Chương 24: Tịch mịch khó nhịn

Trong lúc nhân sĩ võ lâm đang chạy đôn chạy đáo tìm Tây Môn Tình thì y đang trú trong Vạn Điệp Cốc, mỗi ngày y phụ sư phó quét dọn hoặc bào thuốc, không quá bận mà cũng không quá nhàm chán. Thỉnh thoảng sẽ có người đến cầu chữa bệnh hay mua thuốc ở Vạn Điệp Cốc, nếu chỉ là những chuyện đơn giản thì sư phụ sẽ giao cho y làm, thời gian cứ thế trôi qua, mới đó mà y đã trốn khỏi Nam Cung gia được nửa năm.

Đứa bé lớn lên từng ngày trong bụng y, thỉnh thoảng nó sẽ ngọ nguậy nhắc nhở y nhớ đến sự tồn tại của nó. Y dần cảm nhận được mối liên kết giữa đứa bé và cơ thể mình nên y càng lúc càng mong đợi nó chào đời. Nhưng sư phụ nói, sức khỏe y không tốt, lại mang cơ thể song tính để mang thai nên sinh sản tất sẽ gian nguy hơn so với phụ nữ bình thường rất nhiều, để giúp y sinh sản thuận lợi, mỗi ngày sư phụ đều đặc chế dược liệu sau đó bắt y ngâm trong thùng tắm gỗ ngàn năm chứa đầy nước thuốc, cứ thế trôi qua mấy tháng, làn da y thậm chí còn mịn màng hơn so với trước, sắc mặt hồng hào hơn hẳn so với lúc trước khi mang thai.

Bụng Tây Môn Tình đã lộ to, để tránh bị người khác chú ý, Liễu Nghi Sinh không để y tiếp khách lạ mặt nữa.

Ban ngày y bận rộn không để ý đến bụng, chỉ chờ đến lúc tối lên giường nằm mới phát hiện phần bụng vốn bằng phẳng nay như chứa trái bóng, có chút buồn cười lại đáng yêu, y tràn đầy trìu mến vuốt ve bụng mình, thủ thỉ với đứa bé chưa được sinh ra: "Con à, cha xin lỗi con, để con đến với thế giới này lại không có phụ thân, nhưng cha nhất định sẽ yêu thương chăm sóc con thật tốt, nhất định sẽ không khiến con chịu khổ giống cha lúc nhỏ."

Tây Môn Tình nghĩ đến phụ thân của đứa bé thì nhịn không được mắt ửng đỏ cả lên. Y quá mức xem nhẹ sự lưu luyến của bản thân dành cho muội phu, y nghĩ đến đoạn thời gian ngắn ngủi lúc trước, có lẽ chờ y sống trong sơn cốc nhiều năm rồi thì y sẽ đem hắn đưa vào quên lãng, còn bản thân y sẽ sống thật tốt với con và sư phụ.

Nhưng ngay lúc này đây y nhớ Nam Cung Mặc Tiêu nhớ đến phát điên rồi. Đêm dài tĩnh lặng, y tâm sự với đứa bé đến ấm ức trong lòng, mà ngay cả cơ thể cũng...

Đã mang thai con của nam nhân lại còn tìиɧ ɖu͙© bất mãn khiến Tây Môn Tình xấu hổ đến không dám thừa nhận, y chỉ có thể ép buộc bản thân mau ngủ, dẹp hết những suy nghĩ dâʍ đãиɠ đang vờn quanh trong đầu.

Đêm qua y ngủ không tốt nên sáng dậy sắc mặt ủ dột thấy rõ. Liễu Nghi Sinh kinh nghiệm đầy mình nên sao không biết tiểu đồ nhi của mình đây là đang thèm mưa móc đây.

Một ngày nọ Tây Môn Tình đang sửa sang thảo dược trong nhà, bỗng Liễu Nghi Sinh không biết lấy một quyển sách ở đâu ra đưa cho y. Trên bìa sách có vẽ tranh Long Dương (nam x nam), Tây Môn Tình vừa mở ra xem thì ngay lập tức mặt nóng như trụng nước sôi.

"Sư phụ...người...người cho con cái này...để làm gì..." Y như cầm phải củ khoai lang mới nướng, hoảng hốt để tập sách lên bàn thuốc, cặp mắt đào hoa trừng to vừa thẹn vừa giận nhìn Liễu Nghi Sinh.

"Được rồi, sư phụ là người từng trải, lúc mang thai cơ thể có phản ứng là chuyện bình thường, con xem sách rồi xử lý đi, nếu không nghẹn trong người không tốt cho cả con lẫn đứa bé đâu."

"Cái gì mà... không phải, con, con không cần cái này..." Tây Môn Tình lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận bản thân có dục nhiệm, cho dù có y cũng nhất định không muốn thừa nhận trước mặt sư phụ, loại chuyện này sao y có thể nói toẹt ra được chứ.

"E hèm..." Liễu Nghi Sinh xấu hổ ho khan, nói: "Học trò ngoan, không cần thẹn thùng, con cũng làm cha rồi, ai mà chẳng có nhu cầu...Sư phụ phải xuống núi đây, khoảng năm ngày nữa sẽ về, con ở lại trông nhà đi, thích làm gì cũng không có ai quấy rầy đâu."

Liễu Nghi Sinh nói xong liền dùng khinh công bay đi mất. Tây Môn Tình nhìn quyển sách trên bàn, tự nhủ mình không được trơ trẽn nhìn thứ này được, nhưng trong lòng như có một móng vuốt nhỏ cứ cào cào, kêu gọi y cầm quyển sách kia lên, nhìn một cái thôi, liếc một cái chắc là không sao đâu...

Nhưng liếc một cái lại liếc ra lửa, ngay cả công việc hằng ngày y cũng làm không nổi nữa, chỉ đành đỏ mặt nằm lên ghế thái sư trong hậu viện lật từng trang xem.

Lòng Tây Môn Tình đong đưa theo từng nhịp ghế, rốt cuộc là kẻ nào không biết xấu hổ vẽ ra thứ này đây? Hai người đàn ông lại dùng đủ thứ tư thế giao hoan với nhau, mà vậy cũng thôi đi đằng này còn vẽ chỗ giao hợp rõ như vậy, cảnh đưa vào rút ra vẽ không sót chi tiết nào, nhìn mặt kẻ nằm dưới là biết hắn hưởng thụ tới mức nào, có lẽ là vì bị người trên đâm đến chỗ mẫn cảm nhất, Tây Môn Tình hồi tưởng đến cảm giác sung sướиɠ đê mê đó đến mức mắt cũng ngập nước theo.

Có một vài động tác và tư thế trong sách mà muội phu cũng từng làm với y, tỷ như động tác gác chân lên vai, hoặc chân gác lên lưng, tư thế đứng, hoặc như chổng ngược người lên còn hắn lại đâm xuống, vv...tư thế đó tiến vào rất sâu, có thể vẻ mặt y lúc đó cũng giống như người trong tranh vậy.

Nghĩ vậy, chẳng những mặt đỏ mà ngay cả bộ phận kia dưới hạ thân cũng cứng lên, phía dưới thì chảy ra nước ướt dính.

Phía dưới vừa căng trướng vừa ngứa, nhưng vừa mang thai con của nam nhân lại còn động tình là việc y không thể chịu nổi. Tây Môn Tình vốn muốn lờ đi cảm giác vừa kỳ quái vừa quen thuộc này, nhưng y vừa nhìn tranh vẽ hai người dính lấy nhau kèm biểu tình sung sướиɠ phóng đãng thì lại nhớ đến những việc hạ lưu muội phu làm với mình, thế là nước da^ʍ không ngừng chảy ướt qυầи ɭóŧ.

Phía dưới ướt dính khó chịu, Tây Môn Tình một tay cầm sách, một tay mò xuống thân dưới, lúc đầu y chỉ muốn lau bớt nước da^ʍ vì cảm giác nhớp nháp không dễ chịu tí nào. Nhưng ai ngờ chỉ mới lướt tay qua bụng đυ.ng tới chỗ kín thì một sự kɧoáı ©ảʍ đột nhiên từ phía dưới truyền lên, làm y tê dại cả người, tinh thần cũng theo đó mà mơ màng theo.