Chương 12: Quách Thừa

Uông Trác Thành tinh thần sa sút cực điểm, từ ngày xảy ra chuyện anh chỉ đóng kín cửa ở trong nhà không muốn gặp ai. Tiêu Chiến cũng chẳng có tâm trạng mà làm việc, hết thảy đều bị hoãn vô thời hạn.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác chạy ngược chạy xuôi khắp cả Thượng Hải chỉ để mời được luật sư giúp họ cho vụ kiện tụng. Nhưng 10 người thì hết 10 người đều nói : "Xin lỗi, vụ kiện này rất nhiều bất lợi với các anh, tôi không thể giúp."

Tiêu Chiến thề, nếu đánh người mà không cần vào sở cảnh sát nhất định y sẽ đánh chết mấy tên này. Không thể giúp cái quỷ gì ? Nói thẳng ra là không muốn bị thua kiện dẫn đến danh tiếng suy giảm đi ?

.

.

Ngày lên tòa án cận kề, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác xoắn xuýt cả lên. Chẳng lẽ phải tự bào chữa cho chính mình thật ư ?

Vương Nhất Bác cầm viết ngồi ở phòng làm việc nghịch nghịch. Tiêu Chiến đã về nhà đưa cơm cho Uông Trác Thành, làm sao lại lâu trở về như vậy ?

Bên ngoài có người đứng nhìn vào rất lâu sau đó nam nhân ấy cũng sải bước lớn vào trong. Vương Nhất Bác nâng tầm mắt nhìn nam nhân mới vào khẽ nói : "Thật xin lỗi, hôm nay không làm việc."

Nam nhân ấy hơi cau mày, môi mỏng hé mở : "Không làm việc ? Vậy mở cửa làm gì, thật mất thời gian."

Khi không bị mắng như thế, Vương Nhất Bác thập phần bực nhọc nhưng vẫn nghĩ dù sao cũng là khách hàng nên hòa nhã một chút. Hắn nói : "Tiên sinh không thấy biển hiệu không làm việc của chúng tôi ngoài kia sao ?"

Nam nhân liền đi ra ngoài xem, thật đúng có treo bảng không làm việc.

Khóe môi Vương Nhất Bác cong cong, lại nói thêm : "Nếu tiên sinh đã biết cảm phiền rời đi, không tiễn."

Vừa vặn Tiêu Chiến trở lại thấy một cảnh này liền nhanh chân đi đến hỏi : "Chuyện gì vậy a ?

"Chiến, người này..."

"Tôi đến mua tranh."

"Thật xin lỗi, chúng tôi hiện tại gặp một số vấn đề phải nghỉ vài ngày. Tiên sinh hôm khác quay lại ?"

"Vấn đề gì mà không thể bán tranh ? Hay là bán cho tôi xong thì mấy người giải quyết tiếp ? Hoặc tôi giúp rồi mấy người bán cho tôi ?"

Vương Nhất Bác thật muốn đem tên này quăng ra đường lớn. Đã nói là không làm ăn gì hết mà cứ mặt dày ở đây ? Thiếu đánh a ?

Tiêu Chiến có chút khó xử, ngập ngừng nửa ngày cũng không nói.

"Nếu anh là luật sư thì may ra còn có cơ hội. Còn ngành nghề khác thì xin lỗi chúng tôi miễn tiếp." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói.

Nam nhân kia vậy khẽ cười, hồ hởi nói : "Tôi là luật sư, họ Quách tên Thừa. Hân hạnh được gặp hai người."

"Thật sao ?" Tiêu Chiến tròn xoe mắt nhìn Quách Thừa, chỉ sợ người ta lừa đảo mình.

Quách Thừa chậm rãi gật đầu.

Tiêu Chiến liền mời Quách Thừa ngồi xuống để nói chuyện. Vương Nhất Bác còn muốn nói đã bị y kêu đi pha trà tiếp người ta.

Quách Thừa nghe Tiêu Chiến tường thuật chuyện lại bằng đôi ba câu, khẽ nói : "Cũng không khó, tôi có thể giúp."

Vương Nhất Bác nghi hoặc hỏi lại : "Anh giúp được sao ?"

"Tin tôi đi, miệng nhỏ này của tôi đã thắng rất nhiều kiện."

Vương Nhất Bác gật đầu thừa nhận, miệng nhỏ anh ta rất đanh đá. Muốn biến không thành có thì dễ như trở bàn tay.

Tiêu Chiến rối rít cảm ơn Quách Thừa, hỏi anh muốn tranh thế nào để y đem ra.

"Ừm tôi mua tranh làm quà sinh nhật cho mẹ mình, chọn giúp tôi vài bức được chứ ?"

"Không thành vấn đề, tôi đi lấy cho anh xem." Vương Nhất Bác gật đầu, gót chân xoay đi vào bên trong.

.

.

Quách Thừa trong thời gian ngắn đã chuẩn bị đủ mọi thứ cần thiết để lên tòa. Phải nói hiệu quả làm việc của anh rất tốt, rất nhanh.

Uông Trác Thành được Tiêu Chiến nói qua cũng thêm vài phần tin mình sẽ thắng kiện nhưng cũng không khỏi lo lắng chút ít.

Chớp mắt ngày diễn ra phiền tòa đã đến. Uông Trác Thành cùng Quách Thừa từ sớm đã đến nơi. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng muốn đi nhưng bị anh ngăn cản, bảo bọn họ ở nhà chờ tin tốt.

Cao Tử Duệ cùng luật sư của mình đi đến sau Uông Trác Thành không bao lâu. Gã nhìn ra được sự tiều tụy của anh liền cười khẩy một cái.

"Uông đệ, chỉ mấy ngày không gặp đã thành dạng này, cũng thảm quá đi ?"

Uông Trác Thành siết chặt nấm đấm muốn nói đã bị Quách Thừa bên cạnh cướp lời : "Phiền anh không xúc phạm thân chủ của tôi, nếu không sẽ có thêm tội trên phiên tòa hôm nay."

Cao Tử Duệ tức đến đỏ mặt, luật sư của gã khuyên nhủ vài câu bảo gã nhịn, đừng làm loạn thêm.

Phiên tòa diễn ra, luật sư bên Cao Tử Duệ liên tục đưa ra bằng chứng bất lợi với Uông Trác Thành. Bất quá đều nằm trong dự liệu của Quách Thừa, anh không vội mà thật từ tốn chậm rãi nói ra quan điểm của thân chủ mình kèm một số bằng chứng phù hợp.

Hai bên đấu khẩu qua lại khiến chủ tòa không khỏi đau đầu. Anh một câu, tôi một câu, cứ vậy tiếp nối. Nhưng trọng điểm mỗi một câu từ của hai bên đều có tính thuyết phục cao.

Phiên tòa tạm nghỉ 15 phút.

Quách Thừa ném một chai nước cho Uông Trác Thành nhàn nhạt nói : "Thả lỏng đi, một đòn chí mạng nữa là thắng."

Uông Trác Thành gật đầu.

Bên Cao Tử Duệ không khá hơn là bao, gã thấy luật sư của mình ban nãy rõ ràng là bị thất thế không khỏi tức giận.

"Ông chủ Cao, tình hình đang bất lợi với..."

"Câm miệng ! Phải thắng kiện cho tôi !" Nếu không gã sẽ mất tiếng còn mất cả miếng.

Phiên tòa được tiếp tục, thảm phán mời Quách Thừa nói trước. Đáy mắt anh không giấu được vẻ trào phúng nhìn người đối diện đem bằng chứng cuối cùng nói ra. Là bằng chứng mà Vương Nhất Bác đã cung cấp.

Bức tranh được tháo gỡ khung ra trước mặt mọi người. Phía sau bức tranh đúng là có hai vết màu rất lớn, hơn nữa còn là dạng ngón tay người in lên. Uông Trác Thành biết vết màu đó, chẳng phải ngày trước do Vương Nhất Bác nghịch ngợm quẹt vào sao ?

Cao Tử Duệ mặt trắng rồi lại xanh, luật sư ú ớ không biết vết màu này đâu ra.

Quách Thừa nói vài câu thuyết phục để kết thúc phiên tòa. Hôm nay phải nói nhiều như vậy, anh mỏi miệng lắm rồi.

.

.

Trên đường về, Uông Trác Thành điện báo cho hai người ở nhà biết không giấu được vui vẻ. Đầu bên kia cười ngoác cả miệng, nói sẽ làm vài món ngon chờ Uông Trác Thành về.

"Anh đến nhà tôi dùng cơm luôn nhé ? Vất vả cho anh rồi." Uông Trác Thành gác máy nhìn Quách Thừa ở ghế phụ lái đề nghị.

"Vậy mạn phép làm phiền rồi." Quách Thừa nhướng nhướng mày đáp ứng.

======================================

Bàn đạp cho cuộc tình của đôi trẻ thế là xong. Mấy cô chuẩn bị ăn cẩu lương đi ?