn thấy bộ dáng tất cả thành viên đoàn hải tặc chung quanh sống không bằng chết, hung hăng cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân, cầm súng ion bên cạnh hướng Lộ Cảnh Ninh muốn ấn cò súng.

Tuy nhiên, đột nhiên có một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ tiến về phía hắn, như có một thế lực vô hình nào đó đang ấn mạnh vào cơ thể thống lĩnh hải tặc, khi sức lực cuối cùng trong cơ thể hắn bị tước đoạt, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, súng rơi xuống. Hắn ta ngã xuống đất và bất tỉnh hoàn toàn.

Lộ Cảnh Ninh có thể cảm giác được tâm trí của mình đang dần dần bị mất đi, nhưng pheromone vô tận trong cơ thể vẫn đang điên cuồng dâng trào, khiến cậu điên cuồng trút giận ra bên ngoài mà không chút dè chừng.

Rũ mắt nhìn thoáng qua thống lĩnh hải tặc đã bất tỉnh nhân sự trước mặt, cậu thầm mắng: "Thật phế vật!"

Cố giữ lấy lý trí cuối cùng, cậu ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: " Nhâm Cẩm, còn sững sờ làm cái gì! Tổ chức lại! Đóng cửa lại! Đánh chó——!"

Mỗi từ giống như một chiếc cân nặng, đập vào trái tim của sinh viên omega.

Nhâm Cẩm là người đầu tiên phản ứng, vừa quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy có mấy tên hải tặc tinh tế đứng xa một chút đã lảo đảo chạy đến bên cửa, lúc này không do dự nữa, trực tiếp từ bên cạnh cầm lấy cây côn hướng phía sau gáy những hải tặc kia vung tới.

Dưới tác động của nồng độ pheromone quá cao của Lộ Cảnh Ninh, bọn hải tặc kia tuy chỉ hít phải một lượng pheromone rất nhỏ nhưng vẫn cảm thấy chóng mặt, bình thường chúng đều khỏe như một con bò đực, nhưng lúc này lại yếu ớt căn bản không chịu nổi một kích. Dưới một cái côn của Nhâm Cẩm, liền trực tiếp ngã xuống đất, ngất xỉu.

Những omega khác đều trợn tròn mắt, sau khi phản ứng lại đều phấn chấn lên, cả đám đều nhảy nhót gia nhập chiến trường, trong nháy mắt khống chế toàn bộ hải tặc.

Không có gì đáng ngạc nhiên, tình hình ở đây đã thu hút sự chú ý của đội tuần tra bên ngoài, sau khi phát hiện ra điều bất thường, các đội hỗ trợ lần lượt cố gắng tấn công, tuy nhiên, Lộ Cảnh Ninh ngồi ở trung tâm như thế này lại là vũ khí hóa học lớn nhất. Đám tuần tra không rõ nguyên nhân kia bất chấp hậu quả xông vào bên trong, còn chưa đợi vọt vào trong đại sảnh đã một đám chân mềm nhũn quỳ xuống.

Đương nhiên, trên đường đi cũng có người phát hiện không đúng, cố gắng nín thở, đột kích vào bên trong, nhưng dù ý tưởng có vĩ đại đến đâu cũng không thể sánh được với hiện thực tàn khốc, còn chưa kịp bước chân, ngay trong nháy mắt bọn họ hít sâu một hơi, nồng độ pheromone quá cao hít vào lập tức khiến họ trong nháy mắt bất tỉnh.

Những tên hải tặc bị Omega trói trong đại sảnh cũng có một nhóm rất ngoan cường, bọn chúng một mực cố nhịn không muốn ngất xỉu, nhưng vào lúc này, nhìn đồng bọn lần lượt lao tới tìm chết trong tuyệt vọng, họ cảm thấy toàn bộ đầu mình sắp nổ tung.

Những hải tặc này ai mà không phải trải qua vô số sinh tử, thậm chí lần này họ quyết tâm muốn đồng quy vu tận, nhưng họ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng và bất lực như bây giờ.

Dưới sự tàn phá kép của sự áp bức quá mạnh mẽ và tra tấn thể xác, cuối cùng, không ai có thể may mắn thoát khỏi, tất cả các thành viên của nhóm hải tặc trong sân đều đều bị trói lại.

Sau một thời gian dài bận rộn và vật lộn, xung quanh đột nhiên rơi vào im lặng.

Tất cả sinh viên Omega đều dừng động tác, đối mặt với đám hải tặc tinh tế lảo đảo ngã xuống đất, ai nấy đều có chút mơ hồ đứng tại chỗ, vẫn cảm thấy chuyện vừa xảy ra có chút quá mộng ảo.

Dù sao, một khắc trước đám hải tặc còn rục rịch muốn hút khô pheromone của bọn họ, hiện tại sao lại toàn bộ chết thành cá muối khô đây?

Nhâm Cẩm là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại.

Cây côn trong tay rơi xuống đất, nhưng hắn cũng không có thời gian bận tâm, hắn lập tức chạy ba bước một đến chỗ Lộ Cảnh Ninh, lo lắng hỏi: "Lộ ca, cậu ổn chứ? Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

Lộ Cảnh Ninh sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên đã bước vào thời kỳ động dục, pheromone rải rác xung quanh tựa hồ đang điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó để bám vào, nhưng dù vậy, cậu vẫn luôn níu giữ một chút lý trí cuối cùng: "Cẩm, đỡ tôi tới bảng điều khiển... Đúng vậy, tôi phải tắt nhiễu liên lạc trước đã!"

Nhâm Cẩm không biết gì về bảng điều khiển phức tạp như vậy nên chỉ có thể đỡ cậu qua theo lời Lộ Cảnh Ninh nói.

Lúc này, Lộ Cảnh Ninh toàn thân nóng rực như một quả cầu lửa, cậu nặng nề lắc đầu, thật vất vả mới khống chế được tiêu điểm tầm nhìn, cuối cùng tìm được nút điều khiển trong đống thiết bị hỗn loạn, đưa tay ra ấn mạnh, hệ thống cản trở thông tin liên lạc bị tắt lại hoàn toàn.

Nhâm Cẩm thấy thân thể cậu mơ hồ lung lay, vội vàng đỡ cậu: "Lộ ca, tiếp theo thế nào? Tiếp theo làm sao bây giờ?"

Lộ Cảnh Ninh đẩy hắn ra, quay lại, nặng nề ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, thở hổn hển: “Tiếp theo?”

Nói xong, cậu yếu ớt nhấc mi dưới lên, nhìn về phía Tỉnh Dục Kỳ: "Bước tiếp theo... Bạn học Tiểu Tỉnh, nhờ cậu."

Tỉnh Dục Kỳ hơi sửng sốt: "Nhờ tôi? Nhờ tôi làm gì?"

Lộ Cảnh Ninh cảm thấy chỉ còn một bước nữa là mình hoàn toàn hỗn loạn, thở hổn hển, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Đi ra gửi chỉ thị cho bọn hải tặc… những hạm đội khác… Về phần... Gửi cái gì... cậu cảm thấy tốt là được rồi..."

Tỉnh Dục Kỳ: "?!!"

...

Liên lạc đột ngột được khôi phục đã ổn định được doanh trại Quân Sự Đế Hải vốn đang hỗn loạn, nhưng ngay sau đó, các chỉ huy lại bối rối trước hành động của bọn hải tặc tinh tế.

Đối diện giống như là hoàn toàn thay đổi một chỉ huy, hạm đội hải tặc tinh tế vốn có mục tiêu vô cùng rõ ràng đột nhiên khởi động hình thức tặng đầu hoa mỹ làm cho người ta không kịp ứng phó, thậm chí họ tự hỏi liệu còn có một cái bẫy nào khác mà họ không phát hiện ra không?

Giữa sự hỗn loạn, một số thành viên trong đội hành động đặc biệt đã lẻn vào mẫu hạm một cách lặng lẽ và thuận lợi.

"Tình huống thế nào? Tại sao lại yên tĩnh như vậy?" Khang Hàn Vân giơ súng trong tay lên, cảnh giác di chuyển, nhưng càng đi vào trong lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Với tư cách là mẫu hạm của hải tặc tinh tế, ở đây có vẻ quá yên tĩnh, đừng nói là đội tuần tra, căn bản ngay cả một người cũng không có.

Văn Dạ khẽ cau mày, nói ra khả năng duy nhất: “Có người đi trước chúng ta một bước sao?”

Khang Hàn Vân cười khẽ: "Đừng náo loạn nữa, chuyện này không có khả năng."

Thanh âm nói chuyện của cô đến nơi này đột nhiên dừng lại, một hơi thở đột ngột phả ra, khiến bước đi vừa rồi của cô vô thức lùi lại: "Mùi gì thế này?"

Khi mùi pheromone quen thuộc xộc vào mũi, đáy mắt Văn Tinh Trần thoáng qua vẻ kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh vốn có trong chốc lát không thể duy trì được.

Tuy nhiên, hắn chưa kịp nói chuyện thì giọng Văn Dạ từ bên cạnh vang lên: “Hình như là pheromone của Omega, mùi này…”

Văn Tinh Trần nghe thấy giọng nói này có gì đó kỳ lạ, quay đầu lại thì thấy đôi mày nghiêm nghị thường ngày của Văn Dạ có một chút động dung hắn chưa từng thấy qua, tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của hắn quay đầu nhìn lại, trong thanh âm khàn khàn mang theo một tia khắc chế: "Hẳn là có omega phát tình rồi. Cậu có mang theo thuốc ức chế của Alpha không?"

Tất nhiên, Văn Tinh Trần cũng ngửi thấy mùi cám dỗ trong pheromone, trong lòng đã sớm bị trêu chọc không chịu nổi, nhưng nhìn bộ dạng của Văn Dạ, tựa hồ như bị giội một chậu nước làm cho hắn đột nhiên thanh tỉnh trong nháy mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Văn Dạ, người luôn bình tĩnh, cần sử dụng thuốc ức chế để đảm bảo sự bình tĩnh.

Chẳng lẽ anh trai hắn đối với pheromone của Lộ Cảnh Ninh cũng đồng dạng...

Khang Hàn Vân sửng sốt nhìn Văn Dạ: "Thuốc ức chế? Cậu nghiêm túc đấy à?"

Văn Dạ không trả lời, trực tiếp từ trong túi xách lấy thuốc ức chế ra để tiêm, biểu cảm trên mặt đã trở lại bình thường.

Sau đó, liền nghe thấy Văn Tinh Trần nói: “Cho tôi một cái nữa.”

Khang Hàn Vân: "..."

Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng có điều gì đó không ổn với pheromone của cô khi cô cũng là Alpha.

Sau khi tiêm thuốc ức chế, Văn Tinh Trần cảm thấy tế bào đang bồn chồn khắp cơ thể hơi bình tĩnh lại.

Nhưng dù sao hắn cũng đã tiến hành đánh dấu tạm thời, mức độ bị quấy nhiễu vẫn mãnh liệt hơn Văn Dạ rất nhiều, mặc dù nồng độ pheromone trong không khí còn yếu nhưng vẫn cần khả năng tự chủ mạnh mẽ mới có thể khống chế được cảm xúc của mình.

Lúc này nhìn thoáng qua bộ dáng Khang Hàn Vân, Văn Tinh Trần làm sao đoán không ra tình huống, đành phải bình tĩnh lại nói: "Học tỷ, nếu không tiện vào thì cứ ở bên ngoài trợ giúp đi. Hai chúng ta vào là được."

Khang Hàn Vân vừa đυ.ng phải pheromone kia, liền cảm thấy có một loại cảm giác mất sức khó tả, lúc này đương nhiên cũng không căng thẳng, gật gật đầu nói: "Ta ở chỗ này chờ, tùy thời giữ liên lạc!"

Văn Dạ đối với chuyện này cũng không dị nghị, chỉ là phi thường nghiêm cẩn nhớ tới một chuyện: “Hàn Vân, cậu có thuốc ức chế Omega không? Cho tôi một cái nữa.”

Trong tình huống bình thường, có omega phát tình thì tiêm thuốc ức chế rõ ràng là cách làm thông thường nhất, nhưng lần này omega không phải là ai khác, mà là Lộ Cảnh Ninh.

Khang Hàn Vân vừa muốn đi lấy, đã bị Văn Tinh Trần ngăn cản.

Cảm nhận được ánh mắt của hai người, hắn bình tĩnh nói: "Thuốc ức chế không có tác dụng với cậu ấy, em sẽ giải quyết."