Chương 90: Nếu có thể

Chương 90 - Nếu có thể

Bầu không khí trong từ đường Lam gia rất trang nghiêm, mọi người ở đó dường như đều mang tâm trạng kiềm nén, ngột ngạt. Khói thuốc lá lượn lờ trước di ảnh của Lam Tiêu Tần.

Lam Tử Ngưng đứng ở cửa từ đường, cả người tỏa ra khí thế kiêu ngạo khác hẳn với sự yếu ớt trước đó, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị trong ảnh, cổ họng nàng như bị thứ gì đó chặn lại, nước mắt chợt dâng trào... Tuy nhiên, nàng cũng không để lộ nỗi đau trong lòng, được người đỡ vẫn tràn đầy khí chất lăng lệ bá đạo. Lam Tử Ngưng từng bước một đi về phía chính giữa từ đường, các chú bác trong nhà đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng nàng cũng không để ý đến những ánh mắt thù địch đó, để mặc bọn họ dò xét.

"Tiêu Hàn, đưa chị gái của cậu về đi." Thân là trưởng bối lớn nhất Lam gia bấy giờ, Lam Khải dẫn đầu làm khó dễ. Trên mặt lão lộ ra nụ cười giễu cợt, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lam Tử Ngưng: "Đàn bà chưa bao giờ được phép vào từ đường, quay về nghỉ ngơi đi."

Ánh mắt Lam Tử Ngưng trầm tĩnh như giếng sâu, cũng không lên tiếng, Lam Tiêu Hàn không để ý tới, chỉ lặng lẽ đỡ nàng bước đi. Lam Tiêu Hàn nhìn theo ánh mắt của nàng, bỗng nhiên có ảo giác, Lam Tử Ngưng trước mắt vẫn là người chị lạnh lùng khí thế, nàng không hề bị đả kích bởi sự thật trầm trọng ấy. Trong đôi mắt kia lóe lên ánh sao lạnh lẽo, phảng phất ẩn chứa sự hỗn loạn mãnh liệt, khiến người ta không thể không nín thở và tập trung.

Lam Khải tiến lên một bước, ngăn cản hai chị em, "Tiêu Hàn ở lại là được, cô trở về đi."

Trong đêm sâu lạnh lẽo, sương mù bao phủ, dường như có ánh sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, hòa lẫn với tia sáng chướng mắt, phản chiếu làn khói trắng mờ mịt phía trước. Lam Tử Ngưng chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt trong vắt trên khuôn mặt giống như đang cười mà không phải là cười.

Hiển nhiên biểu tình như vậy chọc tức Lam Khải. Lão thoáng ra hiệu, thủ hạ bên cạnh đã tiến lên phía trước, trực tiếp đè Lam Tử Ngưng xuống.

Lam Tiêu Hàn vốn muốn giúp nàng ngăn lại, nhưng không ngờ Lam Tử Ngưng đưa tay ra nắm chặt tay một người trong đó. Cùng lúc, Minh Huy chờ cơ hội đã lâu cũng giơ súng lên, đám vệ sĩ canh gác từ đường cũng chĩa súng vào mấy người chú bác đến tế bái.

"Cô điên rồi!"

Lam Tiêu Hàn nhất thời hoảng sợ, cậu ta đè Lam Tử Ngưng lại, không nói gì, nhưng đối mặt với nàng hai giây thì chợt hiểu, Lam Tử Ngưng không yếu đuối như cậu ta tưởng. Chẳng lẽ, sự mê man trước đó của nàng đều là giả vờ...

Lam Tử Ngưng nghiêng đầu nhìn Lam Tiêu Hàn, nhìn thấy trong mắt cậu có sự nghi hoặc, khó hiểu, thậm chí là thất vọng. Lam Tử Ngưng bật cười, nàng đẩy Lam Tiêu Hàn ra, từng bước một đi về phía trước, đi đến linh vị của Lam Tiêu Tần, quỳ xuống, hai tay buông thõng bên hông, tựa hồ khe khẽ run rẩy. Khi đó, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng.

Lúc này Lam Tiêu Tần đã chết, mọi người đều muốn thừa dịp hỗn loạn mà thượng vị. Tuy nhiên, Lam Tiêu Tần chết bởi vì Kha Hựu, bởi vì Lam Tử Ngưng, nên Lam Tử Ngưng không đủ tư cách để tranh giành. Trong thâm tâm, mọi người cũng hy vọng Lam Tử Ngưng chết đi, chỉ cần nàng chết, Lam Tiêu Hàn sẽ mất đi chỗ dựa cuối cùng. Khi đó Lam Tiêu Hàn sẽ trở thành quân cờ tốt nhất, những kẻ dựa vào bối phận mà dòm ngó quyền lực tối cao kia sẽ lợi dụng cậu ta, đẩy cậu ta lên vị trí cao nhất, gánh vác mớ hỗn độn này.

Một người khôn khéo như Lam Tử Ngưng làm sao lại không biết. Nàng cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng ngạo mạn giấu trong mái tóc xõa tung, quả nhiên, vẻ mê man cố ngụy tạo lập tức biến thành hư vô, thay vào là khuôn mặt tái nhợt. Di thể của Lam Tiêu Tần vẫn nằm trong tay cảnh sát, thậm chí anh còn không thể yên nghỉ. Nhưng những kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn mang danh chú bác kia, chỉ chực chờ để tranh quyền đoạt lợi. Lúc này, dù trái tim có đau đớn đến đâu, nàng cũng không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt họ.

"Hai chị em chúng mày có ý gì đây? Muốn làm loạn à?"

"Ngay cả khi Tiêu Tần nắm quyền, nó cũng rất tôn trọng trưởng bối là chúng ta đây. Nó vừa đi, chúng mày đã muốn làm loạn!"

Lam Tiêu Hàn không khỏi giật mình khi nhìn mấy vị trưởng bối hung dữ đó, giây lát sau mới phản ứng lại. Cậu ta đẩy nòng súng đang nhắm vào Lam Tử Ngưng ra, chậm rãi bước tới, khoác áo vest cho Lam Tử Ngưng, đặt tay lên vai nàng, vỗ nhẹ.

Minh Huy cau mày, ra hiệu cho người của mình khống chế người mấy ông chú bác mang đến. Anh ta ấn mạnh họng súng vào Lam Khải.

"Bảo họ bỏ súng xuống."

Minh Huy lấy ra một cái túi hồ sơ ném lên bàn, chồng ảnh trên cùng lần lượt rải rác ra những bức ảnh về vợ con của mấy vị chú bác kia.

Ánh mắt của Lam Khải như gai nhọn bắn về phía Lam Tử Ngưng, "Chúng mày phản rồi!"

Lam Tử Ngưng buông nắm tay đang siết chặt, chụp lấy tay Lam Tiêu Hàn, nhờ sự giúp đỡ của cậu ta để đứng dậy, khóe miệng khẽ cong, tuy cứng đờ nhưng vẫn tạo nét như nàng muốn. Ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười.

"Tôi không chết, có phải là làm các chú thất vọng lắm không?"

Minh Huy thấy Lam Tử Ngưng hơi yếu ớt, liền buông Lam Khải ra, tự mình đi tới, kéo ghế chủ vị ra, chờ Lam Tử Ngưng ngồi xuống.

Lam Tử Ngưng đứng trước ghế, cảm thấy hơi khó thở. Vì chiếc ghế này, rất nhiều người trong nhà họ Lam đã chết, thậm chí còn tranh giành ngay cả trong tang lễ của Lam Tiêu Tần. Lam Tử Ngưng ép mình ngồi xuống, hô hấp hỗn loạn, nàng ép mình bình tĩnh lại, kìm nén nước mắt dâng trào, hơi quay mặt sang một bên, đôi mắt sắc bén và sâu thẳm khẽ liếc nhìn Lam Khải.

"Anh của tôi cuối cùng đã căn dặn tôi, không được để Tiêu Hàn đi vào con đường này. Chỉ cần các chú bỏ phiếu tán thành, tôi có thể giả vờ không biết các chú đã lén lút làm cái gì."

Minh Huy sau đó nói thêm: "Anh Tần đã nhận được tin tức trước khi cảnh sát đến. Mặc dù không còn ở đây nữa... nhưng, ở thời khắc cuối cùng, anh ấy đã đã cứu được lô hàng kia. Năm ngày sau, lô hàng sẽ cập cảng và mọi việc sẽ diễn ra bình thường."

Lam Khải đi tới bàn linh cữu, liếc nhìn ảnh chụp, lại quay đầu nhìn Lam Tử Ngưng, "Ha ha, hết thảy vẫn như cũ? Cứ như vậy? Là ai đã hại chết Tiêu Tần? Cô có tư cách ngồi vào vị trí này sao?"

Lam Tử Ngưng phát hiện mình đột nhiên không thể ngụy trang được nữa, ánh sáng dù có mạnh đến mấy cũng không thể che giấu được sắc mặt khó coi của nàng, trong mắt đầy sương mù, không dám nhìn về phía Lam Tiêu Tần. Ông ta nói đúng, Lam Tiêu Tần đã chết, Lam Tiêu Tần yêu thương chăm sóc nàng đã chết rồi. Tất cả công sức anh ấy bỏ ra trong nhiều năm nay đang gặp nguy hiểm. Mọi chuyện đã khác rồi.

Lam Tử Ngưng hít sâu một hơi, cố ý phớt lờ câu hỏi của Lam Khải, ánh mắt vô thức lướt qua chiếc nhẫn kim cương sáng chói trên tay. Lam Tử Ngưng nhất thời hoảng sợ, chờ đợi hồi lâu tưởng chừng như hàng thế kỷ, nàng mới dám ngẩng đầu nhìn chiếc hộp nhung đỏ mà Minh Huy đẩy lên bàn. Nàng nghe thấy tiếng tim mình đập, giống như tiếng trống sấm đánh vào ngực.

Đinh Tiểu Tuyên tới rồi, cô bị đẩy vào từ đường. Vết thương cũ mới trên người đều rất đau, nhưng vẻ mặt cô lại thờ ơ, như thể không hề nhìn thấy bầu không khí ngột ngạt trong từ đường, cũng không cảm nhận được những ánh mắt hận thù đang hướng vào mình. Cô chỉ liếc nhìn bức ảnh lẳng lặng trước mặt, lại nhanh chóng nhìn thấy Lam Tử Ngưng ở vị trí bắt mắt nhất kia. Đinh Tiểu Tuyên đột nhiên phát hiện mình rất thích cười, nụ cười vừa ấm áp vừa tươi sáng.

Lam Tử Ngưng không nhìn vào mắt Đinh Tiểu Tuyên, có lẽ là vì không dám, sợ mình lại bị cô mê hoặc lần nữa. Thế là, Lam Tử Ngưng chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, đầu ngón tay bị chiếc nhẫn kim cương trói buộc nhợt nhạt đến mức không nhìn thấy chút hồng hào nào.

Không ai biết rõ hơn Đinh Hiểu Tuyên nếu quay lại sẽ có hậu quả gì. Có lẽ lần này cô rất ngu ngốc, chuyến này đi nhất định sẽ chết. Nhưng thật lòng cô chỉ muốn nhìn thấy chị ấy một lần nữa, có chút hy vọng ngông cuồng rằng Lam Tử Ngưng sẽ trút hết hận thù lên mình, hy vọng rằng chị sẽ không phạm thêm sai lầm nào nữa. Đây là điều cuối cùng cô có thể làm cho Lam Tử Ngưng. Đinh Tiểu Tuyên biết mình không còn khả năng ngăn cản bất cứ điều gì, nên đành phải dùng mình đánh cược một lần.

Lam Tử Ngưng nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, Lam Tử Ngưng hoảng loạn đến mức gần như không dám nhìn ai.

Hận thù còn dễ dàng buông bỏ hơn cả tình yêu. Đinh Tiểu Tuyên bị đẩy tới trước bài vị của Lam Tiêu Tần. Có người đá vào đầu gối một cái, khiến cô quỳ xuống trước Lam Tiêu Tần, giữa đám người chen chúc. Đinh Tiểu Tuyên liếc thấy khuôn mặt tái nhợt của Lam Tử Ngưng, khẽ mấp máy đôi môi nứt nẻ. Trên mặt Đinh Tiểu Tuyên không hề có vẻ đau đớn hay sợ hãi, đôi mắt bình thản chỉ thơ thẫn, tham lam nhìn người kia.

"Làm sao? Đẩy cô ta ra, thì cô có thể thoát thân?"

"Đừng quên là ai đã bảo vệ cô ta bằng mọi giá."

Lại là ánh nhìn quá mức nóng bỏng đó. Trong tiếng ồn ào, Lam Tử Ngưng ngẩng đầu lên, lúc này, nàng lại lần nữa bị ánh mắt thâm tình đó thu hút. Nhìn nụ cười trong sáng xinh đẹp của người đó, nàng có chút ngơ ngác. Kha Hựu lúc đó cũng tàn tạ như vậy, cảnh tượng trước mắt dường như trùng lặp với cảnh tượng trong trí nhớ. Lam Tử Ngưng mỉm cười yếu ớt, nàng đưa tay mở hộp nhung ra, chiếc nhẫn chưa kịp đeo cho Kha Hựu vẫn yên lặng nằm bên trong. Vuốt ve chiếc hộp trong tay, Lam Tử Ngưng đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đi đến chỗ Đinh Tiểu Tuyên, ném chiếc hộp nhung vào ngọn lửa đang cháy.

Đôi mắt của Đinh Tiểu Tuyên đột nhiên tối sầm, ánh lửa khiến mặt cô nóng bừng.

Cô cố gắng hết sức để không tỏ ra quyến luyến hay hoài niệm, chỉ nhìn Lam Tử Ngưng bằng đôi mắt sáng tỏ, trong vắt.

"Đừng phạm sai lầm nữa."

Lam Tử Ngưng sửng sốt, khựng lại, cho đến bây giờ, tại sao ánh mắt của Kha Hựu vẫn có thể ảnh hưởng đến mình? Lam Tử Ngưng buộc mình không được nhìn nữa. Nàng vươn tay ra, giơ tay đeo nhẫn lên trước mặt mọi người. Trước sự kinh ngạc của Lam Tiêu Hàn và Minh Huy, Lam Tử Ngưng chậm rãi để tay lên chiếc bàn dài, rút con dao từ thắt lưng ra nhắm thẳng vào tay, đâm thật mạnh xuống. Chỉ trong chớp mắt, trước khi Lam Tử Ngưng kịp thu tay lại, Minh Huy đã nhanh chóng dùng tay trái chặn trước lưỡi dao của Lam Tử Ngưng. Con dao bị anh giữ chặt. Nhìn máu tươi phun ra, Lam Tử Ngưng nín thở, ngước mắt mờ mịt nhìn Minh Huy, sau đó lại nhìn người đang quỳ ở kia đang chăm chú nhìn thẳng vào mình. Lam Tử Ngưng như muốn bật cười trào phúng. Nhưng vào lúc này, trong mắt nàng chỉ hiện ra cảm xúc duy nhất, chính là —— căm thù.

Lam Tử Ngưng nhất thời hung hãn, lạnh lùng nói: "Dẫn tới đây!"

Trái tim Đinh Tiểu Tuyên như thắt lại, trước mắt hiện lên nụ cười của Lam Tử Ngưng, dáng vẻ kiêu ngạo, tự tin, hay đùa giỡn ấy, còn có giọng điệu lạnh lùng đầy căm phẫn lúc này. Tình cảm sâu đậm năm xưa đã bị hận thù thay thế, đôi mắt có phần đờ đẫn của Đinh Tiểu Tuyên đột nhiên trở nên trong trẻo, cô cười khổ, đôi mắt chua xót đến đỏ bừng. Đinh Tiểu Tuyên hiểu rõ hơn rằng, vì tốt cho chị ấy, nên ngăn cản chị ấy, cho dù điều đó đồng nghĩa với bỏ mạng.

"Chị còn có cơ hội, đừng phạm sai lầm nữa..."

Lam Tử Ngưng vẫn mỉm cười, im lặng đứng đó, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng đau như bị ngàn trùng cắn. Trái tim lại co thắt kịch liệt, khóe miệng Lam Tử Ngưng khẽ nhếch lên. Nàng vứt con dao đi, tháo chiếc nhẫn ra, lại ném chiếc nhẫn vào đống lửa trước mặt Đinh Tiểu Tuyên.

Đinh Tiểu Tuyên mím chặt môi, vừa khóc vừa cười, lẩm bẩm của tên Lan Tử Ngưng, muốn nói "Xin lỗi", nhưng lại cảm thấy đây thực sự là câu nói tổn thương lòng người nhất. Cô nhìn thấy Tiểu Bảo đã bất tỉnh, nhân viên giao đồ ăn phụ trách truyền tin, còn có cả Mèo Xám và nhân viên thu ngân của cửa hàng tiện lợi hồi bốn năm trước bị A Bưu đẩy lên. Đinh Tiểu Tuyên càng khóc nhiều hơn. Nước mắt tuôn trào dữ dội, cô lắc đầu cười thảm: "Đừng mà, Lam Tử Ngưng, đừng mà..."

"Ai có thể hiểu tôi hơn cô chứ? Cô biết rõ tôi không muốn từ bỏ dù chỉ là hy vọng nhỏ nhặt nhất."

Lam Tử Ngưng cầm lấy khẩu súng trong tay Minh Huy, chậm rãi đi về phía bọn người kia, mặc kệ Kha Hựu đang tái mặt. Khóe miệng Lam Tử Ngưng hiện lên một nụ cười nhẹ.

"Cho nên... ngay cả những chi tiết này cũng trở thành công cụ để cô lợi dụng tôi."

Khoảnh khắc Lam Tử Ngưng nhếch môi cười, Đinh Tiểu Tuyên đã đoán được nàng muốn gì. Đó là thói quen của nàng, biểu cảm đặc trưng của nàng khi tức giận. Vì vậy, ngay lúc nàng bấm ngón tay, Đinh Hiểu Tuyên bỗng đẩy người đang khống chế mình ra.

Tuy nhiên, ngay sau đó, cô đã bị Minh Huy vốn có chuẩn bị trước giữ chặt lại.

Đinh Tiểu Tuyên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Tử Ngưng, liều mạng lắc đầu: "Đừng mà!"

Súng của Lam Tử Ngưng cực kỳ chính xác nhắm vào đầu người giao thức ăn, vang lên một tiếng "đùng". Đinh Tiểu Tuyên chưa kịp phản ứng thì viên đạn đã bắn xuyên qua.

"Cô đã báo tin cho cảnh sát thông qua nó phải không?" Lam Tử Ngưng chĩa súng vào Mèo Xám trên mặt đất, "Nói cho tôi biết, nó là ai? Cấp trên của cô?"

Liếc nhìn Đinh Tiểu Tuyên bất lực và tuyệt vọng bằng ánh mắt sắc lẹm, Lam Tử Ngưng bật cười:

"Hóa ra tôi đã mạo hiểm bệnh tình của mình, giữ lại con chó kia, chỉ để cho cô có cơ hội liên lạc dễ dàng hơn."

Đinh Tiểu Tuyên giãy dụa hét lớn, thân thể không ngừng run lên, trong mắt hiện lên bi thương thảm thiết: "Dừng lại! Đừng phạm sai lầm nữa! Người lừa chị là em mà!"

"Đương nhiên là cô. Tôi không tin ai, chỉ tin cô. Chỉ có cô mới có cơ hội, chỉ có cô mới có thể lừa gạt tôi!"

Ánh mắt Lam Tử Ngưng không hề rời khỏi khuôn mặt Đinh Tiểu Tuyên. Chợt nhớ ra điều gì, Lam Tử Ngưng khẽ mỉm cười, trong mắt tràn ngập dịu dàng, giọng nói ôn hòa hiếm có, nhưng tâm tình lại đầy bất lực cùng tuyệt vọng.

"Mang con chó đó tới đây cho tôi."

Những giọt nước mắt nhá nhem trên má, Đinh Tiểu Tuyên chỉ có thể cử động thân thể, khiêm tốn cầu xin nàng: "Em xin chị đó, chuyện này không liên quan đến họ. Em mới là người đã lừa dối chị mà."

Đôi mắt lạnh lùng của Lam Tử Ngưng bắn ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, Đinh Tiểu Tuyên nghe rõ ràng hai tiếng "đùng" "đùng", cùng với đó là màu đỏ tươi chói mắt. Trái tim như bị lưỡi dao sắc đâm thủng, cảm giác nhức nhối xộc thẳng tới.

Giả vờ như không quan tâm, giả vờ như không đau khổ, Lam Tử Ngưng ngẩng đầu, bướng bỉnh không chịu để nước mắt rơi, không để ý đến lời cầu xin của Kha Hựu, chậm rãi di chuyển về phía Tiểu Bảo: "Còn tên này thì sao? Nó là ai?"

Lam Tử Ngưng, là chị ép em. Sắc mặt Đinh Tiểu Tuyên đột nhiên thay đổi, cô dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn thẳng về phía Lam Tử Ngưng.

"Là Lam Tiêu Tần gieo gió gặt bão! Thiện ác có báo! Khi ra tay gϊếŧ người, các người phải biết sẽ có kết cục này chứ. Không thể trách ông trời, cũng không được oán ai!"

Bàn tay cầm súng chợt cứng đờ, sắc mặt Lam Tử Ngưng nháy mắt tái nhợt, như thể có một cơn sóng lớn cuồng nộ cuốn người ta xuống đáy biển, không thể thở được.

Nếm vị chua chát của nước mắt bên môi, Lam Tử Ngưng dùng ánh mắt tự giễu nhìn chằm chằm người phụ nữ độc ác trước mặt. Một lúc sau, nàng cười trong nước mắt: "Sao cô lại trở về?"

Đinh Tiểu Tuyên buộc mình phải mỉm cười: "Tôi biết chị sẽ không buông tha người đã phản bội chị, tôi cũng biết chị sẽ báo thù, cũng biết chị sẽ không từ bỏ. Hôm nay tôi đến đây là để thu thập chứng cứ phạm tội của chị. Chị có thể gϊếŧ họ, có thể gϊếŧ tôi. Nhưng chị vẫn không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật đâu."

Đinh Tiểu Tuyên ngước mắt nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt trên tay nàng, môi hơi nhếch lên, "Trước khi đến tôi đã báo cảnh sát. Cho dù tôi có chết, cũng sẽ có người đưa chị vào tù."

Mọi người có mặt ở đây đều cau mày, Minh Huy nghe tiếng, nhìn theo tầm mắt của Đinh Tiểu Tuyên, nhanh chóng giật sợi dây trên cổ tay Lam Tử Ngưng ra, sau đó lại bước tới giật lấy sợi dây tương tự trên tay Đinh Tiểu Tuyên, đập xuống đất. Những hạt đá lập tức vỡ tan tành.

Lam Tử Ngưng khẽ mỉm cười, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Sau đó, nàng nhận ra mình quá ngây thơ, vẫn hy vọng sự xuất hiện của cô có thể là do miễn cưỡng.

Nhưng khi sự thật một lần nữa được thốt ra một cách tàn nhẫn, Lam Tử Ngưng lộ rõ ​​vẻ không cam lòng, nàng buột miệng hỏi:

"Cô có bao giờ, thật lòng không?"

Lam Tử Ngưng nhanh chóng đi về phía Đinh Tiểu Tuyên, đưa tay túm tóc ép cô ngẩng đầu lên, tức giận chĩa súng vào thái dương cô. Tầm nhìn bắt đầu mờ đi do lòng căm thù dâng trào, nàng hét lớn: "Cô có từng một phút giây nào thật lòng chưa?"

"Chị Ngưng, có cớm."

"Chị Ngưng!" Minh Huy nắm lấy cổ tay Lam Tử Ngưng, cầm chặt khẩu súng lục của Lam Tử Ngưng, nhanh chóng bóp cò về phía thi thể trên mặt đất, "Chị Ngưng, rút ​​lui trước đi."

"Còn tên phản bội này xử lý thế nào đây?" Lam Khải chỉ vào mấy người xung quanh, cười hỏi: "Nếu không chết, thì sẽ rất có lỗi trước mấy anh em đã ra đi... "

Đã muộn rồi. Chị là trùm ma túy, còn gϊếŧ người, chị buôn lậu, còn lạnh lùng và khát máu. Chị ấy phải nhận hình phạt xứng đáng.

Đinh Tiểu Tuyên nhìn người phụ nữ hốc hác trước mặt, đột nhiên mỉm cười, tựa như tuôn ra hơi thở tử vong, giống như giây phút cuối cùng trước khi sinh ly tử biệt.

"Hãy buông tha cho mình đi."

Như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị lấy đi mất, Lam Tử Ngưng gắng bước trở lại chiếc ghế đại diện cho quyền lực kia, cố ý ngồi xuống trước mặt Kha Hựu. Lam Tử Ngưng lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Phải xử lý thế nào, thì xử lý thế đó."

"Theo gia quy, kẻ phản bội phải bị xử tử." Lam Khải cười nhìn Lam Tử Ngưng, "Cô sẽ tự mình giải quyết?"

Lam Tiêu Hàn nãy giờ vẫn im lặng, áp chế sự bối rối trong lòng, cau mày nói: "Để tôi.

Cậu ta đang định nói thêm điều gì đó thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh nhỏ. Trong nháy mắt, ngón tay đang nắm chặt mép bàn của Lam Tử Ngưng trở nên trắng bệch, Lam Tiêu Hàn lập tức đổi chủ đề: "A Huy, xuống xử lý vết thương trước đi. Các vị chú bác cũng xuống nghỉ ngơi đi. Nơi này cần phải dọn dẹp sạch sẽ trước khi cảnh sát đến."

"Lam Tử Ngưng, chị còn muốn để Tiêu Hàn mất đi chị gái sao?" Đinh Tiểu Tuyên bất đắc dĩ cười nói, "Thì ra chị thật sự là hết thuốc chữa rồi."

Lam Tử Ngưng không ngẩng đầu lên cho đến khi đám đông dần dần giải tán, cho đến khi Đinh Tiểu Tuyên bị dẫn đi, cũng không nhìn cô thêm lần nào nữa. Khóe miệng Lam Tử Ngưng chỉ cong lên thành nụ cười, vẫn là nụ cười tự giễu đó.

"Chị... đi nhanh đi." Lam Tiêu Hàn nhẹ nhàng đẩy tay Lam Tử Ngưng, cầm trong tay.

"Vẫn chưa quá muộn... Trước khi đến Thái Lan, anh đã dặn em, nhất định phải để cho chị nhìn thấy rõ. Ít nhất thì chị đã tỉnh táo lại."

Sự sắc bén trong mắt Lam Tử Ngưng đã dịu đi, đan xen với nỗi đau trầm trọng, nàng đứng dậy và quỳ xuống trước di ảnh của Lam Tiêu Tần lần nữa: "Sao em lại ngu ngốc như vậy chứ?"

Ngu ngốc đến mức đến bây giờ vẫn không muốn tỉnh lại...

Thấy thân thể kia có chút run rẩy, hai mắt Lam Tiêu Hàn đỏ lên, "Chị cũng mệt mỏi rồi, trở về đi."

Nước mắt rơi đầy trên má, Lam Tử Ngưng lẩm bẩm nói: "Xin lỗi, em xin lỗi." Dù biết ngay từ đầu là sai lầm nhưng nàng vẫn để cho sai đến cùng.

"Anh nói là không trách chị, chỉ cần chị khỏe mạnh, sống tốt là được."

Tốt gì... Em ấy sắp chết rồi... Còn tốt được sao... Lam Tử Ngưng ngơ ngác thu hồi tầm mắt, đột nhiên đứng bật dậy, đi thẳng ra cửa không nói một lời.

"Chị muốn đi đâu?"

Suốt chặng đường, Lam Tử Ngưng không nói gì, Lam Tiêu Hàn yên lặng đỡ nàng xuống tầng hầm.

"Chị Ngưng... Anh Hàn..."

Tầng hầm tối tăm nồng nặc mùi máu, Lam Tử Ngưng chăm chú nhìn cánh cửa đóng chặt, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường mốc meo. Trong không khí tựa hồ có một giai điệu trầm thấp khe khẽ lượn lờ. Lam Tử Ngưng lần theo âm thanh đó đến gần. Có người nhỏ giọng nhắc nhở, cũng có người ngượng ngùng thì thầm, nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản nàng.

"You'd be like Heaven to touch. I wanna hold you so much." (*)

(*): Trích từ bài hát "Can't take my eyes off you" của Frankie Valli.

Cửa tầng hầm mở ra, có người chậm rãi đến gần, cầm trên tay một thanh sắt to. Đinh Tiểu Tuyên quay mặt đi như không nhìn thấy, khoan thai tự nhiên, bình tĩnh nhắm mắt, nhỏ giọng ngân nga.

"At long last, love has arrived. And I thank God I'm alive."

Lam Tiêu Hàn cau mày, thận trọng nhìn Lam Tử Ngưng: "Chị... trở về thôi..."

Lam Tử Ngưng nhìn thoáng qua Lam Tiêu Hàn, đột nhiên dừng lại. Nàng cố gắng nhếch môi, từ từ nhắm mắt lại, ngay lúc xoay người, nước mắt cứ thế rơi xuống vỡ tan trên mặt đất.

Thanh sắt vung vẩy cắt xuyên không khí yên tĩnh, thân thể Đinh Tiểu Tuyên chấn động một cái. Hai chân bị xích sắt trói chặt, cơ thể không tự chủ mà ngã về phía trước. Cây gậy sắt đập mạnh vào bắp chân, vẻ mặt thờ ơ trong phút chốc trở nên tái nhợt. Đinh Tiểu Tuyên ngã xuống đất. Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu, nuốt xuống tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào. Chống tay xuống đất, Đinh Tiểu Tuyên cười nhạt, thấp giọng nỉ non: "I love you..."

Đưa lưng về phía bên kia tường, toàn thân Lam Tử Ngưng run rẩy, đau đớn như một gậy đó đánh vào người mình...

Gậy sắt lại đập xuống lưng, một dòng nước ngọt tanh chợt dâng lên trong cổ họng.

Đôi tay của Đinh Tiểu Tuyên cũng mất đi sức lực để chống đỡ, toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất. Cơn đau thấu tim khiến cô khó thở, cô mím chặt môi, nén nụ cười trên môi rồi lại bò lên.

Gậy sắt liên tục vung xuống, tiếng va chạm với dây xích cùng da thịt đáng sợ cứ văng vẳng bên tai. Lam Tử Ngưng yếu ớt ngã xuống, nàng không dám nghĩ tới tại sao bên trong lại không có một tiếng kêu nào.

Thanh sắt không thương tiếc vung vào trán Đinh Tiểu Tuyên, giây tiếp theo, máu chảy ròng ròng. Đầu óc Đinh Hiểu Tuyên đã mơ màng, trong miệng vẫn lẩm bẩm như tiếng muỗi kêu:

"If I can."

Cuối cùng, cô mất hết sức lực và nặng nề ngã xuống đất. Miễn cưỡng mở mắt nhìn bức tường đen kịt... cô biết đằng sau bức tường đó là người phụ nữ đã ám ảnh trong những giấc mơ của mình. Cô thực sự muốn nói với Lam Tử Ngưng, đừng phạm sai lầm nữa, coi như vì Tiêu Hàn và vì chính nàng.

Không người nào dám lên tiếng, thậm chí đều đã nín thở.

Âm thanh trầm đυ.c khiến Lam Tử Ngưng lập tức tỉnh táo trở lại, trái tim nàng như bị đánh động, Cả người Lam Tử Ngưng đột nhiên bật khỏi mặt đất. Sự phản bội của Kha Hựu, sự lạnh lùng của Kha Hựu, cả sự tàn nhẫn của Kha Hựu, đều khiến nàng đau đớn phát điên. Nhưng hết gậy này gậy khác, đều như muốn tuyên bố rằng, nàng và Kha Hựu, sắp kết thúc rồi. Còn Kha Hựu thì cũng sắp biến mất, hoàn toàn rút lui khỏi cuộc sống của nàng, giống như Lam Tiêu Tần, bỏ nàng lại phía sau, không quay trở về nữa.

"A Hựu! Gọi Cổ Hồng đến!"

Lam Tử Ngưng dùng sức đẩy Lam Tiêu Hàn ra, nàng lao vào, lại cả kinh trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào người đầy máu trên đất. Nàng nhìn thấy người đó nở nụ cười nhẹ nhõm, nhìn thấy người đó từ từ nhắm mắt lại, trái tim đau đến mức không nói nên lời. Lam Tử Ngưng đẩy đám người vẫn còn muốn vung gậy ra, lao tới quỳ xuống trước mặt Đinh Tiểu Tuyên, đôi bàn tay run rẩy chạm vào thứ ẩm ướt đỏ tươi kia, cảm giác như tim mình đang rỉ máu. Nước mắt trào ra, nàng thì thầm với tiếng nức nở nghẹn ngào, "A Hựu..."

"Chị Ngưng..."

"Đừng đi!" Nỗi sợ hãi nghẹn ngào trong cổ họng, Lam Tử Ngưng hốt hoảng ôm Đinh Tiểu Tuyên vào lòng, chạm vào vết máu quanh miệng cô và khóc lớn.

"Tôi sẽ không để em chết như thế này, tôi sẽ không để em đi như thế này! Không bao giờ!"

Lam Tiêu Hàn trầm giọng, "Chị à! Cô ta đã hại chết anh cả!"

"Không phải!" Trái tim Lam Tử Ngưng vặn vẹo đau đớn, nàng đỡ lấy thân thể dần trượt xuống của Đinh Tiểu Tuyên.

"Không phải! A Hựu không phải kẻ phản bội! Không phải em ấy! Người hại chết Lam Tiêu Tần là chị!"

Lam Tử Ngưng cắn chặt răng, cố gắng ôm Đinh Tiểu Tuyên đã hôn mê đứng dậy: "Kha Hựu! Em là của tôi! Dù có chết, em vẫn là của tôi!"

"Chị điên rồi sao!" Lam Tiêu Hàn bước nhanh đến phía trước, mím chặt môi, mắt cũng đỏ lên.

Lam Tử Ngưng dùng thân mình ngăn lại Lam Tiêu Hàn, hai chân gần như mềm nhũn, va chạm như vậy, nàng loạng choạng hai bước suýt ngã, nhưng vẫn cắn răng, lảo đảo ôm lấy Đinh Tiểu Tuyên toàn thân đầy máu quay đi.

Lam Tiêu Hàn nhìn bóng dáng thất hồn lạc phách của nàng, trầm giọng nói: "Lam Tử Ngưng, chị tỉnh táo một chút."

Nghe được cậu ta nói, Lam Tử Ngưng cảm thấy chua xót, nước mắt vô thức rơi xuống.

Không muốn tỉnh, Lam Tử Ngưng sợ khi tỉnh lại, mọi thứ trong quá khứ sẽ trở thành giấc mơ, sau đó tàn nhẫn tuột khỏi kẽ tay nàng.

Mặc kệ mọi thứ, bất kể tất cả, nàng cố chấp cướp lại Đinh Tiểu Tuyên từ tay tử thần. Vô thức rơi nước mắt, Lam Tử Ngưng phanh gấp trước đồn cảnh sát. Nhìn người bên cạnh cúi đầu, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, nhìn nụ cười yên tâm trên mặt cô, nàng đột nhiên rút ra khẩu súng để trong xe. Đôi tay run rẩy lần nữa chĩa súng ngay trái tim của Đinh Tiểu Tuyên.

"Hãy nói tôi biết, chuyện nào trong quá khứ không còn quan trọng nữa? Là khi cứu tôi trên đường, là nụ hôn trên đỉnh núi, hay là khi chặn một dao thay tôi? Cái nào không quan trọng? Tại sao em có thể phủ nhận mọi điều đã làm, đã nói một cách dễ dàng như vậy chứ? Tôi không tin. Tôi không tin em chưa bao giờ thật lòng với tôi."

Lam Tử Ngưng vừa khóc vừa nhấn chốt an toàn: "Tôi không nghĩ ra lý do nào khác để giữ em lại. Em nói đi, hãy nói yêu tôi, mau nói đi."

Lam Tử Ngưng một tay nắm lấy áo của Đinh Tiểu Tuyên, nhưng không ngờ vào lúc này, một cái bình nhỏ từ trong túi rơi ra.

Lam Tử Ngưng cúi đầu nhìn bình thuốc nằm dưới sàn lăn qua lăn lại, khóc lóc thảm thiết.

"Tại sao! Tại sao, rõ ràng là yêu tôi... Tại sao vẫn lừa dối tôi... Tại sao..."

Từ đầu đến cuối, Đinh Tiểu Tuyên làm cho người ta điên cuồng kia chỉ lặng lẽ cúi đầu, khẽ mỉm cười. Đôi mày thường nhíu lại ngay cả khi ngủ bất ngờ giãn ra, như thể thực sự muốn buông tay.

"Tại sao bây giờ tôi vẫn không thể hận em chứ!"

Sự ôn nhu đến nghẹt thở nhưng lại sắc bén đến nỗi đâm vào tim như lăng trì xẻ thịt.

Lam Tử Ngưng nghiến răng nghiến lợi, mở cửa xe, hai tay yếu ớt nắm lấy cổ áo của cô, "Coi như tôi van em, đừng xuất hiện nữa, đừng tra tấn tôi nữa."

"Cút đi! Tôi cho em một cơ hội cuối cùng! Hãy cút đi cho khuất mắt tôi!" Lam Tử Ngưng buông tay ra, tự tát mình một cái thật mạnh, đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Tuyên, dùng hết sức đá cô ra ngoài. "Không có lần sau nữa đâu!"

---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu không muốn Kha Hựu có thể trở mình thì hãy dừng ở đây thôi, phần tiền truyện vẫn còn một chương. Cảm ơn.

"Nếu em yêu anh

Sẽ không bao giờ giống như hoa lăng tiêu leo bám,

Mượn cành cao của anh để khoe khoang mình.

Nếu em yêu anh

Không bao giờ học theo con chim si tình,

Hát ca khúc đơn điệu trùng lắp cho bóng cây xanh;

Cũng không giống như nguồn suối,

Quanh năm đem đến sự an ủi trong mát;

Cũng không giống như ngọn núi hiểm trở,

Tăng thêm độ cao của anh, tôn thêm sự uy nghi của anh.

Thậm chí ánh mặt trời.

Thậm chí mưa xuân.

Không, những thứ đó đều không đủ!

Em nhất định phải là một cây gạo lớn gần bên cạnh anh,

Là hình tượng của cây đứng cùng với anh.

Rễ, ôm chặt dưới đất, lá, như chạm trong mây.

Mỗi một trận gió qua,

Chúng ta đều ra hiệu cho nhau,

Nhưng không có người,

Nghe hiểu ngôn ngữ của chúng ta.

Anh có cánh như đồng, thân như sắt,

Như dao, như kiếm

Cũng như kích;

Em có hoa to đỏ chói,

Như tiếng thở than nặng nề,

Cũng giống bó đuốc anh hùng.

Chúng ta chia sẻ gió lạnh, bão sấm, sét đánh;

Chúng ta cùng chịu sương giá, mây mù núi, cầu vồng.

Dường như mãi mãi rời nhau,

Lại suốt đời dựa vào nhau."

—— Trích bài "Gửi cây sồi" của Thư Đình. Bản dịch từ thivien.net