Chương 89: Cô thật là ác độc...

Chương 89 - Cô thật là ác độc...

Vặn dòng nước đến mức tối đa, cô đưa tay rửa sạch ngón tay vô tình bị trầy xước và rỉ máu, đầu ngón tay hơi đau nhưng cô vẫn nhoẻn miệng cười. Tưởng rằng tim mình đã tê dại, nhưng hóa ra là vẫn cảm thấy đau.

Hàng mi khẽ run lên, cô từ từ ngước mắt nhìn bộ dạng nhợt nhạt trong gương. So với sáu năm trước, người trong gương thiếu đi một chút ngây ngô, một chút góc cạnh, nhưng trên người cũng thiếu đi sự đoan chính, ngay cả nụ cười cũng có chút lưu manh.

Cô vô thức hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, giơ lên ​​hạ xuống chiếc kéo đang cầm trên tay trái, những sợi tóc rơi xuống đất, cho đến khi mái tóc dài chỉ còn ngang vai, cô mới thẫn thờ buông tay.

Quay đầu nhìn bộ đồng phục cảnh sát được xếp ngay ngắn trên bồn rửa, cô đưa tay ra, nhưng đột ngột rút tay về trước khi chạm chúng. Sau khi lau sạch tay bằng khăn, cuối cùng cô mới cầm lên bộ đồng phục cảnh sát mà cô chỉ mới mặc vài lần. Bộ đồng phục sắc sảo vừa vặn với cơ thể, cô đứng thẳng và nhìn thật sâu vào người trong gương suốt mười lăm phút. Người trước gương nâng cằm, chậm rãi giơ bàn tay phải lên và trịnh trọng nghiêm chào.

"Đinh Tiểu Tuyên, cuộc họp báo sắp bắt đầu, cô xong chưa?" Lý Hiểu Quyên gõ cửa phòng tắm, thấy không có phản hồi, cô gõ lại lần nữa, "Đinh Tiểu Tuyên?"

Đinh Tiểu Tuyên...

Bây giờ cô vẫn chưa hoàn hồn, sáu năm qua, cô luôn tự nhắc nhở mình rằng cô là Kha Hựu, cô là một tên buôn ma túy.

Nhìn bộ đồng phục cảnh sát tôn quý trên người, cô cảm thấy có chút thấp thỏm, ngay cả bàn tay trái buông bên đùi cũng đã đổ mồ hôi. Cố gắng gượng cười, cô phát hiện vẻ mặt mình có chút buồn cười, lúc xoay người định mở cửa, cô thậm chí còn không biết nên bước đi như thế nào.

"Đinh Tiểu Tuyên? Cô không sao chứ?" Lý Hiểu Quyên đập cửa không ngừng.

Đinh Tiểu Hiên thu tay lại, quay đầu nhìn mình trong gương, cô biết có nhiều thứ đã khác, nhiều năm hoạt động bí mật khiến cô không thể tìm được đường quay lại. Tóc đã cắt, nhưng cô không thể cắt đứt tình nghĩa năm xưa. Cô không thể mặc đồng phục cảnh sát rồi ngẩng cao đầu đi dưới ánh mặt trời. Thậm chí mặc đồng phục cảnh sát lên mình cũng khiên cô cảm thấy như một sự báng bổ.

Trong sáu năm, cô không có gia đình, không có bạn bè, không có người yêu, cô cảm thấy mình như trở thành một con rối không có đầu óc.

Người phụ nữ mà Đinh Tiểu Hiên gọi là người yêu kia, ngay từ đầu họ đã ở hai phe đối lập nhau, từng bước giăng bẫy, để Lam Tử Ngưng bộc lộ chân tình, danh chính ngôn thuận, lấy danh nghĩa ủng hộ công lý mà gài bẫy, lừa dối, lợi dụng nàng, cuối cùng ngay cả bản thân cô cũng không thể kiềm chế được mình, trở thành một con tốt không thể kiểm soát vận mệnh của chính mình.

Đinh Tiểu Tuyên tốt bụng, nên cô không thương tiếc số phận của mình. Cô chỉ hối hận vì từng hại chết Tăng Bằng Vũ, hại chết Phỉ Phỉ, A Phong và thậm chí liên lụy Tiểu Hoa. Cô cũng đồng cảm với Lam Tử Ngưng, người phụ nữ bị cô phản bội.

Bây giờ...chắc chị ấy đang oán... đang hận...

"Này! Đinh Tiểu Tuyên!"

Sau khi thay quần áo thường, Đinh Tiểu Tuyên gấp kỹ bộ đồng phục cảnh sát rồi mở cửa phòng tắm đang bị Lý Hiểu Quyên gõ đùng đùng.

Thấy Đinh Tiểu Tuyên mặc thường phục, Lý Hiểu Quyên rất kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác bất lực. Cô mấp mấy môi, nhưng vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười, sau đó hóp bụng ưỡn ngực, trịnh trọng chào Đinh Tiểu Tuyên.

Đinh Tiểu Tuyên nắm chặt nắm tay, nhưng lại không giơ tay lên, mất tự nhiên gật đầu: "Đi thôi."

Lý Hiểu Quyên đi phía trước, thực ra đã rất lâu rồi cô cũng không mặc bộ đồng phục cảnh sát đại diện cho công lý ấy.

Một khi trở thành nội gián, có nghĩa là sẽ đi ngược lại với ánh sáng, quỹ đạo cuộc đời hai hướng giao nhau, đôi khi sẽ khiến con người ta mất phương hướng.

Lý Hiểu Quyên lắc đầu, cởi mũ cảnh sát, quay người cười với Đinh Tiểu Tuyên, trong đôi mắt trong veo lóe lên tia sáng: "Tôi cũng cảm thấy không thoải mái, thôi quên đi."

Đinh Tiểu Tuyên cười, nhưng nụ cười lại lạnh buốt.

...

Hòa lẫn vào đám đông, Đinh Tiểu Tuyên và Lý Hiểu Quyên cùng tham dự buổi họp báo.

Dưới ánh đèn sân khấu, viên cảnh sát trưởng tự tin tuyên bố với mọi người rằng, sau sáu năm, cảnh sát cuối cùng đã tiêu diệt được tổ chức ma túy lớn của nhà họ Lam. Đinh Tiểu Tuyên không nghe rõ gì, chỉ cảm thấy có chút chán nản, một mình lặng lẽ lẻn ra khỏi hội trường.

Cuộc họp báo được tổ chức trong khán phòng nhỏ của đồn cảnh sát, vừa bước ra khỏi cửa hông, Đinh Tiểu Tuyên đã choáng váng với cảnh tượng trước mắt.

Trên bãi tập có một đại đội, là nhóm cảnh sát tập sự đang xếp hàng, khí thế tràn trề, dáng vẻ hào hùng trong bộ quân phục cảnh sát thẳng tắp.

Đinh Tiểu Tuyên không dừng lại, chỉ cúi đầu bước nhanh về phía cổng đồn cảnh sát, cô không biết mình đã băng qua sân tập ấy như thế nào, cô chỉ biết rằng lão đầu cứ đi theo sau cô, không nói một lời.

"Tiểu Tuyên."

Mãi cho đến ra ngoài cổng Đinh Tiểu Tuyên cũng không dám quay đầu lại. Cô hít một hơi thật sâu rồi quay lại mỉm cười với lão đầu: "Cháu đây."

"Lên xe trước đi... nơi này không an toàn lắm." Lão đầu cảm thấy bất lực, như có cục nghẹn trong cổ họng.

Nhìn tòa nhà trang nghiêm ở xa xa, Đinh Tiểu Tuyên nhún vai giả vờ thoải mái rồi đi theo lão đầu lên xe. Đã hai ngày, Đinh Tiểu Tuyên không liên lạc với thế giới bên ngoài, ngoại trừ biết Lam Tiêu Tần đã chết, cô không biết Lam gia hiện tại thế nào, cũng không dám hỏi xem Lam Tử Ngưng ra sao.

Nhìn vào đôi mắt hốc hác của cô, lão đầu đưa cho cô một chai nước rồi nói: "Ta đã báo cáo lên cấp trên. Sau khi tình hình hỗn loạn qua đi, cấp trên sẽ xem xét, sắp xếp cho con trở lại lực lượng."

Bầu không khí lạnh lẽo, lão đầu không dám đối diện, mặt đầy áy náy: "Ta sẽ cố gắng sắp xếp công việc văn thư cho con, để con không phải vất vả như vậy nữa."

Đinh Tiểu Tuyên mím môi, lơ đãng nhìn về phía trước, vành mắt đỏ lên: "Bảo vệ Tiểu Nghiên và mẹ giúp con."

"Hồ sơ của con vẫn còn trong tay ta, Lam Tiêu Hàn sẽ không dễ dàng phát hiện quan hệ của con với họ." Lão đầu đảm bảo, "Tiểu Nghiên còn ở nước ngoài, Ngô Thanh ở bệnh viện rất an toàn, nếu cần thiết, ta sẽ chuyển viện cho cô ấy."

Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu, nhàn nhạt cười, hỏi: "Có... tin tức của Lam gia không..."

"Lam Tiêu Tần và hàng nóng đều bị cảnh sát Thái Lan ngăn chặn, cả kho hàng của nhà họ Lam trước đó cũng bị cảnh sát phong tỏa. Hiện tại bọn họ đang hỗn loạn, không ai đứng ra phụ trách, ngược lại đều nhìn chằm chằm vào Lam Tiêu Hàn, chắc là muốn đẩy cậu ta ra chịu trách nhiệm cho cục diện rối rắm này."

Đinh Tiểu Tuyên muốn hỏi tin tức của Lam Tử Ngưng , nhưng cô không thể. Bằng sự yêu thương của Lam Tử Ngưng và Lam Tiêu Tần đối với Tiêu Hàn, bọn họ sẽ không để Lam Tiêu Hàn đi vào con đường này. Vậy Lam Tử Ngưng sẽ tiếp quản vị trí của Lam Tiêu Tần?

Liệu Lam Tử Ngưng có tiếp tục phạm sai lầm nữa không? Chuyện gì sẽ xảy ra với chị ấy? Đột nhiên mất đi người thân, người yêu, sản nghiệp, liệu chị ấy có chịu được đả kích ấy không...

Lão đầu dường như đã đọc được tâm tư của Đinh Tiểu Tuyên, cố ý nói: "Bây giờ cả hai phe đều đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Lam, bọn họ sẽ không để tình trạng rắn mất đầu này kéo dài quá lâu. Lam Tử Ngưng cuối cùng cũng sẽ ra tay. Vì vậy, nhiệm vụ của chúng ta sẽ tiếp tục. Về phần con, ta có lỗi với con, sau đó con có thể nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều, ta sẽ sắp xếp hết."

Đinh Tiểu Tuyên nhìn thẳng về phía con đường trước mắt, lúc cười lên, đôi mắt cô sáng ngời, môi hơi nhếch lên: "Con biết rồi."

Cô muốn quay lại, dùng lý do cao cả nhất, để trở về nhìn Lam Tử Ngưng một lát, cho dù điều đó có nghĩa là phải mạo hiểm mạng sống của mình, và cả bốn năm tình yêu.

Sau khi tạm biệt lão đầu, Đinh Tiểu Tuyên không quay về căn phòng thuê kia. Ngoài đường có gió giật, lạnh buốt xương. Đinh Tiểu Tuyên kìm nước mắt, một mình đi đến trước cổng nhà họ Lam.

Các vệ sĩ rất nhanh đã phát hiện ra cô, người mà họ đã tìm kiếm khắp thành phố nhưng không tìm thấy lại xuất hiện trước mặt họ, mọi người lúc đầu đều sửng sốt, sau đó có người nhanh chóng báo tin cho Lam Tiêu Hàn.

Cổng nhà họ Lam vẫn bị cảnh sát bí mật bao vây, Minh Huy dẫn đầu cũng không dám làm loạn. Anh ta chỉ đăm đăm nhìn Đinh Tiểu Tuyên, có chút kinh ngạc khi Đinh Tiểu Tuyên một mình chậm rãi đến gần, anh ta tiến lên đón tiếp, thấp giọng nói: "Cô còn dám tới đây."

Đinh Tiểu Hiên ngẩng đầu, thấy mọi người đều quấn mảnh lụa đen quanh cánh tay, ai nấy đều mang mặt nghiêm nghị. Cô liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy Lam Tiêu Hàn dáng vẻ hốc hác đang đi ra ngoài sân, cô không nhìn thấy Lam Tử Ngưng nên đành phải tiếp tục đi vào, trong đôi mắt trong veo của cô không hề có chút sợ hãi.

"Đóng cổng lại!"

Minh Huy liếc nhìn đám mặc thường phục ngoài cổng, thấy bọn họ không làm gì nên ra lệnh cho người của mình đóng cổng lại, rồi đi theo sau Đinh Tiểu Tuyên.

Đôi mắt hung dữ của Lam Tiêu Hàn đỏ hoe, nắm đấm siết chặt, nếu không phải Lam Tử Ngưng trong hôn mê vẫn lẩm bẩm gọi tên người phụ nữ này, cậu thật muốn bắn chết cô ta!

Lam Tiêu Hàn tức run người, nghiến răng nghiến lợi, khẩu súng trong tay ấn vào đầu Đinh Tiểu Tuyên: "Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!"

Đinh Tiểu Tuyên bị nỗi tuyệt vọng đè ép nghẹt thở, khẽ giật mình, cô biết phản ứng hiện tại của Lam Tiêu Hàn có gì đó không ổn, đầu cô lập tức nổ ong ong. Cô đẩy súng của Lam Tiêu Hàn ra rồi đi thẳng vào trong, cô không thèm nhìn người vây quanh đông nghịt, cũng không thèm quan tâm đến súng họ nắm chặt trong tay. Cô chỉ muốn gặp lại người ấy, chỉ muốn biết người ấy thế nào rồi!

Đinh Tiểu Tuyên lẩm bẩm, đẩy người cản đường ra, "Lam Tử Ngưng..."

Minh Huy chợt nắm lấy vai Đinh Tiểu Tuyên, cố sức khống chế, một tay ấn lại khẩu súng trong tay Lam Tiêu Hàn: "Anh Hàn, bên ngoài còn có cớm đấy."

Nỗi căm hận không thể kiềm chế cuộn lên trong lòng, Lam Tiêu Hàn ước gì có thể xé xác Đinh Tiểu Tuyên ra!

Đinh Tiểu Tuyên nhìn ra được nỗi căm hận và sát ý đẫm máu trong mắt Lam Tiêu Hàn, nhưng cô không thèm để ý, cô chỉ muốn biết Lam Tử Ngưng đã gặp chuyện gì. Đinh Tiểu Tuyên bắt lấy tay Minh Huy, kéo anh ta đi. Từ nỗi căm hận của bọn họ, cô có thể nhận thấy rằng tình hình của Lam Tử Ngưng không ổn, phải rồi, Lam Tử Ngưng sao có thể ổn được...

"Đi! Tao cho mày đi đấy!" Lam Tiêu Hàn hung hăng tóm lấy Minh Huy, đẩy Đinh Tiểu Tuyên về hướng ngược lại.

"Đánh!"

Có lẽ là theo lệnh của A Bưu, đám thuộc hạ cầm gậy vây quanh chặn đường Đinh Tiểu Tuyên, Minh Huy bị Lam Tiêu Hàn đẩy về cũng đi ra phía sau cô. Tuy nhiên, Đinh Tiểu Tuyên không hề trốn tránh, cô vẫn nhìn thẳng về phía cầu thang, không thể đẩy lùi đám đông, chỉ đứng yên mặc cho họ đánh mình. Lần thứ nhất, thanh gỗ đập mạnh vào lưng cô, cô nuốt xuống tiếng đau đớn sắp bật thốt ra, chỉ siết chặt tay rồi đứng thẳng tại chỗ.

Lam Tiêu Hàn sửng sốt giây lát, sau đó lại chộp lấy cây gậy gỗ đập xuống chiếc bàn thủy tinh. Tấm kính vỡ vụn tan tành trên mặt đất, cậu ta gầm lên: "Đánh đi! Đánh chết cho tôi!"

Đinh Tiểu Tuyên quay đầu lại, cô híp mắt, lạnh nhạt nhìn Lam Tiêu Hàn: "Để Lam Tử Ngưng đánh."

Minh Huy đang vung gậy lập tức dừng lại, nhìn Đinh Tiểu Tuyên, nghiến răng nghiến lợi vung gậy lần nữa, lần này trúng đầu cô, nhưng Đinh Tiểu Tuyên vẫn không né tránh. Anh ta ghìm tay, cuối cùng cây gậy chỉ sượt qua khóe miệng cô, nhưng cũng đủ khiến Đinh Tiểu Tuyên ngã sang một bên.

Chỉ chốc lát, khóe miệng chảy máu, cổ họng khô khốc của Đinh Tiểu Hiên nghẹn ngào, không phát ra được tiếng nào, cô đứng vững, cúi đầu, mỉm cười, đưa tay lau máu trên miệng: "Để Lam Tử Ngưng đánh."

"Tiếp tục!"

Gậy gỗ đánh xuống, liên tục, nhưng Đinh Tiểu Tuyên vẫn không trốn tránh, mồ hôi từ trên trán chảy ra, lăn dài xuống mặt. Cô rất đau, nhưng vẫn cắn môi nuốt chửng tiếng kêu muốn thoát ra khỏi miệng. Vẻ mặt vốn thờ ơ của cô dần dần nhăn nhúm, cuối cùng cô giơ tay chặn cây gậy, yếu ớt nói: "Để Lam Tử Ngưng đánh..."

Thấy rồi, hai ngày, bốn mươi tám tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy rồi!

Nhìn chằm chằm vào thân hình gầy gò trước mắt, nhìn em từng bước đến gần cửa, nhìn em không hề phản kháng. Trái tim Lam Tử Ngưng như bị xé nát, em là người nàng yêu nhất, nhưng người cô yêu nhất lại gϊếŧ chết người thân nhất của nàng... Không... không chỉ có em, còn có Lam Tử Ngưng, Lam Tử Ngưng cũng là kẻ sát nhân! Hung thủ sát hại Lam Tiêu Tần!

Nhưng chết tiệt, tại sao lòng vẫn không nỡ khi nhìn thấy em đau khổ nhẫn nhịn chứ?

Lam Tử Ngưng hận mình yếu đuối! Hận mình không thể buông bỏ em! Nàng siết chặt tay vịn cầu thang, nhìn em hô hấp hổn hển, đôi mắt mất tiêu cự vẫn nhìn chằm chằm vào Lam Tiêu Hàn. Lam Tử Ngưng rốt cuộc không nhịn được nữa.

"Đang làm gì thế!"

Chợt ngẩng đầu lên, Đinh Tiểu Tuyên hai mắt sáng bừng dù tầm mắt dần mơ hồ, người đi xuống cầu thang môi tái nhợt như tờ giấy, ngay cả việc đi lại cũng dường như tiêu hao rất nhiều sức lực của chị.

Đinh Tiểu Tuyên tham lam nhìn chị lảo đảo đến gần, kiềm nén chua xót trong lòng, nở nụ cười tươi rói như ngày xưa: "Ngưng..."

"Chị."

Lam Tiêu Hàn vội vàng đi tới đỡ lấy Lam Tử Ngưng. Nàng ngủ mê hai ngày. Hai ngày nay, có lúc nàng tỉnh táo, có lúc mê man, nhưng lại từ chối điều trị, không uống viên thuốc nào, không nếm một giọt nước, cậu ta thật sự sợ nàng sẽ ngã xuống.

"Chị về nghỉ ngơi đi!"

Đôi mắt Lam Tử Ngưng đỏ bừng, dường như rỉ máu, nhìn thẳng vào Đinh Tiểu Tuyên. Nàng tiến lại gần người đứng bất động kia, phớt lờ sự quyến luyến sâu sắc trong mắt cô. Nàng đẩy Lam Tiêu Hàn ra, đứng vững rồi cười lạnh: "Cô còn muốn tôi làm gì nữa đây?"

Tiếng nói rét lạnh lùng ấy giống như một cột băng, đâm thẳng vào trái tim Đinh Tiểu Tuyên, đau, đau quá, đau gấp ngàn vạn lần so với vết thương trên người!

Lam Tử Ngưng lắc đầu, cười nhạt, muốn làm ra vẻ không quan tâm chút nào, nhưng vừa nói, hai mắt lại đỏ bừng: "Đánh cô? Cô biết rõ ràng tôi không đành lòng thấy cô té ngã, va đập, bị thương, nhưng cô lại bảo cho tôi đánh cô? Đây là khổ nhục kế sao?"

Lam Tử Ngưng đưa tay lau đi vết máu trên môi Kha Hựu, "Đúng... cô rất lợi hại... Tôi... điên rồi... vì..."

Lam Tử Ngưng nghẹn ngào nức nở, không nói nên lời.

"Vì... cô..." Nàng mỉm cười, cười đến run rẩy, "Vì cô."

Đinh Tiểu Tuyên đứng ở nơi đó, cô không nói gì, chỉ mỉm cười. Cô vốn muốn lau nước mắt cho Lam Tử Ngưng, nhưng cô đã không còn tư cách đó nữa.

Lam Tử Ngưng bỗng nhiên trở nên hung bạo, tay nàng trượt tới cổ Đinh Tiểu Tuyên, bấm vào động mạch của cô, nhưng tay lại run run, "Tiêu Tần đâu... để anh ấy tới, để anh ấy tới nhìn xem, nhìn xem tôi đang làm gì!"

"Chị Ngưng..."

Cổ của Đinh Tiểu Tuyên bị nâng lên, cô cảm giác có một vật cứng đang đè trên động mạch cổ, đó chính là chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Lam Tử Ngưng, cấn rất đau. Đinh Tiểu Tuyên giơ tay chạm vào bàn tay lạnh ngắt của Lam Tử Ngưng, cô cố gắng bình tĩnh, nói: "Dừng lại đi, anh Tần đã..."

Lam Tử Ninh trợn trừng mắt, hung hăng đẩy cô ra, loạng choạng mấy bước: "Câm miệng! Im đi! Cô không có tư cách gọi tên anh ấy!"

Lam Tử Ngưng níu chặt tay Lam Tiêu Hàn nổi gân xanh, nàng lắc đầu: "Tiêu Tần đã chết! Tiêu Tần đã chết rồi! Là chị, là do chị hại anh ấy..."

Đinh Tiểu Tuyên thở dài nhẹ nhõm, vịn vào tường đứng dậy: "Anh ta đã chết, là tôi đã báo cảnh sát rằng anh ta đã sang Thái Lan. Buôn ma túy thì sẽ không có kết cục tốt đẹp."

"Ngậm miệng!"

L*иg ngực tắc nghẹn, một lúc sau, Đinh Tiểu Tuyên mới thở mạnh ra, hi vọng duy nhất của cô bây giờ chính là khiến Lam Tử Ngưng từ bỏ việc buôn lậu ma túy, và chuyển hết hận thù về phía mình.

"Đã đi con đường đó, thì phải biết ngày này sẽ đến, nếu không dừng lại, chị sẽ có kết cục giống anh ta."

Lam Tử Ninh cười lớn: "Cô thật độc ác..."

Nàng chậm rãi ngừng cười, đẩy khẩu súng Minh Huy đang găm vào trán Đinh Tiểu Tuyên ra.

"Không ai hiểu tôi hơn cô... Cho nên cô có thể đánh chính xác vào đây, mặc kệ tôi có đau hay không. Cô thật độc ác."

Trong đôi mắt mơ hồ của Lam Tử Ninh tràn ngập thù hận: "Tôi đã trao đi tất cả tình cảm, giao ra tất cả mọi thứ, nhưng đều là giả. Tại sao em lại xuất hiện... Tại sao lại trả lời tôi bằng cách thức tàn nhẫn nhất... Hãy nói với tôi rằng cô đang nói dối đi. Hãy nói với tôi rằng bốn năm qua chỉ là những hy vọng xa vời do tôi thêu dệt nên. Hãy nói với tôi rằng chưa từng có ai bước vào trái tim tôi."

Lam Tử Ngưng lắc đầu cười khổ: "Tôi sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy, sẽ không..."