Chương 23: Sứt đầu mẻ trán

Trốn tránh mãi cũng không có tác dụng gì, cuối cùng cũng đến ngày hạ táng Nam Cung lão gia, võ lâm hào kiệt đến thăm viếng rất nhiều. Nam Cung Mặc Tiêu còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Tây Môn Doanh đã khích bác khiến ba vị trưởng bối đức cao vọng trọng, từ lâu đã không màn thế sự mà chỉ tập trung vào chuyện nội bộ gia tộc phải đích thân đến ba mặt một lời với Nam Cung Mặc Tiêu, ép hắn phải thực hiện nghĩa vụ trả thù cho phụ thân.

"Các vị trưởng bối thúc bá, Mặc Tiêu đã suy nghĩ rất nhiều và cảm thấy chuyện của phụ thân có nhiều oan khuất, tuy nhiên nếu nói Tây Môn Tình cố tìm trăm phương ngàn kế để độc hại cha con thì có phần võ đoán rồi." Trên thực tế, ngoại trừ vị thần y kia khăng khăng là Tây Môn Tình dùng thuốc biến độc thì còn chưa có chứng cứ nào khác. Đại ca của hắn lương thiện, thuần khiết không khác gì một con thỏ nhút nhát, ngày thường hành xử rất biết điều, người trong tộc đều biết đến. Một người ôn hòa nhu nhược như vậy, lại không thù không oán gì với Nam Cung lão gia, nếu nói y cố tình ra tay gϊếŧ người thì trừ Tây Môn Doanh ra chắc khắp sơn trang Nam Cung chẳng mấy ai tin.

"Mấy người bọn ta không phải cố tình đổ oan cho người khác, chuyện liên quan đến mạng người tất nhiên không thể xử lý qua loa được." Đại bá của Nam Cung Mặc Tiêu vuốt râu, từ tốn nói: "Nhưng thù gϊếŧ cha không đội trời chung, Mặc Tiêu không thể chỉ vì kẻ tình nghi không có mặt mà chậm trễ chuyện điều tra được. Chung ta không muốn ép buộc con, nhưng con phải tìm cho ra Tây Môn Tình mang về đây, lúc đó đối chứng với Vương thần y xem y có lý do hay động cơ nào không rồi kết luận cũng không muộn."

"Mặc Tiêu cũng đang xét đến chuyện này, con đã gửi bồ câu đưa tin đến các môn đồ trong giang hồ của Nam Cung gia để nhờ giúp tìm kiếm tin tức của Tây Môn Tình, nhưng chuyện này cũng sẽ mất khá nhiều thời gian. Khi nào có tin tức con nhất định sẽ mang y về để trả lại công bằng cho linh hồn cha con ở trên trời."

Nói thì dễ nhưng từ thuở thiếu niên đã bị nhốt trong Tây Môn gia chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, hiển nhiên số người biết mặt y ít đến đáng thương. Chuyện này như mò kim đáy bể khiến tâm tình của Nam Cung Mặc Tiêu hết sức phức tạp và mâu thuẫn.

Cùng lúc đó, sự tưởng niệm của hắn dành cho người kia càng lúc càng tăng, ban ngày hắn phải ứng phó với đủ loại người còn đỡ, chỉ cần đến buổi tối thì hắn không tài nào ngủ nổi, bản năng đàn ông khiến hắn có ý định tìm chỗ giải phóng nhưng nhìn đến bộ dạng chua ngoa của Tây Môn Doanh là hắn hết cả hứng thú, chỉ còn cách tự thân vận động, nhưng mãi vẫn không xuất được nên chỉ đành hồi tưởng lại cảnh thân mật ngày xưa của hai người để tạm giải quyết qua loa cơn thèm.

Nam Cung Mặc Tiêu không ngờ chỉ mới mấy tháng mà hắn lại si mê thân thể của y đến vậy, nhưng dường như ngoài y ra thì hắn không có hứng thú với ai cả.

Về phương diện khác, hắn lại không muốn tìm ra Tây Môn Tình để ép y đối mặt với chuyện lão gia qua đời. Theo bản năng thì Nam Cung Mặc Tiêu không hề tin Tây Môn Tình gϊếŧ cha mình, nhưng hiện tại hắn cũng không có chứng cứ có lợi cho y, nếu lúc đó y có thể chờ đến khi hắn trở về thì hắn nhất định sẽ bảo vệ được sự trong sạch của y, nhưng y bỏ trốn thì ai cũng nghĩ đến chuyện chạy án cả.

Nam Cung Mặc Tiêu rối như mớ bòng bong, bèn gọi Vương thần y đến để hỏi ngọn nguồn về cái chết của phụ thân. Bộ dạng lão ta khúm núm thụt thò lặp lại chuyện mục anh thảo có độc, hắn càng hỏi lão lại càng run lẩy bẩy, không biết là lão có tật giật mình hay sao mà lại lấm lét như vậy.

Nam Cung Mặc Tiêu sinh nghi, bèn gửi một phong thư đến Đường Môn ở Tứ Xuyên, nhờ bạn tốt là lão Tam của Đường gia Đường Giật Xuyên giải thích làm sao để chế biến mục anh thảo thành thuốc độc.

Sau khi nhận được thư của hắn, Đường Giật Xuyên lập tức giới thiệu chi tiết về mục anh thảo, cũng đề cập đến dị trạng khi chết của Nam Cung lão gia không giống như là do mục anh thảo hại, mà trái lại sau khi uống mục anh thảo lại bị cho dùng một loại dược vật khác gọi là thiên tử hồng. Thiên tử hồng vốn không phải độc dược nhưng nếu kết hợp với mục anh thảo thì đối với người bị hen suyễn phải nói là một đòn trí mạng. Chẳng qua tổ hợp chết người này rất ít người trên giang hồ biết đến, mà mục anh thảo cũng không phải dễ kiếm, ngay cả bản thân Đường Giật Xuyên cũng chưa sử dụng bao giờ nên không quá rõ tác dụng cụ thể.

Nam Cung Mặc Tiêu đọc xong thư của Đường Giật Xuyên thì nheo mắt lại, trong lòng suy tư không biết rốt cuộc là ai ác độc đến mức vừa muốn hại chết cha lại còn vu oan cho Tây Môn Tình. Người này nhất định am hiểu y thuật lại có quen biết với nhà Nam Cung, hắn chắp nối dữ kiện với bộ dạng sợ hãi thậm thụt của Vương thần y kia thì dường như đáp án càng thêm rõ ràng.

Nhưng khi Nam Cung Mặc Tiêu muốn gọi Vương thần y đến lần nữa thì đồ đệ của lão đã báo đang nhặt xác cho sư phụ rồi.

Nghe nói Vương thần y bị một cao thủ kiếm khách đâm chết, kẻ bắt cóc kia ra tay vừa nhanh gọn vừa tàn nhẫn, Vương thần y còn chưa kịp hô cứu mạng đã đi chầu Diêm Vương. Triều đình bỏ mặc chuyện giang hồ, đồ đệ của Vương thần y cũng không có cách nào trả thù cho sư phụ nên chỉ còn cách bán hết tài sản của Vương thần y để lo ma chay cho lão.

Manh mối bị đứt đoạn ở đây, Nam Cung Mặc Tiêu chỉ còn cách tiếp tục nhờ vả người trong võ lâm đi kiếm tung tích của Tây Môn Tình, hiện tại người biết chân tướng chỉ có y.

Mới chớp mắt đã một năm trôi qua, hắn đã qua bao ngày đêm nhớ thương Tây Môn Tình, không biết ở bên kia y có nhớ đến hắn không. Ban ngày hắn lo xử lý gia nghiệp của Nam Cung gia và luyện võ, ban đêm thì ngủ tại khách phòng ngày xưa của Tây Môn Tình, nằm trên gối của y, đặt những bộ quần áo hắn đích thân nhờ người may cho y ở dưới thân, chỉ có ngửi mùi vị của y thì hắn mới chìm vào giấc ngủ được.

Thấy hắn như vậy, thân là thê tử sao Tây Môn Doanh có thể không biết trong lòng trượng phu đang tơ tưởng đến ai. Nguyên bản cứ tưởng chỉ cần đuổi y đi, tuy không gϊếŧ y nhưng cũng đã trừ được một tai họa lớn thì không sớm thì muộn lòng hắn sẽ trở về bên mình.

Nhưng giờ thì sao? Một năm qua Nam Cung Mặc Tiêu không hề chung đυ.ng với nàng! Lúc hắn còn túc trực linh cữu phụ thân thì còn hiểu được, sau đó Nam Cung Mặc Tiêu lại chỉ khăng khăng ngủ ở khách phòng, ngay cả phòng ngủ của hai người hắn cũng không thèm bén mảng. Bấy lâu nay Nam Cung Mặc Tiêu không ở chỗ nàng nhưng cũng không làm chuyện ấy với ai, chẳng lẽ hắn đang thủ thân vì tiện nhân kia ư?

Nực cười! Nàng đường đường là tam tiểu thư của Tây Môn gia, là mỹ nữ hiếm có trong chốn võ lâm mà nay lại chỉ biết độc thủ không khuê, ngày ngày ám chỉ tướng công về ngủ chung cũng chỉ bị hắn xem như gió thoảng mây bay, đổi sang nói chuyện khác ngay tắp lự.

Không chung phòng thì sẽ không có con, một người vợ không có đứa con thì sao có thể giữ được chồng đây? Tây Môn Doanh đi khóc lóc kể lể với Nam Cung lão phu nhân, nhưng sau khi Nam Cung lão gia qua đời thì lão phu nhân chỉ một lòng thờ Phật không màn thế sự, cũng không thể ra mặt vì nàng. Tây Môn Doanh uất ức nằm khóc trên giường, nàng hối hận sao năm đó không tự tay gϊếŧ quách tên hồ ly tinh Tây Môn Tình cho rồi, nếu y chết thì những chuyện này sẽ không xảy ra, nàng cũng sẽ không chịu nhục nhã như vậy!